Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 14: Khóc lóc

Lý Quảng Phúc chẳng hề nhận ra mình đang đυ.ng vào thứ gì, chỉ thấy Giải Lâm đi đến bảo vệ, đến khi hắn ta bị Quý Minh Nhuệ xông đến đè ngã thì hắn ta mới nhìn thấy người đàn ông có tóc mái hơi dài ở bên cạnh.

Lần trước bọn họ từng gặp nhau ở trong đồn cảnh sát.

Lý Quảng Phúc nhớ rõ ràng, lần trước chính là người này nhận ra được cái điện thoại cũ là mình dùng rồi sau đó đưa cho Tiểu Khang.

Thực ra hắn ta không nhìn rõ cảm xúc trong mắt của người đàn ông lúc này, cách con ngươi đen sẫm tối tăm không thấy đáy rất khó nhìn ra được bây giờ người đàn ông đó đang nghĩ những gì, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ tươi của anh ta hơi mím lại.

Quý Minh Nhuệ đè Lý Quảng Phúc trên bàn, phần thân trên của hắn ta dính sát trên mặt bàn làm việc, tài liệu trên bàn bị đẩy rơi xuống đất. Tuy đôi khi đầu óc Quý Minh Nhuệ phản ứng khá chậm, nhưng thể trạng hơn người, đè người ta đến mức không còn chút đường sống để phản kháng: “Lần trước chưa tìm con trai anh… Sợ là lần này phải tìm con trai anh đến hỏi cho rõ rồi.”

Anh ta lại cất giọng nói: “Khương Vũ, ông gọi điện đến nhà hắn ta trước, nói bóng gió hỏi thử.”

Đối phương vẫn là trẻ con, trong tình huống không có chứng cứ xác thực, đi theo kiểu thẩm vấn bình thường, vặn hỏi cậu ta có trộm đồ của cửa hàng tiện lợi không, có phải cậu ta gϊếŧ mèo không, có thể sẽ tạo nên ảnh hưởng cho tâm hồn của đứa trẻ.

Cho nên bình thường bọn họ đều sẽ áp dụng vài biện pháp uyển chuyển trước.

Khương Vũ hiểu ý: “Tôi đi ngay.”

Giải Lâm nhận ra Trì Thanh còn đang nhìn chằm chằm tay của mình, lúc này mới buông tay Trì Thanh ra: “Xin lỗi, nhất thời không nghĩ nhiều đến thế, cậu không sao chứ?”

Lần này Trì Thanh lại không nói mát với hắn giống như lúc trước: Anh cũng biết đừng đυ.ng lung tung, thế thì anh đυ.ng lung tung cái gì?

Vì dù anh có bài xích thế nào thì cũng không thể phủ nhận một việc… Vừa rồi quả thực Giải Lâm đã giúp anh.

Vào khoảnh khắc Giải Lâm xuất hiện, âm thanh biến dạng đã bị cắt đứt.

Giọng nói dù có bị biến dạng vẫn mang theo khẩu âm địa phương, vừa thấp vừa quỷ dị, như ác mộng của Lý Quảng Phúc biến mất khỏi tai anh, anh giống như đang ở một thế giới khác được hắn kéo về lại hiện thực.

Anh chưa từng nghĩ rằng đặc tính không đọc được suy nghĩ trên người Giải Lâm còn có thể phát huy tác dụng này.

Giải Lâm thấy Trì Thanh không nói chuyện, ngược lại không quen: “Cậu không cần nhịn, muốn đi rửa tay thì đi rửa đi, nếu ngại tôi vừa rồi không nói không rằng đυ.ng tay cậu…”

Advertisement

Giải Lâm còn chưa nói xong thì nghe thấy Trì Thanh nói một câu “cảm ơn” trước khi đi rửa tay.

Giải Lâm: “Gì cơ?”

Trì Thanh: “Tôi nói cảm ơn.”

“Không cần khách sáo, thực ra tôi nghe rồi.” Giải Lâm nói, “Chỉ là tôi muốn nghe lại lần nữa thôi.”

“…”

“Không ngờ con người cậu thỉnh thoảng vẫn nói chút đạo lý.” Giải Lâm lại nói.

Trì Thanh: “…”

Có vài người không thể khen ngợi nếu không họ sẽ thuận thế leo lên.

Trì Thanh rửa tay xong quay lại đúng lúc Khương Vũ cúp điện thoại.

“Tôi nói tôi bên quản lý tài sản, chuyện xảy ra trong tiểu khu lúc trước đã gây ảnh hưởng nhất định đến các hộ gia đình. Tôi bảo thằng bé đừng sợ, nếu như có manh mối gì có thể cung cấp cho chúng ta… Nhưng phản ứng của thằng bé rất bình tĩnh, nói rằng mình không có manh mối gì.”

Sau khi cúp điện thoại, Khương Vũ nhớ lại phản ứng của bé trai tên “Tiểu Khang” trong cuộc gọi đó, giọng nói khàn khàn chỉ có ở các bé trai đang trong thời kỳ vỡ giọng, ngữ điệu đều đều, dường như không có lên xuống.

“Có một điểm rất kỳ lạ, dường như thằng bé rất nôn nóng cúp điện thoại.”

Lúc đó Khương Vũ không nghĩ nhiều, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng khóc oa oa của sơ sinh qua ống nghe, tiếng khóc nghe vừa yếu ớt vừa xa xăm, có lẽ là từ trong cánh cửa khép hờ truyền ra.

Khương Vũ hỏi: “Có ai đang khóc sao?”

Giọng nói khàn khàn của bé trai rất bình tĩnh nói: “Không có gì ạ. Vì trên lầu ồn quá… nên em trai khóc.”

“… Thằng bé chỉ nói trên lầu ồn quá, em trai khóc.”

Khương Vũ chỉ nói theo tất cả thông tin được thu thập cho đến lúc này, không nghe ra được ý gì khác trong đoạn đối thoại này, nhưng anh ta thấy sắc mặt của Trì Thanh với Giải Lâm bỗng nhiên thay đổi.

Khương Vũ mơ hồ cảm thấy có thể tình hình đã có thay đổi bất ngờ gì đó, khiến anh ta cảm thấy hoảng hốt: “Câu nói này có vấn đề gì sao?”

Giải Lâm: “Cho tôi địa chỉ nhà thằng nhóc ấy.”

Khương Vũ: “Tòa 12, 5… 506.”

Khương Vũ báo xong địa chỉ nhà Lý Quảng Phúc, mắt mở to nhìn Giải Lâm với Trì Thanh rõ ràng không có chút giao lưu nào nhưng lại cùng lúc làm ra một biểu cảm. Hai người bọn họ một trước một sau mở cửa, vọt ra ngoài.

Trên đường cao tốc.

Tốc độ xe của Giải Lâm rất cao, dường như hắn không nghĩ đến việc bị phạt tiền và trừ điểm do vượt tốc độ.

Trì Thanh lần thứ hai ngồi ở vị trí ghế phụ của chiếc xe này, nhưng tình tiết và vai diễn từ đối thủ của Giải Lâm chuyển sang thành “đồng đội”.

Anh vốn muốn dùng cách gián tiếp để nhắc nhở Quý Minh Nhuệ, ví dụ như bảo Quý Minh Nhuệ điều tra mối quan hệ trong gia đình Lý Quảng Phúc, những việc khác hiện tại chưa có chứng cứ xác thực, rất khó nói. Nhưng mà câu nói của cậu bé trong điện thoại với tiếng khóc lóc của trẻ sơ sinh lại khiến anh không thể không nghĩ nhiều.

Tuy anh không biết vì sao Giải Lâm lại đi cùng anh.

Tài xế ở làn bên cạnh thấy một chiếc xe Maybach màu đen không ngừng vượt qua, trong miệng ông ta chửi “đây là cao tốc đó, đua xe khỉ gì, không muốn sống nữa à”, chửi xong ngước mắt lên nhìn thì đã không còn thấy đuôi xe kia nữa.

Cảnh đêm hai bên đường nhanh chóng lùi lại, bóng mờ của hàng đèn đường lướt qua với tốc độ đáng sợ.

Giải Lâm chạy từ trên cao tốc vào trong ô phố*, lúc này mới bất đắc dĩ thả chậm tốc độ lại, lúc rẽ nói: “Khi hung thủ tìm “vật thay thế” để luyện tay, so với tính dễ kiếm của “vật thay thế” này thì tính đặc thù mới là điểm quan trọng cần xem xét. Nói cách khác, giữa mèo với đối tượng thật sự mà hung thủ muốn thực hiện hành vi phạm tội nhất định có mối liên quan nào đó. Điều này cũng giống như các nạn nhân trong vụ án gϊếŧ người liên hoàn đều có điểm giống nhau, điểm chung của nạn nhân trong vụ án gϊếŧ người liên hoàn 809 chỉ là “trông xinh đẹp”, sau đó cũng chứng minh được rằng quả thực hung thủ vì một người nào đó mà mang tâm lý phức tạp đối với phụ nữ xinh đẹp.” (*Một ô phố hay ô đô thị là một yếu tố trung tâm của quy hoạch đô thị và thiết kế đô thị. Ô phố là khu đất nhỏ nhất bị bao quanh bởi các đường phố.)

Lúc Giải Lâm nói chuyện, đèn sau của chiếc xe phía trước xuyên qua cửa xe chiếu lên trên mặt hắn, ánh sáng dữ dội che đi đôi mắt màu nâu nhạt, quanh năm mang theo ý cười của hắn.

Hắn lại nói tiếp: “Suy nghĩ của tôi với cậu có lẽ giống hệt nhau. Có phải cậu cũng cảm thấy… hình thể của mèo rất giống trẻ sơ sinh không?”

“…”

Bây giờ Trì Thanh đã biết vì sao hắn lại cùng xông ra ngoài.

Trì Thanh thấy ngạc nhiên về kiểu tư duy của Giải Lâm hơn là ngạc nhiên về sự nhạy bén của người này. Nếu như không phải bất cẩn đυ.ng trúng tay của Lý Quảng Phúc thì dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không liên tưởng mèo với trẻ sơ sinh lại với nhau.

Người có thể nảy ra suy nghĩ này, mức độ nguy hiểm không thua gì vụ việc.

Trì Thanh không thể dành nhiều thời gian để rối rắm về vấn đề này.

Rẽ vào con đường phía trước, đối diện chính là Hải Mậu, lát nữa phải hành động thế nào mới là điều quan trọng vào lúc này.

“Trước khi biết bên trong xảy ra chuyện gì, không thể xông vào.” Trong thời gian ngắn ngủi, Giải Lâm xâu chuỗi tất cả thông tin, bỗng nhiên nói: “Biết đóng quản lí tài sản không?”

Trì Thanh: “?”

Giải Lâm: “Cậu nói “xin chào, chú là người bên quản lí tài sản, vừa rồi mới gọi điện thoại cho cháu” là được, nói một câu thử xem.”

“Xin chào.” Trì Thanh đút tay vào trong túi áo, mí mắt chẳng buồn nhấc lên, thể hiện kỹ năng diễn xuất dựa vào thực lực mà dần dần chìm xuống trong giới diễn viên, không mặn không nhạt nói, “Chú là quản lí tài sản.”

“…”

Giải Lâm không lên tiếng.

Trì Thanh: “Có vấn đề?”

“Thôi, ai không biết còn tưởng cậu là cha thằng bé.” Giải Lâm đánh giá đúng trọng tâm, “Việc này giao cho tôi, lát nữa cậu đứng bên cạnh, đừng để thằng bé chú ý đến cậu là được.”

Trì Thanh: “…”

Tiểu khu Hải Mậu.

Tòa nhà 12, tầng thứ năm.

Cánh cửa màu gạch đóng kín, bên cạnh cửa dán một câu đối cũ, bởi vì năm mới đã qua nên bốn góc của câu đối cuộn lên.

Dụng cụ trong nhà đều được sắp xếp từ lâu, trong nhà có dấu vết sinh hoạt rất nồng.

Bố cục nhà gồm hai phòng ngủ một phòng khách, phòng khách vừa làm khu vực sinh hoạt vừa trưng dụng làm phòng học cho trẻ nhỏ học bài.

Một căn phòng trong đó dùng bình phong chia thành một gian phòng nhỏ, có một đứa trẻ sơ sinh sáu tháng tuổi đang nằm. Lúc này, đứa bé đang khóc lớn, dường như biết được nguy hiểm đang đến gần mình, khóc đến mức toàn thân đỏ bừng, bàn tay nhỏ xíu nắm lại, huơ lung tung trên không.

“Oa oa oa oa!”

Đứa bé khóc đến mức tức ngực.

Nhưng cậu bé đứng bên cạnh nôi, lẳng lặng nhìn đứa trẻ sơ sinh lại không có bất cứ phản ứng gì.

Cậu còn đang mặc bộ đồng phục cấp hai của một ngôi trường gần đây, tuy thành nôi em bé nằm dưới eo của cậu nhưng xuyên qua kẽ hở của thanh gỗ, loáng thoáng có thể thấy một đường ánh sáng màu bạc.

Thứ cậu bé đang cầm chặt trong tay là một con dao răng cưa mới.

Cậu đang nhìn cái cổ nhẵn nhụi của đứa bé, sau đó ánh mắt dần di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại ở giữa đoạn xương sườn thứ 2 với thứ 5 trên l*иg ngực đang phập phồng dữ dội của đứa bé.

Cậu giơ tay lên, lúc cắt từng chút từng chút da thịt nhẵn nhụi trắng nõn của em trai, máu dần dần phun ra, dung hòa với mũi dao sắc bén đan xen.

Qua xúc cảm không giống lúc bình thường, cậu cảm nhận sâu sắc rằng đây không phải mèo, đây là da thịt của con người. Cổ tay cậu cứ run rẩy mãi vì kích động, nhưng mũi dao mới cắt da thịt thì tiếng chuông cửa lại đột ngột vang lên.

Cậu chờ một lát, nhưng người bên ngoài dường như biết cậu đang ở nhà, tiếng chuông cửa vang lên rất lâu, không có ngừng lại.

“Ai đó?” Cậu cầm dao đi đến bên cửa.

“Quản lí tài sản.” Giọng nói của người đàn ông bên ngoài nghe có vẻ hơi thờ ơ, “Nhận được khiếu nại, cháu cảm thấy lầu trên ồn.”

Cậu bé mở cửa ra một khe hở, đối diện với một đôi mắt cười tủm tỉm.

Người đàn ông lại nói: “Vừa rồi chú đã nói chuyện với gia đình lầu trên rồi, bọn họ nói có lẽ là vấn đề cách âm, sau này sẽ chú ý…” Người đàn ông nói đến đây, giọng nói hơi ngừng lại, “Em trai cháu đang khóc à?”

Tiếng khóc lóc vô cùng rõ ràng.

Cậu bé hơi nắm chặt con dao sau lưng, liên hệ với cuộc gọi vừa rồi, không có nghi ngờ chỉ vội vàng đóng cửa: “Có lẽ nó đói rồi.”

Nhưng vào giây phút cuối cùng cánh cửa đóng lại, tay Giải Lâm luồn vào trong khe cửa, ngón tay chợt gồng hết sức, vững vàng giữ lại khe hở đó.

Cùng lúc hắn giữ khe hở lại, Trì Thanh vì không phù hợp diễn vai quản lí tài sản nên chỉ có thể đứng bên cạnh, nhấc chân đá cửa ra. Lúc anh đá cửa, tay còn duy trì tư thế đút vào trong túi áo, biểu cảm trên mặt không thay đổi chút nào.

Trì Thanh giống như mang đàn em đến nhà gây sự, đạp cửa xong, giọng lạnh lùng thúc giục: “Động tác nhanh lên.”

Bởi vì hành động này của Trì Thanh, Giải Lâm có đủ không gian hành động, lập tức lách người vào nhà.

Cậu bé mười hai mười ba tuổi đấu với một người đàn ông trưởng thành, về mặt sức mạnh đã không chiếm ưu thế.

Sau khi ngã xuống đất, cậu bé tốn mấy giây mới nhận ra trong tay mình còn có dao, nhưng chưa kịp chờ cậu phản ứng lại thì cổ tay đã bị Giải Lâm giữ chặt.

Giải Lâm rút con dao dính máu trong tay cậu ra, xác nhận sơ bộ tình hình vết thương của đứa bé sơ sinh xong, lúc này mới có thời gian trả lời câu nói thúc giục của Trì Thanh: “… Câu nói vừa rồi của tôi vẫn chưa đủ chính xác. Cậu không giống cha thằng bé mà cậu giống người đến nhà đòi nợ.”