Editor: bownee00world
[Hắn đang làm gì vậy, tại sao lại không mang theo hạ nhân?]
[Tùy tùng duy nhất bên cạnh hắn nhiễm phong hàn, chắc là hắn đến Thái Y Viện bốc thuốc, nhưng có ai biết được, thái y bốc thuốc cho hắn nhận được chỉ thị nên đã động tay động chân lên thuốc, tùy tùng của hắn uống thuốc xong thì bệnh càng thêm nghiêm trọng, đêm nay sẽ đi đời nhà ma.]
Quý Cẩn Du khựng lại.
[Ai lại chơi xấu như vậy?]
[Ta vẫn chưa mở khóa được phần này, nói tóm lại thì chắc là hoàng tử hay người nào đó trong hoàng tộc.]
Quý Cẩn Du khó hiểu.
[Con tin này hiện tại vẫn chưa làm gì với Đại Thịnh đúng không, tại sao những người đó lại muốn hãm hại tùy tùng đi theo hắn?]
[Ai bảo hắn đẹp trai quá làm chi cho người ta ghen ghét.]
Hệ thống lải nhải.
[Vả lại, có một số người sinh ra đã xấu tính xấu nết, không có lý do gì cũng đi hại người, đương nhiên thì đây cũng là ý đồ của tác giả để thúc đẩy quá trình hắc hóa của con tin.]
Thấy Quý Cẩn Du đứng im tại chỗ và quay đầu lại như muốn làm gì đó, hệ thống khuyên ngăn.
[Đi thôi nhóc con, ngươi nói không ra hồn, viết cũng không xong, không thể thay đổi được gì cả.]
Quý Cẩn Du nắm chặt bàn tay béo múp.
[Hay là ta cướp chỗ thuốc đó về?]
Không biết thì không sao, chứ đã biết rồi mà không làm gì hay nói gì, lương tâm nàng bứt rứt không chịu được.
[Nhóc con của ta ơi, hắn chín tuổi, ngươi ba tuổi, ngươi xác định có thể đánh lại hắn à?]
Quý Cẩn Du cúi đầu nhìn thân hình tròn trịa của mình.
[Không đánh lại.]
[Đúng rồi đấy, nhìn hắn nhỏ con gầy gò vậy thôi chứ tàn nhẫn lắm. Tùy tùng kia đã hầu hạ hắn từ nhỏ, hai người thân thiết như huynh đệ, nếu ngươi bất thình lình nhảy ra cướp thuốc cứu mạng huynh đệ của hắn, nói không chừng hắn còn đánh cho ngươi toe mồm. Mà cho dù ngươi có cướp thành công thì hắn chắc chắn sẽ phải đi lấy thuốc khác, đến khi đó thái y bị người khác sai khiến kia vẫn ra tay như thường.]
[Vậy ta không làm gì được à?]
[Không được, đi thôi.]
Trong thế giới giẻ rách khốn khϊếp này, Quý Cẩn Du chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
[Được rồi.]
Tiểu cô nương đi xa rồi nên không nghe được âm thanh gì nữa, Tiết Dực Lễ lúc này mới bước ra từ một góc.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ ở phía xa xa, xác nhận nàng chỉ có một mình, xung quanh không có ai khác, trên mặt hắn tràn ngập kinh hãi.
Tiết Dực Lễ rất chắc chắn mình đang trong trạng thái bình thường, không bị điên, cũng không gặp ảo giác.
Nếu như vậy thì vấn đề phát sinh từ tiểu cô nương tròn ủm kia.
Ở tuổi này mà dám nghênh ngang đi lại trong hoàng cung, nếu đoán không lầm thì đây chính là nữ nhi nhỏ nhất của lão già Văn Chiêu Đế kia, Cửu công chúa của Đại Thịnh.
Nam thanh niên vừa nói chuyện với nàng là ai? Là quỷ hay là thần?
Làm sao biết được thuốc trên tay hắn đã bị người khác động tay động chân?
Làm sao biết được nhiều năm sau, hắn sẽ tiêu diệt Đại Thịnh?
Lời người kia nói có đáng tin không?
Nếu Từ An uống thuốc này thì sẽ chết sao?
Hắn thật sự sẽ được trở về quê hương của mình sao?
Trong lòng Tiết Dực Lễ vô cùng rối ren, hắn đang cố gắng suy nghĩ thật nhanh và tìm ra manh mối thì nhìn thấy tiểu cô nương tròn ủm đang bước đi đột nhiên dừng lại.
Tiết Dực Lễ vội vàng lùi lại, vừa lui vào một góc thì nghe thấy tiếng lộc cộc lộc cộc chạy đến.
Đây là quay lại tìm hắn sao?
Tiết Dực Lễ vội vàng xoay người, làm bộ tiếp tục đi về phía trước nhưng bước chân rất nhỏ, đi cũng rất chậm, kẻo tiểu cô nương kia đuổi theo không kịp.
Chẳng mấy chốc, sau lưng lại truyền đến giọng nói của bé con và nam thanh niên thần bí kia.
[Nhóc con, ngươi định làm gì vậy?]
Hệ thống khó hiểu.
Quý Cẩn Du vừa chạy vừa thở hổn hển, giọng nói non nớt ngắt quãng.
[Ta đến, để nhắc nhở hắn, nếu không hôm nay, ta ngủ không yên.]
Hệ thống thấy không khuyên được nữa nên này lên chủ ý.
[Vậy ngươi chạy nhanh lên đi, nếu không hắn đi xa rồi thì ngươi đuổi theo không kịp đâu.]
Quý Cẩn Du liều mạng chạy trên đôi chân ngắn ngủn của mình, cũng may nàng chưa đi được bao xa nên vừa rẽ vào một góc đường thì đã đuổi kịp.
Tình thế cấp bách nên nàng cũng không để ý tại sao Tiết Dực Lễ mới đi được có một chút như vậy.
Nàng chạy đến trước mặt Tiết Dực Lễ, dang hai cánh tay mũm mĩm ra chặn đường hắn, ngẩng đầu lên, mở miệng nói.
"…"
Móa, đúng như dự đoán, vẫn không thể nói nên lời.
Tiết Dực Lễ giả vờ giật mình lùi về sau, không nói gì, chỉ nhìn nàng, bàn tay đang cầm gói thuốc âm thầm thả lỏng, chỉ cầm cho có.
Quý Cẩn Du mấy lần cố gắng nói với hắn thuốc có vấn đề nhưng đều vô ích, cuối cùng nàng đành phải giơ hai cánh tay mũm mĩm ra, đập mạnh lên gói thuốc khiến nó rơi xuống đất.
Ủa, thời nay cướp dễ như vậy sao? Quý Cẩn Du vui mừng đến mức vội vàng ngồi xổm xuống, cầm gói thuốc lên rồi ôm chạy mất.