Bất ngờ bị quát một tiếng khiến Quý Cẩn Du giật mình, chiếc bánh hoa quế trên tay cũng rơi xuống.
Giọng nói non nớt run rẩy: [Thống Thống, ta vẫn không đi nữa, Hoàng quý phi thật đáng sợ.] Đừng lát nữa phạt nàng cũng phải quỳ, dù sao nàng cũng nghe lén.
Hệ thống: [Đương nhiên rồi, ta đọc cho ngươi nghe đánh giá về Hoàng quý phi trong sách, nào là tàn nhẫn, xảo quyệt, hung dữ, mặt người dạ thú..., chậc, ngươi nghe xem, toàn là những từ như vậy, bà ta có thể không đáng sợ sao?]
Hoàng quý phi mặt đen lại: "..."
Thất và Bát công chúa hả hê, che miệng cười, Hoàng quý phi trừng mắt nhìn hai người họ.
Đang định bàn tiếp thì nghe thấy cung nữ bên ngoài vào bẩm báo: "Nương nương, Hoàng Hậu nương nương mời người đến Phượng Nghi cung."
Hoàng quý phi hạ giọng nói với Thất và Bát công chúa: "Ta đưa Tiểu Cửu đến chỗ Hoàng Hậu trước, sau khi chúng ta đi thì hai đứa hãy ra ngoài."
"Diễn thì phải diễn cho trọn vẹn, trước khi mọi chuyện chưa được làm rõ hoàn toàn, đừng làm kinh động đến Tiểu Cửu."
Hai người gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý.
Nếu để Tiểu Cửu biết mọi người có thể nghe được cuộc trò chuyện của nàng và Thùng Thùng, sợ rằng sau này trước mặt mọi người nàng sẽ không nói chuyện nữa, như vậy thì tổn thất quá lớn, cuộc sống cũng sẽ mất đi nhiều niềm vui.
Hoàng quý phi đi ra ngoài, thấy Tiểu Cửu đang bóc hạt dưa, đôi bàn tay mũm mĩm như bánh bao còn chưa được khéo léo nên bóc rất vất vả.
Hoàng quý phi cười bước tới, đưa tay bế cô bé lên rồi đi ra ngoài, giọng nói ngọt ngào lại cất lên: "Tiểu Cửu ngoan, mẫu phi đưa con đến chỗ mẫu hậu xem hoa nhé."
Quý Cẩn Du chỉ mong Hoàng quý phi bế nàng đi một vòng trong hậu cung, để thể hiện hậu thuẫn vững chắc của nàng.
Vì vậy nàng nghiêng đầu, lại dựa vào vai Hoàng quý phi, giọng nói non nớt ngọt ngào tấn công lần nữa: "Hoa đẹp, nương nương còn đẹp hơn hoa."
"Ôi chao, miệng của Tiểu Cửu của chúng ta thật ngọt." Hoàng quý phi được cô bé khen ngợi mà vui mừng khôn xiết, cười ha ha không ngừng.
Cung nữ thấy Cửu công chúa tròn vo, sợ Hoàng quý phi mệt nên đề nghị bế, Hoàng quý phi vừa mới bị rót một bụng canh mê hồn, sao mà nỡ chứ, cứ thế bế đến Phượng Nghi cung.
Thấy Hoàng quý phi mặt mày tươi cười bế một đứa trẻ đến, Hoàng Hậu có chút bất ngờ, nhưng cũng nở nụ cười thân thiết: "Ồ, đây không phải là Tiểu Cửu sao."
Quý Cẩn Du cảm thán. Chủ nhân hậu cung quả là khác biệt, bà nhớ rõ từng đứa con của hoàng đế, còn Hoàng quý phi thì có thể sống tùy ý hơn.
Hoàng quý phi đặt Tiểu Cửu xuống đất, hành lễ với Hoàng Hậu.
Quý Cẩn Du cũng hành lễ theo phép tắc, nhưng vì còn nhỏ nên đứng không vững, khi hành lễ có chút xiêu vẹo.
Hoàng Hậu cho tiểu cô nương đứng dậy, Hoàng quý phi dắt tiểu cô nương đến trước giá hoa dưới cửa sổ: "Tiểu Cửu xem hoa, mẫu phi và mẫu hậu nói chuyện."
Quý Cẩn Du gật đầu nói được.
Hoàng quý phi ngồi lại bên cạnh Hoàng Hậu, Hoàng Hậu sai cung nhân lui ra xa, trừng mắt nhìn Hoàng quý phi, nhỏ giọng oán trách: "Sáng sớm muội vội vàng như vậy, nhất định sai bản cung đến chỗ bệ hạ, bản cung còn tưởng muội có chuyện gì to tát, kết quả thì tốt rồi, muội ở đây dỗ trẻ con chơi."
"Nói mau, làm ra vẻ bí ẩn gì vậy?"
Hoàng quý phi trước đó đã thử giải thích tình hình với Hoàng Hậu, nhưng cũng giống như Thất công chúa và Bát công chúa hôm qua, không phát ra được tiếng.