Em Có Thể Tán Tỉnh Bác Sĩ Trầm Không?

Chương 8: Đừng bảo anh thích như thế này nhé

Trần Hàm hoàn toàn không nghĩ tới Lục Vũ Ngang lại phản ứng mãnh liệt như vậy, sợ hết hồn: "Đúng vậy! Anh ta đã trở về.”

"Cho nên?" Ánh mắt Lục Vũ Ngang càng thêm âm trầm.

"Anh ta đã biết lý do thực sự Trầm Tranh nhận tiền của mẹ mình năm đó sao?"

"Anh ta không biết.”

Trần Hàm kinh ngạc nhìn Lục Vũ Ngang: "Chờ đã...Cậu sao lại biết chuyện này?!? Khi đó không phải cậu đang hôn mê sao?"

Tuy rằng năm đó Trầm Tranh nhận tiền là bởi vì cứu Lục Vũ Ngang, nhưng thời điểm đó Lục Vũ Ngang vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn, lại còn bị bắt cóc, một thân toàn thương tích. Trần Hàm chắc hẳn vì vậy mà cho rằng Lục Vũ Ngang cái gì cũng không biết.

Lục Vũ Ngang cười lạnh một tiếng.

Năm đó việc bắt cóc hoàn toàn là do hắn ngầm đồng ý mới phát sinh, làm sao hắn lại không biết tiếp sau đó xảy ra chuyện gì.

"À đúng rồi.”

Trần Hàm đột nhiên nghĩ đến cái gì vội vàng mở miệng: "Liên quan đến sự việc 6 năm trước, cậu cũng đừng nói cho Tô Viễn Bạch, Trầm Tranh đã nói không muốn nhắc đến, chúng ta cũng chỉ có thể tôn trọng ý kiến của cậu ấy.”

Trần Hàm lo lắng Lục Vũ Ngang thấy trong lòng áy náy, trong lúc kích động muốn đi gặp Tô Viễn Bạch giải thích rõ ràng. Đến lúc đó tình cảnh của Trầm Tranh lại càng thêm khó xử.

Nhưng hiển nhiên hắn lại là người muốn giấu hơn bất cứ ai.

"Yên tâm đi.”

Nét cười của Lục Vũ Ngang càng thêm sâu, hắn nâng cả người Trầm Tranh dậy, vẻ mặt lạnh lẽo: "Tôi không hề có ý định cho Tô Viễn Bạch biết chút gì về sự thật năm đó.”

...

Tửu lượng của Trầm Tranh không tệ, cho dù là uống say đến như thế cũng không hề khóc nháo, chỉ là yên lặng ngủ. Mãi đến khi Lục Vũ Ngang đưa anh về đến nhà, ý thức của anh mới khôi phục một chút, nhắm chặt mắt cau mày giãy dụa: "Tắm rửa... phải đi tắm..."

Nhiều năm làm bác sĩ, thói quen từ trong xương làm Trầm Tranh có chút bệnh thích sạch sẽ. Làm phẫu thuật xong anh nhất định phải tắm rửa, nếu không thì bất luận như thế nào anh cũng không ngủ được.

Lục Vũ Ngang đỡ từng bước chân của anh.

"Tắm rửa!?" Hắn cúi đầu nhìn Trầm Tranh, chỉ thấy anh vì say rượu mà sắc mặt ửng hồng so sánh với gương mặt thường ngày có phần hơi nghiêm túc lại tăng thêm mấy phần yêu mị. Ánh mắt hắn không tự chủ được mà tối lại: "Để em giúp anh.”

Trầm Tranh cả hai mắt đều không nhấc lên, hơi giãy dụa muốn mở cúc áo của mình nhưng do say rượu mà anh không phán đoán được vị trí của chúng. Lục Vũ Ngang nhìn anh gật gù trong lòng mình không hề phòng bị, thân thể không tự chủ được mà phản ứng.

"Anh à…" Hắn cười nhẹ thành tiếng:

"Đây là do anh câu dẫn em.”

Cánh tay hữu lực của Lục Vũ Ngang dễ dàng bế một người đàn ông trưởng thành cao 1m75 lên. Hắn nhẹ nhàng ôm anh vào phòng tắm.

Cúc áo sơ mi từng cái lại từng cái bị cởi ra, l*иg ngựa trắng nõn của Trầm Tranh ngay lập tức lộ ra. Dưới ánh đèn phòng tắm thân thể anh càng trở nên mị hoặc, yết hầu Lục Vũ Ngang chậm rãi lên xuống một chút.

Lục Vũ Ngang 6 năm trước gặp được Trầm Tranh. Khi đó hắn mới 15 tuổi, cái gì cũng không màng, trong lòng chỉ nghĩ phải báo thù cho cha mẹ. Thời điểm gặp Trầm Tranh trong lòng hắn chỉ nghĩ người này thật ngu xuẩn. Chỉ tình cờ anh và hắn bèo nước gặp nhau, lại từ bỏ người mình yêu nhiều năm, đây không phải là ngu xuẩn thì là gì? Suốt 3 năm sống chung, Trầm Tranh đối với hắn đều là ân cần chăm sóc, thế nhưng hắn cũng không có cảm giác gì nhiều. Bởi hắn biết hiện giờ hắn chỉ đang tạm thời lợi dụng chàng trai trước mặt này, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ rời đi.

Cho đến 3 năm trước, thời điểm nhà họ Lục tìm tới hắn, hắn đã rời đi không chút do dự. Nhưng sau khi hắn một mình sang Mỹ, thế nhưng lại phát hiện bản thân đều mỗi ngày mơ thấy Trầm Tranh. Hắn mơ thấy anh ở dưới thân hắn, viền mắt ướŧ áŧ, run rẩy thở dốc, không hề kìm nén mà nhẹ giọng cầu xin hắn chậm lại.

Khi đó hắn đã biết, hắn chính là đã yêu Trầm Tranh. Không phải là loại tình cảm anh em gì đó, mà chính là khao khát chiếm hữu anh cho riêng mình. Tình cảm được kiềm chế ròng rã suốt 3 năm vào lúc này chẳng khác gì thủy triều đánh úp, Lục Vũ Ngang cúi người hôn lên môi Trầm Tranh, nói nhỏ: "Anh à, anh là của em. Bất kì ai cũng đừng nghĩ đến việc cướp anh đi!!!"