Đợi Hoàng quý phi bế Quý Cẩn Du đi rồi, Hoàng Hậu liền đuổi hết những người khác đi, chỉ giữ lại một mình Đan Quế.
Đan Quế cho rằng có chuyện quan trọng gì cần sai bảo nàng ấy làm nên chờ đợi trong im lặng.
Hoàng Hậu đánh giá Đan Quế, trong lòng trăm mối ngổn ngang, hồi lâu sau thở dài hỏi: "Đan Quế, em còn muốn xuất cung không?"
Đan Quế cho rằng dạo này mình tâm trí hoảng hốt làm sai mấy chuyện, chọc giận Hoàng Hậu nên sợ hãi vội quỳ xuống dập đầu: "Nương nương tha tội."
Hoàng Hậu đứng dậy đích thân đỡ Đan Quế dậy, nắm tay nàng ấy an ủi: "E, đừng sợ, bản cung không có ý gì khác."
Đan Quế vẫn còn hơi lo lắng: "Nương nương có chuyện quan trọng gì cần nô tỳ đi làm không?"
Hoàng Hậu lắc đầu: "Không có, chỉ là bản cung nghĩ đi nghĩ lại lời bản cung khuyên em là ý nghĩ của riêng bản cung, không nên áp đặt lên em."
Đan Quế sửng sốt, sắc mặt hoảng sợ: "Nương nương, người..."
"Em nghe bản cung nói hết." Hoàng Hậu ngắt lời Đan Quế, rồi nói tiếp: "Bản cung cũng có lòng riêng, không nỡ để em rời khỏi ta nên mới hết sức khuyên em."
"Nhưng bản cung lại nghĩ, nếu em là nữ nhi của bản cung, bản cung sẽ phải làm sao?"
"Khi nghĩ đến, dù bản cung vô cùng thất vọng với nam tử thiên hạ, bản cung cũng chưa từng suy nghĩ sẽ khuyên Tiểu Thất như vậy, bản cung liền biết không nên khuyên em như vậy."
"Nô tỳ hoảng sợ, nô tỳ sao có thể so sánh với Thất công chúa." Đan Quế vừa kinh ngạc vừa cảm động, nói rồi định quỳ xuống.
Hoàng Hậu đỡ lấy cánh tay nàng ấy, thở dài: "Hôm nay em hãy xuất cung đi gặp tình lang của em, nói với hắn bản cung đã đồng ý hôn sự của em, để họ chọn một ngày tốt."
"Đi chào hỏi rồi thì về cung, một thời gian nữa em sẽ xuất giá khỏi cung, đến lúc đó bản cung sẽ chuẩn bị cho em một phần của hồi môn, cũng không uổng công em nhiều năm ở bên cạnh bản cung, năm xưa còn không màng tính mạng bảo vệ ta."
Với Đan Quế, tin tức này đến quá đột ngột, lại quá chấn động.
Nàng ấy đã cam chịu số phận, định cứ như vậy mà sống đến già trong hoàng cung, nhưng đột nhiên lại có tia hy vọng để mọi chuyện xoay chuyển.
Nàng ấy mừng đến phát khóc, quỳ xuống đất ôm chân Hoàng Hậu khóc lớn: "Nương nương, nô tỳ không biết phải cảm ơn người như thế nào, nô tỳ, nô tỳ..."
Đã khóc đến nỗi không thở nổi.
Hoàng Hậu nhìn cung nữ đã ở bên mình mười mấy năm này, trong lòng cũng trăm mối ngổn ngang, hốc mắt cũng ướt theo, bà kéo Đan Quế dậy, cố ý trách móc: "Nếu không đi, bản cung sẽ đổi ý đấy."
"Đi, nô tỳ đi ngay." Đan Quế vừa khóc vừa cười, vội lau nước mắt nói, cung kính hành lễ định lui xuống.
"Đợi đã." Hoàng Hậu kéo nàng ấy lại, rồi gọi Trịnh ma ma đắc lực bên cạnh đến, bảo Trịnh ma ma mang theo lệnh bài của ma ma quản sự Phượng Nghi cung, lại mang theo một ít điểm tâm và trái cây cùng Đan Quế đi.
Đan Quế biết Hoàng Hậu nương nương đang nể mặt nàng ấy, trước kia nàng ấy từ hôn đã khiến biểu ca và phụ mẫu biểu ca rất bất mãn với nàng ấy, lần này đến cửa lần nữa, e là sẽ không có sắc mặt tốt với nàng ấy.
Trịnh ma ma đương nhiên cũng biết điểm mấu chốt trong đó, lập tức nói: "Nương nương yên tâm, có lão nô ở đây, đảm bảo sẽ không để Đan Quế bị ăn hϊếp."
Hoàng Hậu dặn dò: "Bà cũng đừng quá hống hách, dù là vì lý do gì nhưng dù sao cũng là Đan Quế đổi ý nhiều lần, bà cố gắng nói hòa giải một chút, sau này Đan Quế gả đi cũng dễ sống."