Tổng Tài Truy Thê: Thiệt Là Bá Đạo

Chương 39: Trái tim bắt đầu chung nhịp

"Chuyện gì vậy anh?"

Nghe Thiên Phong hỏi Tiểu Niệm bỏ đũa xuống bát, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn cậu.

"Kể từ ngày mai anh muốn đi làm chung em có được không?"

"Hả? Anh đùa với em hả? Tài năng của anh như vậy mà lại muốn đi làm chung với em thì có phải phí lắm rồi không?"

Đối với Thiên Phong kiếm tiền đã từ lâu trở thành chuyện chẳng khó khăn gì, cậu chắc cũng đã chán với việc đó rồi. Nếu như có thể thử thách bản thân mình ở cái tầm khác, thì sẽ mang một cái gì đó mới mẻ hơn.

"Anh chán với những thứ đó lắm rồi."

Thiên Phong nói chán với Tiểu Niệm chính là lúc nào cũng kiếm tiền thật nhiều, còn Tiểu Niệm thì lại nghĩ Thiên Phong vẫn tổn thương vì chuyện của ba cậu, trình độ hiểu ý của nhau hình như vẫn còn thấp quá đi, chắc còn phải ở với nhau dài dài để tăng thêm quá.

"Xin lỗi anh... Không phải em muốn nhắc đến chuyện đó."

"Không sao... Anh quen rồi... Chuyện đó anh đã chấp nhận rồi em đừng lo."

Một người thì không vui vì sợ câu nói ấy vô tình làm người khác buồn, một người thì vui ở trong bụng vì ít ra có người đã để một chút gì đó là của mình trong tim. Hàn Thiên Phong, cậu cứ vui vẻ đi... Nếu không sau này thì Tiểu Niệm phát hiện ra cậu đang nói dối và lừa gạt cậu thì kết cục của cậu thảm lắm đó.

Pip...Pip...Pip...

Điện thoại của Tiểu Niệm báo có tin nhắn mới, cậu liền mở nó lên xem, hóa ra là của quản lý chỗ Tiểu Niệm làm ở quán Bar vừa gửi tin cho cậu.

"Tiểu Niệm, hôm nay quán Bar không có mở cửa nên cậu không cần đến làm."

Tiểu Niệm đọc xong rồi cứ im lặng mà suy nghĩ, từ trước đến nay có bao giờ nơi đó nghỉ một ngày đâu, sao hôm nay lại như vậy.

"Tiểu Niệm, em nghĩ gì mà suy tư như vậy? Có chuyện gì hả?"

"Không có gì cả."

Tiểu Niệm bỏ điện thoại vào túi quần rồi mới tiếp tục nói.

"Tại em thấy có hơi kì lạ là trong suốt năm năm qua, hình như quán chưa nghỉ bao giờ."

Tự nhiên Thiên Phong lại mỉm cười một nụ cười có một chút gì đó thỏa mãn, ở trong ngôi nhà nhỏ này ngoài Tiểu Niệm ra thì còn ai có một quyền lực như thế, muốn làm thì làm muốn nghỉ thì nghỉ chứ. Chắc là Hàn Thiên Phong đã nhắn tin cho quản lý muốn quán Bar đóng cửa, để Tiểu Niệm được nghỉ ngơi một hôm đó mà.

"Đâu phải cái gì cũng duy trì một điều mãi mãi đâu em."

Đúng là bất cứ thứ gì cũng không thể là mãi mãi, nhưng chỉ có một thứ ngoại lệ mà thôi, chính là tình yêu của Thiên Phong dành cho Tiểu Niệm, nó là bất tử với thời gian.

"Em biết rồi ạ."

"Còn chuyện lúc nãy anh nói với em thì sao?"

Hình như Tiểu Niệm cũng đã có câu trả lời cho Thiên Phong, nên trả lời rất dứt khoát.

"Được ạ... Nhưng mà để em gọi quản lý và ông chủ trước đã."

Tiểu Niệm đưa tay vào túi quần định lấy điện thoại ra, nhưng mà Thiên Phong nhanh chóng ngăn lại.

"Tiểu Niệm... Không cần đâu, anh đã gọi rồi họ đều nhận anh rồi."

"Hả?"

Tiểu Niệm bất ngờ lắm đấy, sao Thiên Phong nhanh tay vậy, cậu còn chưa làm gì thì Thiên Phong đã làm xong. Nhưng mà Thiên Phong không làm nhanh sao được, nếu để Tiểu Niệm gọi thì lộ hết rồi.

"Đây, em nhìn xem."

Thiên Phong để điện thoại của mình đến trước mặt Tiểu Niệm, cậu cúi mặt nhìn xuống thì đương nhiên đã thấy hết dòng tin nhắn đó, cả hai người đều đã nhận Thiên Phong rồi. Nhưng nghĩ kĩ cũng lạ, thường thì người ta phải đến tận nơi xin việc, còn Thiên Phong chỉ cần một dòng tin nhắn thì đã được nhận rồi. Nhưng mà ai không biết thân phận của Thiên Phong là gì chứ, chỉ có Tiểu Niệm là không biết thôi. Đúng là cả thế giới đều biết, chỉ có một người nhẹ dạ cả tin là không biết.

"Họ cũng nói ngày mai sẽ đi làm luôn."

"Vậy thì tốt rồi... Kể từ mai em không phải đi làm một mình rồi."

Nhìn gương mặt Tiểu Niệm có một chút vui vẻ, một chút mỉm cười, Thiên Phong đã nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng đó rồi. Tiểu Niệm cũng phải dặn lòng quên đi cái thân phận trong quá khứ của Thiên Phong, vì dù sao chắc là cậu đã không muốn nhắc đến nữa rồi.

"Em vui lắm hả?"

"Đương nhiên rồi ạ."

Dẫu biết niềm vui nhỏ nhoi của Tiểu Niệm chỉ là một chút ít gì đó thôi, nhưng mà có lẽ Thiên Phong đã mãn nguyện rồi. Chỉ cần nơi trái tim đó cậu có tồn tại thì cho dù chỉ có một phần trăm, cậu cũng vui rồi.

"Thôi em ăn đi, không sẽ nguội đó."

"Vâng ạ."