Nửa giờ sau...
“Bác sĩ Trầm, anh nhìn xem, hai bộ áo cưới này bộ nào đẹp hơn?” Tại vị trí sát cửa sổ, Cố Linh Linh cầm trong tay 2 tấm hình, bộ dáng làm khó dễ mà hỏi Trầm Tranh.
"Cá nhân tôi khá thích thiết kế không có cổ, nhưng như vậy lại hơi lộ da thịt, lại nói bộ cao cổ này cũng rất đẹp, anh cảm thấy thế nào?"
Trầm Tranh vẻ mặt phức tạp nhìn Cố Linh Linh, cũng không hề trả lời.
Vừa nãy Cố Linh Linh đến văn phòng của anh nói là có việc muốn nói với anh, anh cùng cô ta đến một tiệm cà phê gần bệnh viện. Cũng không ngờ được vừa ngồi xuống, Cố Linh Linh đã lôi ra một đống công việc chuẩn bị lễ cưới hỏi anh, từ khách sạn, hôn lễ đến màu sắc hoa trang trí, giờ lại là lựa chọn váy cưới.
Trầm Tranh ban đầu còn theo phép lịch sự trả lời một hồi, nhưng Cố Linh Linh căn bản càng hỏi càng nhiều, anh rốt cuộc cũng không còn kiên nhẫn: "Cô Cố." Anh khẽ cau mày: "Cô đến tìm tôi đến cùng là muốn nói gì?"
Bọn họ cũng không phải bạn bè, anh thực sự không hiểu được cô ta muốn mặc váy cưới gì tại sao lại phải hỏi anh.
Nhìn Trầm Tranh nhíu chặt lông mày, nụ cười trên mặt Cố Linh Linh chậm rãi đanh lại. Cô ta chậm rãi buông tấm ảnh xuống, nhấp một ngụm cà phê, rốt cuộc mới mở miệng:
“Nếu bác sĩ Trầm đã hỏi, vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề.”
Cô ta khẽ mỉm cười: "Tôi thật sự hi vọng bác sĩ Trầm có thể rời khỏi bệnh viện Thánh An."
Trầm Tranh choáng váng: "Tại sao?"
"Tại sao ư?" Nụ cười của Cố Linh Linh càng sâu:
"Chuyện này không phải rất dễ hiểu sao! Bác sĩ Trầm, không có người phu nữ nào lại thích chồng mình và người yêu cũ lại cùng làm việc với nhau trong bệnh viện. Hơn nữa... người yêu trước đó lại còn là đàn ông."
Sắc mặt Trầm Tranh trong nháy mắt trắng bệch.
"Cô..." Đáy mắt anh tràn ngập vẻ không thể tin được, âm thanh khẽ run: "Cô đã biết?"
"Đúng vậy, tôi đều biết.” Cố Linh Linh nhàn nhạt nhấp một ngụm cà phê.
"Tôi không chỉ biết anh cùng Viễn Bạch từng có quan hệ, mà còn biết anh năm đó vì nhận một triệu của bà Tô mà rời xa anh ấy.”
Bàn tay Trầm Tranh vô thức siết lại. Anh hiện tại đã hiểu rõ. Cố Linh Linh vừa rồi nói nhiều như vậy về hôn sự căn bản không hề cần anh cho ý kiến, thực chất chỉ là đang trắng trợn khoe khoang.
"Cho nên..." Anh ngẩng đầu, sắc mặt lạnh đi mấy phần: "Cô muốn buộc tôi rời khỏi bệnh viện?"
"Bác sĩ Trầm, anh yên tâm, tôi sẽ không để anh tay trắng rời đi", Cố Linh Linh vừa cười, vừa từ trong túi xách rút ra một phong thư đẩy về phía anh:
"Đây là thư đề cử đến bệnh viện Vạn Hằng, tôi có thể bảo đảm, chỉ cần bác sĩ Trầm làm việc ở đó tiền lương sẽ trực tiếp tăng gấp đôi.”
Trầm Tranh cúi đầu nhìn phong thư trên bàn. Phong thư màu trắng lại giống y đúc phong thư mà Tô phu nhân để lại cho anh trước khi rời đi.
Anh đột nhiên không kiềm chế được nở nụ cười.
Những người này, mỗi lần muốn anh rời khỏi Tô Viễn Bạch đều dùng thủ đoạn như vậy, thậm chí ngay cả nụ cười dối trá trên mặt kia cũng thật giống nhau.
Nhưng mà... điều kiện hấp dẫn như vậy anh nhận một lần là đủ rồi!
"Cảm ơn ý tốt của cô Cố."
Anh cười nhạt, đem phong thư trên bàn đẩy trở lại: "Nhưng tôi không hề có ý định rời khỏi bệnh viện Thánh An!"
Nụ cười của Cố Linh Linh cứng lại ở khóe miệng.
"Trầm Tranh!" Nét bình tĩnh trên mặt cô ta rốt cuộc vỡ tan:
"Anh có ý gì?! Đừng nói với tôi anh vẫn còn muốn câu dẫn Viễn Bạch!"
Trầm Tranh có chút buồn cười nhìn Cố Linh Linh.
"Cô Cố, cô nghĩ quá nhiều rồi. Nếu đàn anh Tô đã muốn cùng cô kết hôn, tôi cũng sẽ không làm trò cướp lại người yêu nhàm chán này. Tôi chỉ đơn thuần là không chấp nhận sự sắp xếp của cô, chỉ thế thôi."
"Anh..." Cố Linh Linh còn muốn nói tiếp nhưng Trầm Tranh đã trực tiếp đứng lên.
"Cô Cố, nếu đã không còn chuyện gì khác, tôi phải về đây, em trai tôi còn ở nhà chờ tôi ăn cơm tối.”
Trầm Tranh lạnh nhạt nói, lấy ra một tờ tiền, đặt lên bàn: "Thực sự không tiện để con gái mời khách, vì vậy hôm nay xem như tôi mời, nhưng vẫn mong cô Cố đây từ nay về sau không cần tới tìm tôi nữa.”
Dứt lời, anh cũng không để ý tới Cố Linh Linh sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt, cũng không hề quay đầu lại mà rời đi.