Dịch: LTLT
Đôi găng tay bị dơ của Trì Thanh đã vứt đi từ lâu. Sau khi lau tay sạch sẽ, Giải Lâm lại kéo tay áo của anh xuống giùm, ống tay áo len quá dài, vừa vặn che kín tay của anh.
Trì Thanh cảm thấy cảm giác bên tai chợt xuất hiện rất nhiều tiếng ong ong giống hôm nằm sấp trong phòng họp lại quay về.
Xung quanh trở nên yên tĩnh hơn, nhưng cũng ồn ào hơn.
Ngay cả tiếng “tí tách” của giọt nước nhỏ xuống từ vòi nước cũng rõ ràng hơn bình thường. Trong đầu anh rối loạn, ánh mắt rơi trên khớp xương rõ ràng của Giải Lâm, ngàn lời muốn nói cuối cùng đều hóa thành một câu: “… Anh rửa tay chưa?”
Giải Lâm: “…”
“Rửa rồi.” Giải Lâm xòe lòng bàn tay ra cho anh xem, chỗ trước đó dụng vào Phật bài vô cùng sạch sẽ, “Biết ngay cậu sẽ hỏi chuyện này, vừa rồi đã rửa trong phòng làm việc của bọn họ.”
Thực ra Trì Thanh vốn không muốn nói chuyện này.
Anh mở miệng định giải thích, nhưng bản thân anh cũng không rõ nếu không nói câu này, anh sẽ nói những gì.
… Tóm lại, chuyện đến phòng tư vấn tìm bác sĩ Ngô xem ra vô cùng cấp bách.
Giải Lâm không ngừng ở chủ đề này lâu. Yêu cầu của hắn rất thấp, đối với hắn mà nói, vừa rồi Trì Thanh không vung tay hắn bảo hắn cút xa tám trăm mét đã coi như rất tốt rồi: “Vừa rồi cậu nói, có lẽ mặt người có liên quan đến thi du à?”
Ngón tay Trì Thanh hơi cong lại. Sau khi rời khỏi nước lạnh, nhiệt độ ngón tay dần tăng lên lại, dường như còn dính nhiệt độ trên tay Giải Lâm vừa rồi: “Không chỉ thế, cũng có thể có liên quan đến thai lưu biến mất kia.”
Anh lại nói tiếp: “Anh có từng nghe nói đến Kuman Thong không?”
Hôm sau, thời tiết chuyển sang âm u, mây đen phủ kín trên bầu trời thành phố, xem ra sắp đón một cơn mưa lớn.
“Thái Các” vẫn vắng vẻ như trước, trong cửa hàng đang phát một bài dân ca kỳ lạ không nghe hiểu, phối với bầu trời mờ tối ngoài cửa sổ khiến cửa hàng trông càng âm u kỳ lạ. Pho tượng Phật vẫn cười như không cười nhìn về phía cửa ra vào.
Trì Thanh với Giải Lâm lại bước vào cửa hàng này lần nữa. Lần này, sau khi dạo một vòng trong cửa hàng, Giải Lâm ngoắc ngoắc tay về phía chủ tiệm, chờ chủ tiệm đến gần, hắn thấp giọng hỏi: “Chỗ mấy anh có bán thứ khác không, loại có thể xoay chuyển vận thế, ví dụ như… làm từ thai lưu.”
“Thứ này chỗ chúng tôi không có bán!” Chủ tiệm nói bằng khẩu âm kỳ lạ, giọng điệu nghe có hơi kích động.
Rất muốn phản bác, có đôi khi cứ nói với đối phương rằng sự thật vừa vặn trái ngược với hắn nói.
“Anh ra giá đi.”
Chủ tiệm liên tục xua tay: “Thật sự không có, không có, có thứ này đã trưng ra trong cửa hàng rồi, hay là anh đổi tiệm khác đi.”
Trì Thanh đứng bên cạnh Giải Lâm, không kiên nhẫn nghe hai người họ nói chuyện, thấp giọng hỏi: “Anh có được hay không?”
Anh nghiêng đầu nhìn con đường bên ngoài, lần này hành động đã thông báo với tổng cục. Nhóm Quý Minh Nhuệ đang trên đường đến đây, lát nữa sẽ canh ở bên đường. Bọn họ vẫn đang nghe lén tình hình bên này của bọn họ: “Bây giờ trên đường không có ai, bọn họ vẫn chưa đến, nếu muốn ra tay thì nhanh lên.”
Giải Lâm thật sự khâm phục suy nghĩ đơn giản thô bạo này của Trì Thanh.
Hắn không trả lời thẳng câu nói của Trì Thanh, chỉ nói: “Cậu vươn tay ra.”
“?”
Trì Thanh không hiểu ý của hắn.
Giải Lâm lấy một viên kẹo từ trong túi áo khoác, đặt kẹo vào trong tay anh: “Trợ lý Trì, chỉnh đốn lại suy nghĩ của cậu đi. Cậu như này không chỉ không hỏi được mà còn phải nhận phê bình giáo dục của tổng cục. Chúng ta là công dân tốt tuân thủ pháp luật, sao có thể vi phạm trật tự xã hội chứ? Qua bên kia ngồi một lát đi, trước khi cậu ăn hết viên kẹo này thì tôi có thể giải quyết xong.”
Trì Thanh cầm viên kẹo lùi đến cửa ra vào.
Vỏ kẹo vẫn chưa lột ra thì nhìn thấy công dân tốt tuân thủ pháp luật, không vi phạm trật tự xã hội đang “hối lộ” chủ tiệm.
Giải Lâm biết ngành buôn bán vùng xám này không thể nào một người bước vào hỏi đều nói rõ ràng với đối phương, thế thì cửa hàng này sẽ không mở được đến bây giờ. Hắn giả vờ nhân lúc không ai chú ý, một tay tháo đồng hồ trông có vẻ rất đắt ở cổ tay xuống, sau đó vô cùng lơ đãng nhét vào trong tay chủ tiệm: “Người anh em, không giấu gì anh, tôi là dân làm ăn.”
Thế là Trì Thanh lại nhìn thấy chủ tiệm vừa làm tư thế từ chối vừa nhét đồng hồ kia vào trong túi của mình.
“Dân làm ăn?” Chủ tiệm hỏi.
“Sóng gió trên thương trường khó lường, khoảng thời gian trước tôi đầu tư một dự án, lỗ 80 triệu tệ.” Giải Lâm nói rất ra dáng, “Bây giờ chuỗi vốn của công ty đứt đoạn, không phát lương được, nhân viên đang làm loạn. Tôi thật sự không còn cách nào, nghe một tổng giám đốc từng hợp tác nói chỗ anh có cách có thể thay đổi vận thế nên tôi đến xem thử. Lần trước tôi từng mua một Phật bài ở chỗ anh đó, có nhớ không?”
“À, đúng, tôi có ấn tượng.” Chủ tiệm nói, “Anh từng mua Phật bài của tiệm tôi.”
Chuyện làm ăn buôn bán, có một thì sẽ có hai. Lần trước sau khi Giải Lâm mua xong Phật bài không có gì xảy ra, chủ tiệm đương nhiên sẽ nâng cao hệ số an toàn giao dịch của hắn lên.
“Anh ta là?” Chủ tiệm lại nhìn về phía Trì Thanh.
Giải Lâm: “Đối tác của công ty.”
Có vẻ tâm trạng của đối tác không tốt lắm, xem ra tỉ lệ phá sản rất lớn.
Chủ tiệm lại lục tìm trong đầu những người từng hợp tác với mình: “Người giới thiệu anh đến là giám đốc Tiểu Vương sao?”
“…”
Trì Thanh nghe đến đây thì giật giật thái dương.
Không ngờ ở đây cũng có thể khiến Giải Lâm mèo mù gặp cá rán, thật sự có một tổng giám đốc như thế.
Giải Lâm đâu quan tâm người ta họ Vương hay là họ Lý: “Đúng, là anh ta.”
Ánh mắt chủ tiệm nhìn Giải Lâm thay đổi. Dáng vẻ của Giải Lâm với Trì Thanh nói rằng mình là dân làm ăn, gia cảnh khá được, sẽ không khiến ai nghi ngờ. Chủ tiệm vừa rồi còn cắn chặt miệng nói chỗ mình không có thứ đó, bây giờ lại nói: “Anh chờ chút.”
Chủ tiệm lật bảng “đang mở cửa” treo trên cửa lại, rồi đi đến trước mặt pho tượng, di chuyển cái bình nhỏ mà pho tượng đang cầm trong tay. Bên cạnh pho tượng nhanh chóng xuất hiện một cánh cửa ngầm, sau cửa nối với một hành lang đen kịt: “Hai người vào đây với tôi.”
Trì Thanh nhìn cánh cửa kia rồi nhìn sang Giải Lâm: “Anh nói bậy thế mà thật sự nói ra được một người.”
Nhưng Giải Lâm cũng không phải thuận miệng bịa chuyện: “Giới làm ăn coi trọng phong thủy, cũng không khác mấy với giới diễn viên của Ân Uyển Như đang làm, đều là vì lợi ích, rộn ràng cho lợi ích qua lại. Nếu như Trương Phong chụp được cửa hàng này, vậy thì chắc chắn cửa hàng này không đơn giản.”
Cửa hàng có thể làm ra một con đường ngầm thế này cũng nhờ vào sự vắng vẻ vô cùng của con đường này. Cửa hàng xung quanh đều ở trạng thái đang chờ bán đi, ai cũng không nghĩ rằng một cửa hàng trong đó được người ta âm thầm thông ra một “căn phòng”.
Vách tường của hành lang gồ ghề, không được tu sửa, vẫn là dáng vẻ đang xây dựng. Trên tường gắn mấy ngọn đèn được thiết kế giống như nến đỏ. Ánh nến lập lòe, ánh đèn mờ ảo trông vô cùng chân thực.
Ở cuối hành lang truyền đến tiếng nhạc Phật kéo dài kỳ lạ.
Bởi vì hành lang được thiết kế không có lợi cho việc truyền âm, cho nên âm thanh nghe có vẻ giống như cách xa vô cùng, đến khi mọi người tới gần mới dần dần trở nên rõ ràng.
Trì Thanh cẩn thận nghe vài câu.
… Ngôn ngữ không thông, cũng không biết đang hát cái gì.
Cùng lúc này ở ven đường, trong một chiếc xe van nào đó, đám người Quý Minh Nhuệ đang đeo tai nghe nghe lén cũng nghe thấy đoạn nhạc đó: “Hát gì vậy, nhạc âm sao?”
Tô Hiểu Lan nhìn cửa hàng kỳ lạ kia qua cửa xe: “Nhiệm vụ này nếu đổi thành tôi đi, thật sự là chưa chắc có thể mặt bình tĩnh tiến hành.”
Thứ mang theo màu sắc thần Phật quỷ dị này luôn dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Khương Vũ: “Bọn họ không sợ sao?”
“Cố vấn Giải tôi không biết.” Quý Minh Nhuệ nói, “Nhưng mà vị họ Trì kia tuyệt đối không thể. Dù chủ cửa hàng này bán thai chết lưu, thai chết lưu sống lại đứng đối diện với cậu ta, nháy mắt với cậu ta, nhe răng trợn mắt nói chuyện thì sợ là mắt cậu ta còn không thèm chớp lấy một cái.”
“… Ông nói rất đúng.”
Nhạc Phật trong tai nghe càng ngày càng lớn, sau đó một trận tiếng sột soạt vang lên. Trì Thanh với Giải Lâm gần như là ngồi xuống, sau đó phía trước truyền đến câu nói của chủ tiệm:
“Thứ này chúng tôi thật sự không có. Nơi này được quản lý rất nghiêm, tôi cũng không tìm được nguồn. Ở đây không giống chỗ chúng tôi, tôi còn có thể làm cho anh, nhưng nếu anh có cách thì có thể tự tìm.”
Cuối hành lang là một căn phòng rất nhỏ, bên trong không có bày mấy thứ máu me kinh khủng giống như bọn họ tưởng tượng. Trong căn phòng chỉ có một cái bàn gỗ màu đen, vài cái ghế, và cả mấy hàng bình sứ sẫm màu.
Bình sứ rất nhỏ, có lẽ to bằng nắm tay.
“Nhưng nếu anh có thể tìm được, tôi có thể dạy anh làm phép thế nào.” Chủ tiệm chỉ những bình sứ kia nói, “Mấy bình này đều là thi du, thứ mấy anh cần tôi thật sự không bán, nhưng tôi bán những thứ này.”
Mấy bình sứ này giống như bình rượu, dùng nút gỗ để đóng kín, từng hàng từng hàng xếp ở bên trong, khó mà tưởng tượng là dầu đã dùng bao nhiêu xác người để nấu ra.
Tuy Trì Thanh không sợ những thứ này, nhưng anh nhìn thấy bình sứ thì nghĩ ngay đến thứ hôm qua dính trên tay.
Ngồi ở đây là chuyện tràn đầy tính kiểm tra đối với người bị chứng ám ảnh sạch sẽ.
Trì Thanh vừa mới rụt tay lại, Giải Lâm giống như biết anh đang nghĩ gì, chạm rất khẽ vào tay anh: “Không sao, lát nữa tôi cầm, không đυ.ng vào cậu.”
Giải Lâm nói xong câu nói mà chỉ hắn với Trì Thanh mới có thể nghe thấy, rồi hắn lại hỏi: “Cách thì chắc tôi có, vậy phải làm phép thế nào? Với lại thứ đó có yêu cầu gì không? Nếu như không phải tùy ý tìm một cái thì được, e là phải tốn chút sức.”
“Đương nhiên có yêu cầu.” Giọng nói của chủ tiệm vì khẩu âm đặc biệt nên nghe giống như thều thào, vừa thấp vừa trầm, “Chuyện này không đơn giản như anh nghĩ đâu, không tốn sức thì không làm được.”
Trên bức tường trắng sau lưng chủ tiệm treo một bức tranh, trên bức tranh vẫn là một pho tượng Phật, chỉ là gương mặt của pho tượng giống như một đứa trẻ, màu sắc âm u, khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
Chủ tiệm ngừng lại nói: “Có phải bức tranh dọa sợ hai người không?”
Hắn ta đang định nói mỗi vị khách đến đây đều bị bức tranh này dọa sợ, thì nghe thấy hai người đàn ông ngồi đối diện đồng thanh nói:
“Không có.”
“Rất đẹp.”
“Nét bút này vừa nhìn đã biết là cấp bậc lão luyện, vẽ giống như thật, có phong cách riêng.” Giải Lâm lại nói, “Không bàn tranh nữa, anh nói tiếp đi. Công ty tôi sắp phá sản tới nơi rồi, khá gấp.”
Chủ tiệm: “…”
Trì Thanh: “…”
“Chắc anh có đối thủ cạnh tranh nhỉ? Hoặc là, bên cạnh anh có bạn bè khá thân.” Chủ tiệm quay lại chủ đề chính nói, “Thai chết lưu có quan hệ máu mủ với bọn họ là tốt nhất, thỉnh thai chết lưu về nhà, dùng thi du cúng bái.”
Trì Thanh coi như đã hiểu: “Đây chính là cách đổi vận?”
Chủ tiệm mỉm cười: “Đúng thế, bào thai chết yểu chưa sinh ra được cho rằng là một loại trung gian, nó có thể làm những việc mà anh muốn làm.”
Trì Thanh lại hỏi: “Vậy thì thi du thì sao, mua từ chỗ anh là được?”
Chủ tiệm: “Có thể mua ở chỗ tôi, nhưng thi du chỗ tôi không phải hàng tuyển đều là chuyển từ Thái qua. Tôi không thể nói nhiều nữa.”
Trì Thanh với Giải Lâm không hẹn mà cùng nghĩ đến da mặt biến mất của La Dục.
Vậy thì hàng tuyển chính là…
Thi du của người có quan hệ máu mủ với thai chết lưu?
Giải Lâm đột nhiên hỏi: “Dùng mặt người, dầu nấu ra sẽ nhiều hơn đúng không?”
Chủ tiệm ngạc nhiên nhìn hắn.
Giải Lâm: “Trước khi đến đây đã học qua, dù sao thì nếu vận thế không xoay chuyển được thì tôi phải đi nhảy lầu rồi.”
Chủ tiệm: “Không đến mức nhảy lầu đâu chứ.”
“Đến đó.” Giải Lâm nói, “Chuyện bình thường trong nghề, ngay cả nhảy ở tòa nhà nào tôi cũng đã chọn xong rồi.”
Ánh mắt chủ tiệm chậm rãi chuyển về phía Trì Thanh: “Anh cũng muốn nhảy hả?”
Trì Thanh mặt không cảm xúc nói: “Cách nhảy lầu chết không đẹp lắm, chắc tôi sẽ chọn uống thuốc ngủ.”
“…”
Ngoài cửa hàng, trong xe van.
“Ôi đệt, biếи ŧɦái dữ.” Quý Minh Nhuệ xoa da gà nổi trên cánh tay.
Tô Hiểu Lan cũng bị làm cho buồn nôn: “Trước đây tôi chỉ nhìn thấy cách nuôi tiểu quỷ ở trong sách, không ngờ thế mà có thật.”
Khương Vũ là học sinh xuất sắc, ngay lập tức bắt đầu miệt mài tìm tài liệu liên quan, điệu bộ phải nghiên cứu triệt để thứ này, sau đó viết một đoạn luận văn cho nó. Đến khi một bàn tay kéo cửa xe ra.
Thứ Giải Lâm muốn nghe ngóng đã hỏi gần xong rồi, hai người giao một khoản “tiền cọc”. Lúc đưa tiền cọc, anh còn diễn một vở bản thân bây giờ thật sự rất nghèo: “Tài khoản weliao của tôi còn một chút tiền, số còn lại qua mấy ngày nữa tôi gửi cho anh.”
Sau khi lên xe, Giải Lâm được Trì Thanh dìu lên xe xong, cách cửa xe chỉ cửa hàng đó nói: “Khoan hẵng bắt hắn ta. Nếu cửa hàng này xảy ra chuyện gì thì dễ đánh rắn động cỏ. Cố hết sức khiến hắn ta phối hợp điều tra, cẩn thận gặng hỏi có những ai từng đến làm ăn với hắn ta trước khi vụ án xảy ra.”
Giải Lâm nói tiếp: “Hung thủ có quan hệ cạnh tranh với Ân Uyển Như hoặc La Dục, và biết cả Ân Uyển Như mang thai, cũng biết cô ta nạo thai ra sẽ vứt ở đâu. Người này chắc chắn cách chúng ta rất gần. Trước đây cậu nói, La Dục mất tích là người cùng công ty cậu ta đến báo án sao?”