Lúc Giải Lâm gửi tin nhắn cho Trì Thanh, hắn đang ngồi trong văn phòng của Võ Chí Bân.
Hai người ngồi đối diện nhau, chỉ là Giải Lâm ngồi trên ghế làm việc của Võ Chí Bân, hắn thong thả ngả lưng ra sau, trên màn hình máy tính trước mặt đang chiếu hình ảnh hiện trường vụ án, hắn nhìn những tấm ảnh đó, biểu cảm trên mặt không có chút thay đổi.
Dáng vẻ bình thường của hắn quả thực sẽ khiến người khác cảm thấy hắn rất có cảm giác thân thiết.
Nhưng mà đối diện với hắn lúc này là ảnh hiện trường vụ án, ngồi trên ghế làm việc lại giống như chỉ tùy ý tìm chỗ để nghỉ trưa.
Cửa sổ trong văn phòng đóng chặt, không ai phát hiện trưa hôm nay Giải Lâm mang theo cơm hộp đến đây cho Võ Chí Bân, sau đó vị trí của hai người trong văn phòng nhanh chóng thay đổi.
Giải Lâm dùng tư thế với thần thái nghỉ trưa này xem một hồi, chậm rãi mở miệng: “Có báo cáo xét nghiệm thi thể chưa?”
Võ Chí Bân: “Có rồi, xác nhận trước khi chết nạn nhân bị tấn công tìиɧ ɖu͙©, và bị ngược đãi, trong phòng có dấu vết vật lộn, nhưng hung thủ không để lại DNA. Chúng tôi đang điều tra từng người có mối quan hệ xã hội với người chết. Những báo cáo liên quan khác còn đang trong quá trình kiểm tra, kết quả đối chiếu dấu vân tay chắc ngày mai là có.”
Võ Chí Bân lại nói: “Tối đó, cô ấy với bạn trai từng xảy ra tranh cãi. Hôm nay lúc chúng tôi đi tìm bạn trai cô ấy… phát hiện người đã chạy trong đêm rồi.”
“Bạn trai cô ấy tên Châu Bác Hào, làm bartender ở một quán rượu, hai người quen biết nhau khi làm công ở thành phố Khang Dương trước đây. Phòng trọ của Chu Bác Hào còn hai tháng nữa hết hạn, ngay cả tiền cọc cũng không đòi chủ nhà, mang theo quần áo với chứng minh nhân dân, tất cả các phương thức liên lạc đều không thể liên hệ.”
Dù ai nghe đến đây cũng sẽ nghĩ đến bốn chữ “sợ tội bỏ trốn”.
Giải Lâm lại không vội vàng kết luận.
Võ Chí Bân: “Có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì.” Ánh mắt của Giải Lâm ngừng ở đôi chân trần của cô gái, nhanh chóng lại dời đi, vừa nói vừa đứng dậy, “Chỉ là có một chỗ em khá để ý, vì sao đôi dép của cô ấy lại được để ngay ngắn ở bên giường? Cô ấy không giống đã tranh chấp với ai đó, mà giống như lúc đang ôm ai đó ngủ thì… bị gϊếŧ.”
“Nếu như là hung thủ…” Võ Chí Bân nói đến đây, chợt ngừng lại.
Hiện trường bừa bộn vô cùng, hung thủ không có lý do đặc biệt đi đặt đôi dép đó.
Giải Lâm nói: “Tài liệu đã xem xong rồi, em còn có việc, phải ra ngoài một chuyến.”
“Cố vấn sau màn” Giải Lâm đến đây một chuyến, không ai phát hiện hắn đến đây giúp đỡ phân tích vụ án.
Nhiều năm qua, tuy Giải Lâm rời khỏi tổng cục cảnh sát hình sự đã lâu, cũng không đảm nhiệm chức cố vấn này nữa, nhưng Võ Chí Bân vẫn sẽ gọi hắn đến giúp đỡ, tham gia một vài vụ án.
Võ Chí Bân nhìn Giải Lâm, xuyên qua dáng vẻ bây giờ của hắn nhìn thấy một thiếu niên mặc đồng phục, năm ấy ngồi trong phòng họp được mọi người vây quanh. Vật đổi sao dời, hắn chỉ có thể dùng cách thức trong bóng tối như này để tham gia vụ án.
Ở tổng cục, rất nhiều người kính trọng hắn, vì trong mười năm, hắn nhiều lần phá không ít vụ án lớn khiến mọi người đau đầu.
Mỗi lần nghe thấy lời khen như này, Võ Chí Bân lập tức nhớ đến tình huống lần đầu tiên vì một vụ án mà tìm đến Giải Lâm.
Hiện trường hung án đó vô cùng quen thuộc, khiến mọi người liên tưởng đến “vụ án gϊếŧ cả nhà” của nhiều năm trước, rất có khả năng là bắt chước gây án. Khi ấy Giải Lâm đã vào năm nhất đại học, dựa vào gương mặt đó vẫn trở thành nhân vật nổi tiếng ở trong trường.
Năm đó, bọn họ vừa mới học xong tiếng Anh Văn, Giải Lâm dựa vào vách tường ở hành lang, bên cạnh có tốp năm tốp ba nữ sinh vây quanh.
Võ Chí Bân nhớ rõ hắn rất nhạy bén, trong lúc nói cười, nhanh chóng ngước mắt lên, nhìn lướt qua ông từ đằng xa.
“Tìm em à?” Sau khi nữ sinh giải tán, Giải Lâm bước đến.
“Có một vụ án…”
“Em đã không còn là cố vấn nữa.” Giải Lâm ngắt lời, “Cũng sẽ không tham gia điều tra vụ án nữa.”
“Nhưng mà…” Giải Lâm chỉ mình, “Anh không nghe bọn họ nói sao? Đánh giá tâm lý của em không được thông qua.”
“Tôi là cảnh sát, tôi phá án dựa vào chứng cứ.” Võ Chí Bân nói, “Đối với con người cũng vậy. Nếu như chỉ dựa vào một bản đánh giá có thể kết luận một con người, thì kết quả đánh giá như thế tôi không thừa nhận.”
Võ Chí Bân hoàn hồn, nhìn hắn: “Chờ ai trả lời tin nhắn đó? Vừa rồi thấy cậu nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu.”
Đúng lúc Giải Lâm đang nhìn điện thoại, cái người khó chơi kia chẳng thèm trả lời, mà là Quý Minh Nhuệ nghiêm túc trả lời hắn: Người đang ở cổng tiểu khu Thiên Thụy, chờ môi giới.
Thế là Giải Lâm cầm áo măng tô lên, nói: “Em còn có việc, đi trước đây.”
“?”
Trong tay Giải Lâm cầm chìa khóa xe, mở cửa bước ra bên ngoài: “Đi giành khách với môi giới nhà, còn không đi thì vị khách đó có lẽ sẽ chạy theo người khác mất.”
Nửa tiếng sau, Trì Thanh mặt lạnh lùng đứng ở trong phòng khách của một căn hộ cho thuê nào đó. Điều kiện của tiểu khu Thiên Thụy cũng được, diện tích của căn hộ này khoảng một trăm mét vuông, phòng khách bố trí rộng rãi, môi giới đã sàng lọc nghiêm ngặt theo yêu cầu của anh, giới thiệu: “Căn hộ này rất được, một thang hai hộ. Trước đây chủ nhà từng cho thuê mấy lần, lần này tốn không ít tâm tư, mấy đồ nội thất trong phòng khách và phòng ngủ đều mua mới, tiền cọc cũng coi như hợp lý…”
Nguyên nhân anh mặt lạnh không phải vì môi giới, cũng không phải vì căn hộ này có vấn đề gì.
Mà là vì trong phòng khách có thêm một người vốn không nên ở đây.
“Đồ nội thất mới mua.” Giải Lâm bước mấy bước trong phòng khách, giống như người thuê nhà là hắn vậy, “Nhưng mà bức tường này có vết cắt, sàn nhà cũng có chút vấn đề, tiền cọc không tính hợp lý đâu nhỉ?”
Môi giới: “… À, chuyện này, dù sao cũng từng cho thuê, khó tránh khỏi có những dấu vết đã dùng.”
Giải Lâm: “Căn của tôi không có.”
Lúc hắn nói câu này, người hắn nhìn là Trì Thanh: “Lần đầu tiên cho thuê, đừng nói đồ nội thất, ngay cả sàn nhà đều mới tinh, ngoại trừ thợ sửa chữa thì không có người thứ hai bước lên, chỉ cần xách đồ vào ở.”
Trì Thanh vốn bị âm thanh làm ồn đến mức đau đầu, lúc này thấy hắn càng đau đầu hơn.
“Anh đến đây làm gì?”
Giải Lâm: “Tôi không đến giành người, chờ cậu ký xong với anh ta thì sao?”
Trì Thanh: “…”
Có lẽ môi giới cũng lần đầu tiên gặp phải tình huống này, anh ta đứng trong phòng khách có hơi luống cuống.
Lần đầu tiên Trì Thanh nhìn thấy môi giới ở cổng tiểu khu, phát hiện gương mặt này không giống trong ứng dụng “An Gia”, còn chưa kịp hỏi anh ta thì người môi giới chủ động nói: “Chu Chí Nghĩa, anh Chu tạm thời có việc, bảo tôi đến dẫn anh xem nhà, anh yên tâm, khu này tôi cũng rất quen thuộc.”
Ngoại trừ câu này, Trì Thanh còn nghe thấy một câu: [Lần đầu tiên mình đến đây, mình còn chưa học thuộc đặc điểm căn hộ mà anh Chu giao, nếu lát nữa hỏi xung quanh có gì thì mình cũng không nói được, còn tiền đặt cọc là bao nhiêu, sáu ngàn hay bảy ngàn tệ? Cũng không biết rốt cuộc anh Chu có chuyện gì mà không đi được, nếu đơn này thành thì tính cho mình hay là tính cho anh ấy?]
Người môi giới tạm thời bị kéo đến dẫn khách đi xem nhà này hoàn toàn không ngờ rằng mình còn gặp được một đối thủ.
Anh chàng môi giới cắn răng: “Như vầy đi, tôi giúp anh trả giá với chủ nhà, chắc vẫn còn có thể trả giá khoảng năm trăm tệ.”
Giải Lâm: “Anh có thể giảm năm trăm tệ à?”
Môi giới “à” một tiếng.
Giải Lâm: “Tôi giảm một ngàn tệ.”
Môi giới: “Tôi…” Anh ta không thể giảm nữa, còn giảm nữa thì có lẽ chủ nhà sẽ đến đánh anh ta.
Môi giới đau khổ nghĩ thầm trong bụng, thật sự không phải đang chơi anh ta chứ?
Bước đầu giành khách của Giải Lâm thành công, lại tiến thêm một bước, chủ động giới thiệu: “Điều kiện căn của tôi tốt, quan trọng nhất là yên tĩnh, dưới lầu có một phòng trống không ai ở…”
Trước đó Giải Lâm lải nhải một lần, Trì Thanh không nghe vào một chữ, lần này bắt được chữ “yên tĩnh”, cuối cùng trên mặt cũng hơi thả lỏng.
Trì Thanh: “Yên tĩnh?”
Giải Lâm phát hiện mình nói nửa ngày dường như cũng nói trúng chỗ rồi.
Căn hộ bỏ trống của hắn cách nơi này khoảng chừng năm sáu cây số, cách khu phố cổ khoảng năm sáu cây nữa, là một nơi có môi trường tốt, mật độ dân số cũng không cao, xung quanh tiểu khu là một công viên lớn.
Hoàn cảnh xung quanh quả thực yên tĩnh hơn chỗ mà Trì Thanh đang ở, dù sao thì bên đó là ba tiểu khu chen chúc trong một mảnh đất nhỏ, số lượng người nhân cho ba.
Căn hộ không có vấn đề gì, giống như Giải Lâm giới thiệu, phòng mới lại yên tĩnh, âm thanh biến dạng bên tai chợt giảm xuống.
Căn phòng này ngoại trừ chủ nhà không khiến người khác hài lòng cho lắm thì quả thực không tìm ra vấn đề gì.
Trong lòng Trì Thanh đã có quyết định, bắt đầu đưa ra yêu cầu: “Thứ nhất, tiền thuê theo giá thị trường, giữa tôi với anh không bàn đến tình hữu nghị được, không cần giá hữu nghị.”
“Chuyện thứ hai.” Trì Thanh nói đến đây thì khựng lại, “Cửa đối diện tình hình thế nào?”
Anh vào đây gần mười lăm phút rồi mà chẳng nghe thấy âm thanh, chắc hôm nay cửa đối diện không ở.
Nếu như đến lúc đó lại là một gia đình ở thì tai anh không chịu nổi.
“Đối diện à?” Giải Lâm vuốt chiếc nhẫn giữa ngón tay, xoay một vòng, nói, “… Đối diện là một người ở, người này rất có tố chất, con người rất tốt, cũng chẳng ồn đến đâu.”
Ký hợp đồng cho thuê không tốn bao nhiêu thời gian, tìm công ty chuyển nhà dọn dẹp đồ đạc chuyển đi cũng chỉ cần một ngày.
Trì Thanh mang găng tay màu đen đứng ở cửa, chuẩn bị chờ nhân viên chuyển nhà chuyển đồ đạc xong anh sẽ dùng thuốc khử trùng làm sạch tất cả những thứ đã bị người khác chạm vào. Anh đang cụp mắt nghĩ thuốc khử trùng có dùng đủ hay không thì cửa đối diện “cách” một tiếng, mở ra…
Người ở cửa đối điện “có tố chất, con người lại rất tốt” mặc một chiếc áo len, dựa vào cửa nhìn anh, mặt mày người đó xinh đẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên, dường như hắn mới ngủ dậy, tóc còn hơi rối.
Giải Lâm: “Chào buổi sáng.”
“…”
Trì Thanh nhìn người ở đối diện, bắt đầu nhớ lại trên hợp đồng cho thuê, trong mục trả phòng đã viết những gì.
_____________