Dịch: LTLT
Kim giờ chầm chậm xoay, sau đó quay hơn nửa vòng, sắc trời bên ngoài dần dần tối xuống.
Trì Thanh nhắm mắt, vẫn nằm trên giường đến khuya, lúc sắp ngủ thì chủ hộ ồn ào chuyện tài sản trong tòa nhà lại nhắc đến chuyện cũ.
Giọng nữ biến dạng ẩn nhẫn, có lẽ đang nhìn tướng ngủ khò khò của người bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi kêu gào trong lòng: [Anh thì ngủ ngon rồi, hóa ra chuyện này không liên quan đến anh đúng không? Chỉ một mình tôi nhọc lòng tốn sức ở đây.]
“…”
Trì Thanh mở mắt, rất muốn xách dao đến nhà cô ta chào hỏi một tiếng: Nếu không ngủ được chi bằng ra đây nói chuyện.
Lúc này đã là ba giờ sáng rồi.
Ở bên kia bức tường, Giải Lâm đang ngồi trong phòng làm việc, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn đọc sách hơi vàng, nhưng màu sắc này chiếu trong phòng cũng không khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn, bởi vì màn hình máy tính ở trước mặt hắn đang hiển thị mấy tấm ảnh khiến mọi người ghê rợn.
Những tấm ảnh này là bản điện tử của chồng ảnh chặt xác mà lần trước hắn mang về. Lúc đầu bị Nhậm Cầm vô tình nhìn thấy, còn khiến cô hoảng sợ không nhẹ.
Nhưng mà những tấm ảnh có thể khiến người khác sợ đến mức tông cửa xông ra lúc này đang xuất hiện với trạng thái phóng to trên màn hình máy tính. Các chi tiết được phóng to gấp mấy lần, sau khi phóng to thì làn da bị chặt nát trông rõ ràng hơn so với trên ảnh.
Trong cuộc gọi đang mở loa ngoài bên cạnh, giọng nói của Võ Chí Bân truyền đến: “Thi thể này bị vứt trong thùng rác ở cổng sau chợ đồ tươi sống. Một người lang thang gần đó tưởng rằng là thịt tươi chủ sạp không cần nữa, tính nhặt về ăn thì túi ni lông không cẩn thận bị rách, một cánh tay người lòi ra ở dưới đáy túi. Người lang thang đó giật mình, mới đi báo án.”
Giải Lâm nhìn mấy tấm ảnh, chỉ có một vấn đề: “Mặt của thi thể đâu?”
Trong vụ án chặt xác bình thường, dù thi thể đã bị chặt đến mức biến dạng hoàn toàn, nhưng dựa vào cái đầu vẫn có thể khôi phục lại diện mạo của người chết. Nhưng vụ án chặt xác này, không biết là góc độ chụp ảnh có vấn đề hay là tên tội phạm cố ý băm nát mặt của thi thể khiến người ta khó mà nhận ra thân phận thật của thi thể. Đến mức chút xíu da người ở phần mặt của thi thể cũng không tìm thấy.
“Thân phận của người chết đến giờ vẫn chưa xác nhận được. Chúng ta đã đối chiếu DNA với danh sách những vụ án mất tích được báo cáo, tạm thời vẫn chưa tìm thấy người phù hợp. Còn một nguyên nhân khác chính là vấn đề mà cậu nói.” Ở đầu kia điện thoại, Võ Chí Bân hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục nói, “… Điểm rất kỳ lạ là thi thể này không có mặt.”
Võ Chí Bân cũng bị mức độ tàn nhẫn của vụ án này làm cho khϊếp sợ: “Kết quả giám định pháp y cho thấy, nghi ngờ có ai đó đã lột da mặt của nạn nhân trước khi gϊếŧ chết.”
Đây chắc chắn lại là một vụ án khó giải quyết.
Thân phận người chết khó xác nhận, cách thức gϊếŧ người vượt ngoài dự đoán.
Trước đây Giải Lâm chủ yếu dấn thân vào vụ án khách thuê nhà, vụ án này mang áp lực rất lớn đến cho tất cả mọi người. Thật sự vụ án đó rất cấp bách cho nên chỉ đưa Giải Lâm xem ảnh hiện trường của vụ án chặt xác. Vụ án này đến giờ vẫn do tổ chuyên án phụ trách.
Võ Chí Bân nói đại khái tình huống với Giải Lâm, nhìn đồng hồ thì đã thấy khuya rồi: “Đã muộn thế này rồi, không nói nữa. Cậu nghỉ ngơi sớm đi… đừng cứ ngủ muộn như thế.”
Sở dĩ Võ Chí Bân có ấn tượng về việc Giải Lâm ngủ rất muộn nguyên nhân chủ yếu là vì mỗi lần nửa đêm tìm Giải Lâm thì hắn luôn nghe điện thoại ngay lập tức. Lúc Trì Thanh tìm hắn “chữa trị” cũng thế.
Võ Chí Bân đang nói lại cảm thấy là lạ: “Cậu làm gì mà giờ này ngày nào cũng chưa ngủ? Đừng nói làm việc, chuyện làm ăn trong nhà của cậu chẳng phải đã giao cho người khác xử lí sao?”
“Làm gì mỗi ngày chứ.” Giải Lâm cười nói, “Được rồi, anh mau đi ngủ đi. Anh từng tuổi này rồi, già đi từng ngày, sức khỏe chắc chắn không bằng em. Bớt thức khuya, dưỡng sinh nhiều hơn.”
Võ Chí Bân: “Oắt con…”
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt của Giải Lâm vẫn dừng trên mấy tấm ảnh hiện trường vụ án.
Hắn nhìn mấy tấm ảnh này rất lâu, nhìn kỹ càng từng tấm một, không bỏ sót chi tiết nào. Sau đó, hắn dựa ra sau, ngửa đầu, nhắm mắt lại, nghĩ trong lòng: Vì sao mày lại gϊếŧ hắn? Lúc gϊếŧ hắn, mày đang nghĩ gì*? (*Bản gốc dùng từ “你”, nếu dịch bạn thì nó lại không hợp nên tui dịch là mày.)
Hắn nghĩ như thế, giống như đi theo mấy câu hỏi này bước vào hiện trường gây án. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn mở một cánh cửa, chậm rãi bước vào trong một căn phòng nhỏ có mùi máu tanh rất nồng.
Trong căn phòng nhỏ có tấm ván giường bằng sắt (phần lưng thi thể trong ảnh có dính chút rỉ sắt), tay chân của thi thể đều bị trói chặt bằng xích sắt (tứ chi trong ảnh có vết hằn rất rõ), thậm chí hắn có thể nghe thấy tiếng xích sắt cọ sát với cưa.
Cảnh trong mơ này giống thật đến lạ thường, đến mức sau khi đến gần, Giải Lâm nhìn thấy bóng người hung thủ mặc áo khoác màu đen nói một tiếng: “Dừng tay!”
Sau đó bóng người màu đen ngừng lại, chậm rãi xoay người, một người đàn ông trông không rõ mặt mũi bước ra khỏi bóng tối. Nguồn sáng vốn không có bao nhiêu lúc này bị hắn ta che mất hoàn toàn. Sau khi gã đàn ông đến gần, lúc này mới lộ ra gương mặt giống hệt gương mặt của hắn.
…
“Chắc mày biết vết dao đầu tiên hung thủ bắt đầu từ chỗ nào đúng không?” “Giải Lâm” đứng trong bóng tối cầm cưa, mỉm cười với hắn, “Thậm chí mày còn biết vì sao hung thủ cầm cưa, không ai rõ ràng hơn mày cả.”
“Giải Lâm” kia đi đến trước mặt hắn, nụ cười kia giống như vẽ lên mặt, vô cùng cứng ngắc, giống hắn nhưng lại không giống hắn, “hắn” nói: “Mày nhìn tao như vậy làm gì? Tao chính là mày đó.”
Trong tầng hầm tối đen như mực, đồ đạc để lộn xộn, mấy thứ đồ bằng sắt rỉ sét loang lổ dựng tùy ý ở góc tường, vết máu khô trên mặt đất trông tối đen hơn cả bóng tối này. Chỉ có chút nguồn sáng duy nhất đến từ bóng đèn dây tóc ở chính giữa phòng.
Ánh sáng ấy yếu ớt vô cùng.
Nguồn sáng quá kém, dây điện trần trụi lộ ra trong không khí, chút ánh sáng đó lúc sáng lúc tắt.
Giải Lâm đối diện với “hắn”, không lên tiếng.
Hắn đứng yên tại chỗ, cố gắng nhớ lại giọng nói của Giải Phong, cùng với câu nói kia của anh: “Anh mãi mãi tin em.”
Nhưng cảnh trong mơ này kì lạ đến mức khiến hắn chậm chạp không nhớ ra được giọng nói của Giải Phong, có lẽ khoảng cách mười năm thật sự quá lâu, hoặc là trong giấc mơ này hoàn toàn không có cài đặt liên quan đến Giải Phong, chỉ có “hắn” đứng đối diện, tiếp tục dùng nụ cười sởn tóc gáy đó nhìn mình.
Đến khi bên tai hắn vang lên tiếng gõ cửa đến từ thế giới hiện thực… “Cốc”.
…
“Cốc cốc cốc”.
Tiếng gõ cửa khe khẽ không vang lắm, người ngoài cửa dường như có hơi do dự, chỉ là muốn đến xem thử hắn đã ngủ hay chưa.
Nhưng Giải Lâm lại nghe thấy, hắn giật mình mở mắt.
…
“Tôi chưa tỉnh rượu.”
“Tuy nghe rất khó tin, nhưng tửu lượng của tôi tệ như vậy đó.”
Gõ cửa xong, Trì Thanh dựa vào cửa tháng máy, lẩm bẩm luyện tập lí do.
Anh cúi đầu, nhìn gạch men trên hành lang, mặt không cảm xúc đánh giá cái cớ vụn về vừa rồi của mình: “Độ tin cậy của cách nói này là không, nếu như có người dùng cách nói này nửa đêm gõ cửa nhà mình…” Anh nghĩ rất nghiêm túc, cuối cùng nói, “Mình sẽ bảo kẻ đó đi vào nhà bếp chọn con dao thích nhất, sau đó khiến cho hắn đi thẳng vào nằm ngang ra.”
“…”
Trì Thanh nằm đến khuya thật sự không nằm tiếp được nữa. Anh không biết Giải Lâm đã ngủ chưa, giờ này người bình thường đã ngủ rồi. Nhưng Giải Lâm vốn không phải người bình thường, nếu như cửa bị anh gõ thật thì cũng phải có một lí do.
Anh tiếp tục nhìn chằm chằm gạch men nói: “Tôi chóng mặt, anh có thuốc không?”
Trì Thanh lại nhanh chóng bỏ cái cớ này, tự mình nặng lời với mình: “Tiệm thuốc quanh đây bán 24 giờ, nếu như chóng mặt đến mức không đi được thì có thể đặt người mua giùm trên app.”
“…”
Đường đều bị bản thân anh chặt đứt.
Trì Thanh vươn tay gẩy tóc mái dài trước trán, nhất thời cũng không rõ bản thân nghĩ thế nào. Nếu theo thói quen trước đây của anh thì cùng lắm có thể nằm lì trong nhà chịu đựng hơn một tuần, trừ khi thật sự không chịu nổi nữa, nếu không sẽ không dễ dàng đi gõ cửa như này.
Có lẽ đợt “chữa trị” trước đây đã có hiệu quả.
Sau khi từng cảm nhận yên tĩnh thì rất khó chịu đựng ồn ào và hỗn loạn nữa.
Lúc anh tưởng rằng Giải Lâm đã ngủ nên không nghe thấy, chắc sẽ không mở cửa, đang định quay về thì cánh cửa trước mặt chợt mở ra.
Giải Lâm đứng ở cửa nhìn anh, hỏi: “Khó chịu à?”
Trì Thanh không có thời gian phản ứng, trong tất cả lí do đã chọn một lí do tệ nhất: “Không ngủ được, rảnh rỗi nhàm chán.”
“…” May mà Giải Lâm không nói thêm gì. Hắn mỉm cười bảo Trì Thanh bước vào, “Trùng hợp thế, đúng lúc tôi cũng không ngủ được.”
Lúc Giải Lâm mở cửa, Trì Thanh cảm thấy hình như hắn hơi là lạ, nhưng bắt anh nói cụ thể lạ ở chỗ nào thì thật sự làm khó một người có chứng chướng ngại về cảm xúc quá. Với lại Giải Lâm là người mà bình thường anh cũng không đọc được suy nghĩ. Khoảnh khắc là lạ đó nhanh chóng biến mất sạch sẽ trên người hắn, lúc hắn mở miệng lại khôi phục dáng vẻ bình thường, một câu nói hóa giải sự lúng túng.
Lần này Giải Lâm không rót nước khoáng cho anh nữa, mà rót một ly sữa nóng: “Cầm này, sữa nóng giúp dễ ngủ, còn có thể giải rượu. Tuy rất ít người phải giải rượu vì một viên sô-cô-la nhân rượu, nhưng tửu lượng của cậu.. có thể vẫn phải giải rượu mới được.”
Thậm chí Giải Lâm còn vô cùng chu đáo giải thích: “Ly mới, từ lúc mua về cho đến bây giờ chỉ có cậu dùng.”
Trì Thanh bưng ly sữa kia, nhìn cánh tay đang buông thõng bên người của Giải Lâm, còn chưa sắp xếp xong từ ngữ thì Giải Lâm giống như biết anh muốn làm gì: “Dù sao chúng ta đều rảnh rỗi, muốn thử chữa trị không?”
Tay của người trước mặt với ly sữa nóng vừa rồi đều có tác dụng hơn thuốc nhiều. Trì Thanh dựa vào sô pha, lúc sắp ngủ thì nhìn thoáng qua tay của Giải Lâm, thế là anh nhớ đến dáng vẻ của Giải Lâm lúc cầm bút viết chữ trên tờ giấy, sau đó lại bỗng dưng nghĩ đến chữ trên tờ giấy kia.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh suy xét lại bản thân mình, có phải đánh giá buổi sáng viết quá đáng lắm không?
Người này không xấu đến thế.
Thế là lúc Giải Lâm tưởng rằng Trì Thanh đã ngủ rồi, bỗng nhiên cảm nhận được hình như ngón tay trong lòng bàn tay không tự nhiên nhúc nhích, sau đó bên tai vang lên một giọng nói không có cảm xúc: “Tờ giấy buổi sáng…”
Trì Thanh mở mắt, nhưng không nhìn Giải Lâm, nói tiếp: “Tôi không viết nghiêm túc.”
Nghe thấy Trì Thanh chủ động nói chuyện này, Giải Lâm rõ ràng rất bất ngờ.
Trì Thanh tiếp tục khó khăn nói: “Thực ra anh miễn cưỡng vẫn có vài ưu điểm.”
Giải Lâm chợt phì cười: “Cảm ơn, nếu như cậu dùng từ khẳng định thêm chút nữa thì tôi sẽ vui hơn.”
Trì Thanh dùng sự im lặng để bày tỏ mình làm không được.
Giải Lâm không dễ dàng từ bỏ: “Ví dụ đi, nói mấy cái nghe thử xem? Nửa đêm giúp cậu chữa bệnh cũng phải nhận chút thù lao chứ.”
Trì Thanh dứt khoát nhắm mắt lại.
“…” Vô tình ghê.
“Nói được một nửa thì chạy.” Giải Lâm nói, “Vô lương tâm.”
Trì Thanh lo lắng Giải Lâm trở thành nguồn tạo tiếng ồn duy nhất trong thế giới yên tĩnh của mình, nên vẫn nói vài điều “Trông cũng được, trí thông minh cũng ổn.” Cuối cùng anh nói, “Rất giỏi phá án.”
Trì Thanh không biết vì sao lúc anh nói đến điểm cuối cùng thì lòng bàn tay của Giải Lâm nắm chặt lại.
Sau đó anh lại nghe thấy Giải Lâm bỗng nhiên hỏi ngược lại: “Rất giỏi phá án cũng coi như ưu điểm sao?”
“?”
Trì Thanh không hiểu: “Nói tiếng người.”
“Nhưng chẳng lẽ cậu không cảm thấy…” Giải Lâm cất đi nụ cười, lí trí nói cho hắn biết không cần hỏi vấn đề này, nhưng có lẽ đêm khuya quá rồi, lần đầu tiên hắn hỏi, “Hiểu rõ hung thủ là một đặc điểm rất nguy hiểm sao?”
“… Không thấy.”
“Vì sao?”
Thực ra thì Trì Thanh sắp ngủ rồi, cho nên lúc này anh trả lời Giải Lâm hoàn toàn dựa vào tiềm thức cộng thêm trực giác.
Anh không suy nghĩ gì nói: “Vì anh sẽ không bao giờ chọn làm điều tương tự như hung thủ.”