Quý Cẩn Du nhíu mày nhỏ: [Không hiểu.]
Hệ thống tiếp tục nói: [Đan Quế có một biểu ca thanh mai trúc mã, đối với Đan Quế có thể nói là nhiều năm như vậy không lấy vợ, vẫn luôn chờ nàng ấy. Đan Quế năm nay đã tròn hai mươi lăm tuổi, đáng lẽ phải xuất cung, mà biểu ca của nàng ấy cũng đang tràn đầy mong đợi chuẩn bị việc đón dâu.]
[Nhưng Hoàng Hậu thực sự không nỡ lòng với cung nữ tận tâm trung thành này đã cùng nàng gian khổ vượt qua mọi chông gai, liền thử thăm dò hỏi Đan Quế, có nguyện ý ở lại trong cung cùng nàng mãi không.]
Quý Cẩn Du không nhịn được hỏi: [Đan Quế không nói với Hoàng Hậu nương nương rằng nàng ấy muốn về nhà thành thân sao?]
Hệ thống tiếp tục nói: [Đan Quế đã nói, nhưng Hoàng Hậu bị lão hoàng đế làm tổn thương sâu sắc, tự cho mình là người từng trải đã nhìn thấu tất cả nam nhân trên đời, liền khuyên bảo Đan Quế thật lòng, nói rằng trước tiên không bàn đến chuyện đàn ông trên đời đều bạc tình, chỉ nói đến nhà biểu ca của nàng ấy trên có cha mẹ chồng, trưởng huynh trưởng tẩu, dưới có em chồng em dâu, gả đến đó phải hầu hạ chăm sóc cả một gia đình sẽ vất vả cực nhọc, chưa chắc đã được tốt.]
[Hoàng Hậu còn nói nhiều năm như vậy Đan Quế ở bên bà trải qua sóng gió, mấy lần sống chết, cuối cùng mới có được cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay, chi bằng ở lại trong cung, tiếp tục làm đại cung nữ chưởng sự của bà, trong tay có quyền, bổng lộc hậu hĩnh, ăn mặc dùng độ đều là thượng hạng, bên cạnh còn có tiểu cung nữ hầu hạ, về sau còn có thể làm ma ma chưởng sự, có thể nói là thể diện lại khí phái.]
Quý Cẩn Du lấy tư duy của một người hiện đại suy nghĩ: [Hoàng Hậu nương nương nói cũng có lý.]
Đối với một người làm công ăn lương mà nói, đãi ngộ này có thể coi là rất tốt.
Hệ thống: [Nhưng Đan Quế không nghĩ như vậy, nhiều năm như vậy Đan Quế đối với Hoàng Hậu một lòng một dạ, tận tâm tận lực. Nhưng đến tuổi này, nàng ấy cũng khao khát có một gia đình nhỏ của riêng mình, sống cuộc sống nhỏ của riêng mình, có thể sinh một hai đứa con của mình, cảm thấy như vậy mới không uổng phí một chuyến đi trên đời, cũng không phụ lòng biểu ca của nàng ấy nhiều năm si tình chờ đợi.]
Quý Cẩn Du: [Vậy tại sao nàng ấy không trực tiếp từ chối Hoàng Hậu nương nương?]
Hệ thống: [Đó là Hoàng Hậu nương nương, người bề trên rất nhiều lúc không cần nói quá rõ ràng, chỉ cần ám chỉ là được. Đan Quế ở bên cạnh Hoàng Hậu nhiều năm như vậy, Hoàng Hậu chỉ cần một ánh mắt, nàng ấy cũng có thể đoán được ý tứ. Hoàng Hậu khổ tâm khuyên bảo nhiều như vậy, nàng ấy có thể nhìn ra là bà thật lòng muốn giữ nàng ấy lại, một cung nữ như nàng ấy làm sao dám một lần nữa từ chối, như vậy chẳng phải là không biết điều sao, cứ như thế Đan Quế đồng ý ở lại nhưng trong lòng lại chôn một cục tức.]
Quý Cẩn Du trong lòng thở dài: [Ai, tốt bụng làm hỏng chuyện.]
Mỗi người đối với cuộc sống đều có cảm nhận khác nhau, cái người khác thấy là mật ngọt, mình lại thấy là thuốc đắng.
Đan Quế đã là người trưởng thành, Hoàng Hậu nương nương không nên áp đặt cảm nhận của mình lên Đan Quế, mà nên tôn trọng nguyện vọng của nàng ấy, bất kể sau này Đan Quế sống thế nào, dù tốt hay xấu thì đó đều là lựa chọn của riêng Đan Quế, đắng cay ngọt bùi, ít nhất cũng đã trải nghiệm rồi, không phải sao?