Editor: bownee00world
[Không phải ta sợ làm phiền ngươi lúc ngươi đang ăn sau, vậy thì bây giờ nói nè, để ta nhìn xem, ồ, chuyện này thú vị lắm. Sau khi hoàng đế hạ triều, khi lão đi ngang qua Ngự Hoa Viên sẽ bắt gặp một cung nữ đang đặt chim non vừa rơi xuống đất lên lại trên cây, không ngờ bất cẩn ngã xuống, tình cờ lại được hoàng đế đỡ lấy.]
Thất công chúa và Bát công chúa bĩu môi, trong lòng hai người đều biết rõ đây lại là vở kịch do một người không an phận nào đó tự biên tự diễn.
Hai bàn tay nhỏ nhắn múp míp của Quý Cẩn Du cầm chùm nho lên và ăn vô cùng vui vẻ, nàng không quá hứng thú với drama của lão hoàng đế, mọi người đều biết lão thích mỹ nhân, vậy nên mấy chuyện tương tự trong hậu cung không ngừng tiếp diễn, nếu không thì hậu cung khổng lồ này cũng không đến mức đất chật người đông như bây giờ.
Nhưng xuất phát từ sự tôn trọng hệ thống, Quý Cẩn Du vẫn hỏi lại.
[Sau đó thì sao?]
[Sau đó nàng ta được hoàng đế ôm về cung rồi được phong làm tài tử. Một năm sau, cung nữ này mang thai, trực tiếp vượt cấp lên làm phi tần. Khi nàng ta thỉnh an hoàng quý phi thì sơ ý ngã nên sảy thai. Nàng ta khăng khăng nói có người cố ý đẩy nàng ta, bệ hạ tức giận, nói hoàng quý phi tâm địa độc ác, giáng hoàng quý phi xuống hai cấp thành phi tần.]
[Từ đó trở đi, hoàng quý phi hoàn toàn vỡ mộng với hoàng đế, nàng ta bí mật gϊếŧ chết cung nữ rồi gϊếŧ thêm hai phi tần khác được hoàng đế sủng ái, sau đó bị hoàng đế phát hiện và ban chết với một ly rượu độc.]
[Chậc chậc, từ hoàng quý phi cao quý biến thành một cỗ thi thể lạnh lẽo chỉ mất có một năm rưỡi ngắn ngủi.]
Quý Cẩn Du thở dài như ông cụ non.
[Ngươi nói xem, tại sao phải vì một nam nhân mà làm đến mức như vậy, liệu có đáng hay không.]
[Cốt truyện đại khái nhắc nhở ở đây có điềm báo, nói cung nữ kia là do có người muốn hãm hại hoàng quý phi sắp xếp vào, nhưng hiện tại chưa đến thời điểm nên ta không có cách nào mở khóa cốt truyện cụ thể.]
Bát công chúa ở phòng trong nghe thấy mà ớn lạnh cả sống lưng, mặt nàng tái nhợt, nàng siết chặt tay và chạy ra bên ngoài.
Thất công chúa giơ tay giữ Bát công chúa lại, nhỏ giọng hỏi.
"Tiểu Bát, muội muốn làm gì?"
Bát công chúa nghiến răng nghiến lợi trả lời.
"Phụ hoàng chuẩn bị hạ triều rồi, ta phải đến trước phụ hoàng để ngăn tiện tì kia lại."
Bát công chúa nói rồi hất tay Thất công chúa ra và chạy đi!
Nghĩ đến tính tình nóng nảy của Bát công chúa, Thất công chúa cũng không yên tâm nên đuổi theo.
"Muội chờ ta, ta đi với muội."
Khi đi ngang qua phòng ngoài, nhìn thấy Quý Cẩn Du đang ngồi quỳ trên giường ăn điểm tâm, Thất công chúa vội vàng nói.
"Tiểu Cửu, muội ngồi đó chơi đi, tỷ tỷ ra ngoài một lát."
Hai vị công chúa một trước một sau chạy thẳng ra ngoài như một cơn gió, sắc mặt trông có vẻ không được tốt lắm, Quý Cẩn Du khó hiểu.
[Thống Thống, các tỷ tỷ đang làm gì vậy?]
[Ta không biết, có lẽ là có chuyện gì gấp.]
Quý Cẩn Du suy nghĩ một lúc, ăn hết phần điểm tâm còn lại trong tay rồi lấy khăn lau lau tay.
[Thống Thống, chúng ta cũng đi thôi.]
Chủ đã đi rồi mà khách còn ở lại đây ăn uống một mình thì không hay lắm.
[Được.]
Quý Cẩn Du đứng dậy đi đến bên mép giường rồi ngồi xuống, lúc này nàng mới phát hiện hai chân không với tới mặt đất, vậy nên nàng xoay người nằm bò rồi trượt xuống, xỏ đôi giày nhỏ xinh và lộp cộp chạy ra ngoài.
Nhìn thấy Thất công chúa và Bát công chúa chạy ra ngoài với khuôn mặt không có cảm xúc gì, đại cung nữ của cả hai vội vàng đuổi theo.
Các cung nữ còn lại của Minh Châu Cung nhìn thấy Cửu công chúa chạy theo ở phía sau, tưởng nàng đuổi theo các chủ tử nên cũng không mấy để tâm, chỉ nói Cửu công chúa cẩn thận rồi người nào người nấy tản ra đi làm việc của mình.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến các cung nữ không quan tâm là vì Quý Cẩn Du và Như tần không được sủng ái, chủ tử nhà bọn họ ngày thường cũng không yêu thích vị muội muội này, hôm nay bế về đây e chỉ là thích thú nhất thời, nếu không thì làm sao có thể vừa bế về đã vứt đó rồi chạy ra ngoài mà không dặn dò câu nào.
Quý Cẩn Du chạy nhanh như vậy là vì không muốn các cung nữ đi theo mình, sau khi chạy ra khỏi cổng lớn của Minh Châu Cung, nàng liền giảm tốc độ, chập chững đi về.
[Nhóc con, ngươi biết đường về Diệu Vân Hiên sao?]
[Biết chứ.]
Hơn một tháng qua, vì để cứu vớt cốt truyện mà ngày nào nàng cũng chạy ra ngoài tìm cơ hội, mặc dù mọi nỗ lực đều thất bại nhưng nàng đã quen thuộc hết đường đi trong hậu cung.
Dọc đường đi gặp không ít cung nữ và thái giám, bọn họ đều hành lễ thỉnh an nàng nhưng nàng chỉ gật đầu mà không nói câu nào.