Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 42: Chuyến thăm vào ban đêm

Dịch: LTLT

Trên hành lang, hai người nhìn nhau một lúc lâu.

“Nếu như tôi muốn gϊếŧ anh.” Trì Thanh nhìn vào mắt Giải Lâm, nói từng câu từng chữ, “Có ít nhất mười cách sẽ không để lại bất cứ manh mối nào, rất dễ dàng làm đến mức khiến bên cảnh sát hoàn toàn không tìm thấy hung thủ, thậm chí có thể là không ai phát hiện có vụ án xảy ra, cũng có nghĩa là sẽ không ai phát hiện anh đã chết.”

Lúc nói chuyện, giọng điệu của Trì Thanh đều đều, chỉ nghe giọng điệu thôi Giải Lâm đã cảm thấy mình trong mắt Trì Thanh dường như đã… là một cái xác rồi.

Giải Lâm từng thấy rất nhiều cách cảnh cáo người khác, nhưng kiểu cảnh cáo này vẫn là lần đầu tiên.

Giải Lâm cười: “… Không cần tàn nhẫn như thế đâu.”

Trì Thanh nhập số cuối cùng của mật mã rồi bước vào nhà, anh nói: “Nhân lúc tôi còn lý trí, mau biến khỏi mắt tôi đi.”

Đối với Trì Thanh mà nói đây chỉ là cảnh cáo miệng, để Giải Lâm còn mạnh khỏe chân tay lành lặn quay về đã rất không phù hợp với tác phong của anh rồi. Với lại số lần Giải Lâm có ngoại lệ ở chỗ anh càng ngày càng nhiều, ví dụ như lúc đối diện với Giải Lâm vừa rồi, sao lại để cho hắn đến gần?

Anh cúi đầu tháo găng tay ra, xoa khóe môi.



Sau khi về, Trì Thanh tắm lại một lần nữa rồi thay một bộ quần áo khác.

Dọn dẹp xong, anh lần mò đi đến giường, nhắm mắt lại.

Kim giờ của đồng hồ treo tường bắt đầu quay lên từ số “9”, kim phút mỗi lần quay xong một vòng thì phát ra một tiếng “cạch cạch” khe khẽ.

Trì Thanh nằm trên giường khoảng bốn năm tiếng, lúc kim giờ chỉ số “2” thì anh bỗng nhiên mở mắt ra giống như canh đúng giờ vậy, con ngươi sâu không thấy đấy tan vào bóng đêm tối đen.

Bóng đêm bên ngoài cửa sổ càng thêm u ám, trong tiểu khu chỉ còn lại vài con mèo hoang còn đang loanh quanh dưới tòa nhà, âm thanh vừa the thé vừa nhỏ, tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng cắt ngang bầu trời đêm, sau đó lại yên lặng không một tiếng động mà biến mất.

Anh vén chăn lên, đặt chân trần xuống giường. Anh không bật đèn, mò mẫm đi từ phòng ngủ đến phòng khách ngồi… Nếu như lúc này có người bỗng nhiên bước vào nhà anh có thể sẽ bị cảnh tượng kỳ lạ này dọa sợ, dù sao cũng rất ít người nửa đêm không ngủ “mộng du” đến sô pha.

Nhân vật chính của khung cảnh kỳ lạ này còn đang cầm đồ điều khiển tivi trong tay, lắc lắc đồ điều khiển để chơi.

Trong đêm khuya tĩnh mịch, suy nghĩ của con người càng thêm sinh động hơn buổi sáng.

Trì Thanh co chân lên, cúi đầu xuống, chống cằm lên đầu gối, im lặng suy nghĩ: Trước đây, thời gian mà anh nghe thấy giọng nói thường là vào khoảng ba bốn giờ khuya, không có quy luật cố định, tần suất xuất hiện vào cuối tuần khá cao, có thể là liên quan đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi của “hắn”.

Đến hôm nay đã một tháng trôi qua kể từ khi xảy ra vụ án.

Tiết Mai chết vào hai tháng trước. Hai tháng trước, Dương Chân Chân vừa vặn kéo hành lý ngàn dặm xa xôi đến thành phố Hoa Nam, đứng trong dòng người đông đúc ở nhà ga, chờ bạn trai đến đón cô.

Tuy Nhậm Cầm chuyển đến chưa đến nửa tháng nhưng sau khi cô đến thành phố Hoa Nam nhất định đã tốn chút thời gian tìm phòng.

Trì Thanh lấy “một tháng” làm mốc liên kết ba nạn nhân lại, hung thủ có khả năng cách một tháng tìm một người mới hay không, tìm được người mới thì giải quyết người trước đó à?



Anh nghĩ đến đây, lướt mắt nhìn lịch trên tường.

Bởi vì không mở đèn nên không thấy “28” trên lịch rõ ràng lắm, nhưng mà rất dễ nhận ra nếu bắt đầu tính từ hôm xảy ra vụ án thì đã sắp tròn… một tháng… ngày Tiết Mai mất.

Còn một câu hỏi… quan trọng nhất.

Tối hôm nay hung thủ có đến không?

Đáp án của câu hỏi này ngoại trừ bản thân hung thủ e rằng không ai có thể trả lời.

Cuối cùng Trì Thanh cúi đầu nhìn sàn nhà dưới chân… Nhà Nhậm Cầm ở lầu dưới, chỉ cách một bức tường.

Có lẽ lúc này cô đang nằm trong phòng ngủ, không biết gì cả. Một tiếng đồng hồ sau, có lẽ cửa phòng ngủ của cô sẽ lặng lẽ bị đẩy ra giống như cảnh tượng mà tên Đầu Đinh thấy qua lỗ hở trên tường, sau đó gã đàn ông bước vào sẽ đứng bên giường, yên lặng nhìn cô.

Trì Thanh nghĩ đến đây, còn mười phút trước khi kim giờ chỉ về phía “3”, anh cầm áo khoác màu đen có mũ trùm ở trên tay ghế sô pha lên, đứng dậy.

Trước khi ngủ, Nhậm Cầm nghĩ lung tung một hồi, buổi tối nằm mơ thấy ác mộng rất chân thật. Cô mơ thấy có người cầm chìa khóa có ý đồ muốn mở cửa nhà cô, tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa vang lên vô cùng rõ ràng trong đêm khuya.

Cô sợ đến mức mái tóc suýt nữa thì dựng thẳng đứng lên, bật dậy bổ nhào về trước, một tay đè chặt tay nắm cửa đề phòng người bên ngoài xoay chìa khóa mở cửa ra.

Hai nguồn lực bên trong và bên ngoài cửa đối chọi nhau, người bên ngoài xoay chìa khóa phát hiện bị cản trở, hơi ngừng lại.

Hô hấp của Nhậm Cầm cũng ngưng trệ cùng với nhịp ngừng nửa giây này.

Giây tiếp theo! Người bên ngoài bắt đầu điên cuồng xoay chìa khóa!

Nhậm Cầm không còn suy nghĩ nào khác chỉ ép toàn thân lên trên cửa, nhưng chênh lệch sức mạnh của hai người thật sự cách xa nhau, động tác khóa cửa chuyển động càng ngày càng nhanh, âm thanh cũng càng ngày càng vang… Nhậm Cầm tuyệt vọng, thét lên trong lòng, vào khoảnh khắc trước khi cửa bị người khác ép mở ra, cô sợ run cả người chợt tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng.

Đồng hồ đặt trên đầu giường báo lúc này là 3:00 đúng.

Lưng Nhậm Cầm đổ một lớp mồ hôi, trong lúc nhất thời khó mà tiến vào giấc ngủ một lần nữa, thế là cô đứng lên mở đèn, khoác áo vào định đến nhà bếp rót ly nước uống.

Cô cầm ly nước làm bằng sứ, vẫn chưa hoàn hồn lại, uống mấy ngụm nước mới miễn cưỡng bình tĩnh thoát khỏi cơn ác mộng vừa rồi.

Mèo mướp đang ngủ ở phòng khách nghe thấy động tĩnh cũng mở mắt ra, bước đi nhẹ nhàng đến bên chân Nhậm Cầm, nghiêng đầu nhìn cô: “Meo~.”

“Cao Cao.” Nhậm Cầm gọi nó một tiếng, sau khi nhìn thấy nó thì cảm thấy an tâm không ít, “Xin lỗi, đánh thức mày rồi.”

“Meoo~.” Mèo mướp dụi vào ống quần ngủ của cô.

Nhậm Cầm uống xong ly nước, đang định về lại phòng ngủ ngủ tiếp nhưng ma xui quỷ khiến bước chân lại đi về phía cửa nhìn thử. Cánh cửa điện tử màu nâu sậm yên lặng đứng ở đó, chốt cửa màu bạc sáng lên như mới.

Cánh cửa điện tử này vốn dĩ nên khiến người khác cảm thấy an toàn nhưng lúc này lại không khiến Nhậm Cầm thấy yên tâm.

Cơn ác mộng vừa rồi quả thật quá chân thực, cô cầm ly nước, bước từng bước đến bên cạnh cửa. Không biết nghĩ thế nào mà nhịp tim của cô tăng nhanh, cô lặng lẽ tiến đến gần mắt mèo trên cửa.

Cô nhìn ra ngoài thông qua mắt thần trên cửa, thực ra không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy gì đó thật, nhưng khoảnh khắc tiến gần, tầm mắt của cô bất ngờ nhìn thấy mái tóc màu đen bị mũ trùm đè lên.

Nhậm Cầm cảm thấy máu toàn thân lạnh ngắt từ đầu đến chân, con ngươi của cô trợn to.

Hơn ba giờ khuya, thật sự có một gã đàn ông đứng ở cửa nhà cô.

Gã đàn ông cách một cánh cửa có thân hình gầy gò, hắn ta mặc áo khoác màu đen, đội mũ, mũ áo rộng thùng thình che khuất hơn nửa gương mặt, qua mắt thần cô chỉ nhìn thấy tóc mái dài trước trán gã đàn ông, nhìn lần đầu rất khó nhận ra rốt cuộc hắn ta là ai.

Nhậm Cầm chỉ nhìn một lần, sau khi đối phương hơi ngẩng đầu lên cô chợt dời mắt không dám nhìn nữa, sợ sẽ đối mắt với người bên ngoài cửa, sợ bị phát hiện cô đang ở bên trong nhìn hắn ta.

Nhưng lúc cô dời mắt đi, đúng lúc nhìn thoáng qua gương mặt của gã đàn ông… Con ngươi sâu không thấy đáy, cằm nhọn, làn da toàn thân lộ ra màu trắng tái nhợt như bệnh, nhưng môi lại rất đỏ.

Cô che miệng, cảm xúc hoảng sợ đạt đến cực điểm.

Đây chính là người họ Trì ở lầu trên.

Trì Thanh đứng ngoài cửa khoảng mười mấy phút, ban đầu anh dựa vào cánh cửa ở lối thoát hiểm, sau đó lại vì quá nhàm chán mà đi đi lại lại ở trong hành lang.

Anh nghĩ trong lòng: Chờ đến bốn giờ sáng, nếu như hung thủ vẫn không xuất hiện vậy thì tối nay chắc là hắn ta sẽ không đến.

Trì Thanh chờ đến mất kiên nhẫn, nói thầm anh không thể tối nào cũng không ngủ đến đây canh, nếu như có thể lắp camera thì tiện hơn nhiều… Thế là anh đứng ở cửa ngẩng đầu lên, suy nghĩ cẩn thận nếu như tính lắp camera thì vị trí nào tốt nhất.

Anh nhìn đánh giá mấy lượt rồi lại nghĩ: Thôi, lắp camera ở cửa nhà người khác là phạm pháp.

Ngày mai vẫn nên nghĩ cách nhắc nhở Nhậm Cầm bảo cô tự lắp.

Trong cửa.

Nhậm Cầm đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống, một lát sau lấy dũng khí lại nhìn ra ngoài cửa.

“Trước đây mình từng nói với cậu cái người sống ở lầu trên trông có hơi kỳ lạ ấy, cậu còn nhớ không?” Mấy phút sau, Nhậm Cầm trốn vào nhà vệ sinh, giọng nói run rẩy, “Anh… anh ta bây giờ đang ở cửa nhà tớ.”

Người nghe điện thoại chính là cô gái trước đây tính thuê nhà chung với Nhậm Cầm. Lúc cô nghe điện thoại, âm thanh còn mơ hồ không rõ, mấy giây sau mới nhận ra, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn: “… Cậu nói cái gì?”

“Anh ta.” Nhậm Cầm càng nói tay càng run, nhớ lại cảnh tượng mà mình nhìn thấy lần hai ở trong mắt thần, “Anh ta còn đi tới đi lui ở bên ngoài nhà mình.”

“… Bây giờ sao? Giờ này?! Người ở lầu trên là biếи ŧɦái hả?”

“Mình không biết nữa… Đúng rồi, hôm nay ăn xong lúc đi anh ta còn nói với mình một câu rất kỳ lạ.”

“Câu gì?”

Nhậm Cầm nói năng lộn xộn: “Anh ta nói nếu như anh ta… anh ta là hung thủ thì anh ta sẽ lựa chọn mình làm mục tiêu tiếp theo.”

“…”

Cô bạn thân ở đầu kia điện thoại tính thu lại dấu chấm hỏi trong câu nghi vấn vừa rồi, sửa lại thành câu trần thuật.

Hắn ta chính là biếи ŧɦái.

Nhậm Cầm kiểm tra lại thông tin cá nhân ít ỏi của chủ hộ lầu trên ở trong đầu, lại nói: “Với lại trước đây anh ta sống ở chỗ xảy ra vụ án, anh ta chuyển từ tiểu khu gần nơi xảy ra hai vụ án qua đây.”

“?!!”

Các tin tức trùng hợp đến mức đáng sợ.

“Đệt.” Giọng nữ ở bên kia cũng hoảng hốt, “Chúng ta bình tĩnh lại nghĩ đối sách, đừng hoảng. Đầu tiên cậu nhất định không được để lộ, tuyệt đối đừng để anh ta phát hiện cậu đã nhìn thấy anh ta, dồn ép hắn ta không chừng tên biếи ŧɦái này lại làm ra chuyện gì. Cậu coi như chưa xảy ra chuyện gì cả. Với lại anh ta sống ở lầu trên, chuyện anh ta nửa đêm đi tới đi lui trước cửa nhà cậu cảnh sát cũng không thể quản được, vạch mặt anh ta trước khi anh ta chưa làm ra chuyện gì thật thì trăm hại không lợi, chỉ khiến chúng ta yếu thế hơn.”

Nhậm Cầm dần dần bình tĩnh lại, cô run rẩy nói: “Cậu nói đúng lắm… Mình không thể để hắn phát hiện, mình phải giả vờ như chưa có gì xảy ra.”

Nhậm Cầm cả một buổi tối không ngủ.

Hôm sau lúc ra khỏi nhà, trạng thái tinh thần của cô càng tệ, quầng thâm dưới mắt đen thui, cô đeo túi vải đi làm.

Lúc cô làm việc cũng không tập trung, thời tiết mấy hôm nay cũng không tốt lắm, không khí ảm đạm u ám trước mưa đè ép lên thân thể. Mới qua 9 giờ quả nhiên trời đổ mưa.

Người đi đường nhanh chóng khoác áo vội vàng đi qua đi lại.

“Cô làm sao thế? Khách gọi món mấy lần đều làm sai.” Trong cửa hàng có nhân viên bất mãn nói, “Đến lúc đó khiếu nại lên trên, cửa hàng chúng ta sẽ bị trừ tiền lương, cô có thể nghiêm túc chút không?”

Nhậm Cầm vội vàng nói: “Xin lỗi, tối qua tôi…”

Cô nói được một nửa thì không nói tiếp, thế giới của người trưởng thành có đôi khi chỉ xem kết quả không nghe “mượn cớ” nói ra cũng vô dụng, thế là cuối cùng cô lại nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi chắc chắn sẽ không làm sai nữa.”

Nhậm Cầm mệt mỏi, chịu đựng đến giờ nghỉ trưa. Lúc đóng gói đơn cuối cùng trước khi nghỉ trưa, cô cảnh giác nhận ra được điều gì đó, ngước mắt nhìn ra bên ngoài… Xe chạy không ngừng trên đường, mưa phùn mù mịt, người đi đường chen nhau giữa dòng xe cộ. Nhậm Cầm vẫn nhìn thấy một bóng người màu đen cầm ô đứng ở bên kia đường.

Dù chỉ cách một con đường nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ găng tay màu đen đang cầm cán dù của người đàn ông đó.

Dáng người ấy đứng trong mưa dường như đang ở đằng xa xuyên qua cơn mưa phùn và con đường dài nhìn cô: “…”

Giữa đường có chiếc xe chậm rãi chạy ngang qua, đường có hơi kẹt, đúng lúc ngăn cản tầm nhìn của hai người.

Đến khi chiếc xe đó chạy đi thì chỗ bên kia đường vốn có người đứng đó đã khôi phục sự vắng vẻ, bóng người gì cũng chẳng có, giống như vừa rồi cô nhìn thấy chỉ là một ảo giác.

Nhậm Cầm ngẩng người nhìn nơi đó, cúi đầu phát hiện dải ruy băng màu đỏ trong tay đã thắt sai nút, thế là lại vội vàng tháo nút sai ra.

… Cô cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi.

Trì Thanh chẳng hề biết gì về việc này đang cầm dù băng qua đường.

Hôm nay anh đi về trên con đường mà mình với Giải Lâm đã né hết tất cả camera, muốn tìm đến con phố buôn bán có liên quan đến ba người Tiết Mai, Dương Chân Chân và Nhậm Cầm.

Vừa rồi lúc đến gần cửa hàng mà Nhậm Cầm làm việc, anh dừng lại nhìn một hồi, cuối cùng quyết định vẫn là không làm phiền cô lúc cô đang làm việc, chuyện camera chờ tối rồi nói.

Đang nghĩ thì điện thoại trong túi của anh rung không ngừng, anh nghe máy: “Alo?”

Giải Lâm: “Cậu đang ở nhà à?”

“Ở bên ngoài.” Trì Thanh nói, “Có chuyện gì sao?”

Giải Lâm ở đầu bên kia nói: “Không có gì, không phải vì còn giận tôi cho nên cố ý không mở cửa là được.”

Trì Thanh: “Tuy tôi không nhàm chán như thế nhưng nếu như đối tượng là anh thì tình huống này cũng không phải không thể xảy ra.”

Giải Lâm lại nói: “Tôi xin lỗi.”

Trì Thanh “ờ” một tiếng, sau đó nói: “Tôi không chấp nhận.”

“…” Trì Thanh nghe thấy tiếng hít thở rất khẽ ở bên kia hơi ngừng lại. Anh băng qua đường, che dù rẽ vào cuối con đường. Cơn mưa bị gió thổi bay, sau đó anh lại nghe thấy giọng nói của Giải Lâm vang lên, hắn bất đắc dĩ nói, “Trợ lí Trì, cậu không chỉ khó hầu hạ mà còn rất khó dỗ.”

Sau khi nói chuyện điện thoại đơn giản với Trì Thanh xong thì Giải Lâm lại nhận được một cuộc gọi bất ngờ.

Hai chữ “Nhậm Cầm” hiển thị trên màn hình điện thoại không ngừng nhấp nháy.

“Cô Nhậm?” Giải Lâm nghe máy.

Ngoài dự đoán của hắn, giọng nói của Nhậm Cầm rất hoảng loạn: “Anh Giải.”

“Xảy ra chuyện gì?” Giải Lâm an ủi, “Không sao, từ từ nói.”

Nhậm Cầm cũng từng nghĩ Giải Lâm với Trì Thanh rõ ràng là mối quan hệ bạn bè, người này có đáng được tin cậy hay không vẫn phải đặt một dấu chấm hỏi.

Nhưng mà thiện cảm của một người đối với một người là thứ rất khó đoán được. Dáng vẻ Giải Lâm được, đối xử với mọi người lại có phong độ, thậm chí có đôi khi nhìn gương mặt của hắn, nghe giọng nói của hắn rất dễ khiến mọi người đơn phương tiến vào trong mờ ám.

Tuy thiện cảm này cũng chỉ dừng lại ở thiện cảm.

… Huống hồ hai vụ án kia cũng không có bất cứ thông tin nào thể hiện hung thủ còn có đồng bọn.

Nhậm Cầm vẫn quyết định tin hắn: “Tôi nay anh có ở nhà không? Xin lỗi, tôi biết lúc này nói chuyện này rất đột ngột cũng rất mạo muội, nhưng mà tôi thật sự không tìm được ai khác… Có… có lẽ tôi đang bị người khác theo dõi.”

Giải Lâm: “…?”