Trần Nguyệt Thăng nhướng mày, anh ta rất rõ ràng tính tình của Trần Nhân, hôm nay cô ta đại khái là lúc nói chuyện có chút xúc động phẫn nộ, động thủ, mới khiến đứa ngu Cố Nguyệt Hoài này nắm được điểm yếu.
Nhưng mà, chỉ cần Cố Nguyệt Hoài chịu phủ nhận thì đại đội cũng sẽ cho nhà anh ta mặt mũi, một mắt nhắm một mắt mở cho qua.
Nghĩ như vậy, cơ bắp trên mặt Trần Nguyệt Thăng giật giật, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: "Nguyệt Hoài, Tiểu Nhân tuổi còn nhỏ, chưa trải sự đời, cô đừng chấp nhặt với con bé, tôi thay con bé xin lỗi cô, hi vọng cô có thể tha thứ cho nó."
Cố Nguyệt Hoài cười như không cười nhìn anh ta, đột nhiên nói: "Đồng chí Trần, tôi còn nhỏ hơn Trần Nhân một tuổi đó."
Lời này vừa nói ra, ngược lại khiến cho thần sắc trên mặt Trần Nguyệt Thăng cứng đờ.
"Đồng chí Trần là tiểu đội trưởng của đại đội sản xuất Đại Lao Tử chúng ta, ở thôn chúng ta cũng là nhân vật có tiếng, làm sao, em gái của mình phạm sai lầm, không biết hối cải, còn muốn bức bách đồng chí bị hại tha thứ cho cô ta?"
"Mẹ anh ngất đi, cha anh cũng không muốn làm việc hả?"
"Chẳng lẽ, cả nhà các anh đều có khuynh hướng tư bản chủ nghĩa chống lại phê phán thân thuộc?"
Lúc nói chuyện, Cố Nguyệt Hoài dùng giọng điệu chấn kinh, thậm chí chạy lùi về sau hai bước, ánh mắt nhìn Trần Nguyệt Thăng tựa như là đang nhìn cục u ác tính vậy.
Sắc mặt Trần Nguyệt Thăng tái đi.
Lời này nếu như lan truyền ra ngoài, cái chức vị tiểu đội trưởng đội sản xuất số sáu của anh ta khẳng định là không làm được nữa.
Thật sự chẳng lẽ phải vì Trần Nhân mà hy sinh cả nhà?
Trần Nguyệt Thăng đến cùng cũng có chút lý trí, rất nhanh liền phản ứng lại, bình tĩnh nói: "Cố Nguyệt Hoài, cô đừng có chụp mũ lên đầu tôi, tôi tới chính là nói xin lỗi thay Trần Nhân, về phần lỗi của con bé, đại đội đã đưa ra hình thức xử phạt công bằng công chính, cả nhà chúng tôi đều thoải mái tiếp nhận. Nếu cô không đồng ý tha thứ cho nó, vậy tôi cũng sẽ không nói cái gì."
Cố Nguyệt Hoài nhún nhún vai, quay đầu bước đi.
Trần Nguyệt Thăng sắc mặt âm trầm, trong lòng lại có chút ảo não và ngạc nhiên, sớm biết bảo Trần Nhân đi "Giải quyết dứt khoát" sẽ khiến cho Cố Nguyệt Hoài chó cùng rứt giậu, việc này phải nên để anh ta làm, nhưng mà, người phụ nữ ngôn từ sắc bén này thật sự là Cố Nguyệt Hoài?
Cố Nguyệt Hoài vừa vào phòng thì đã ném chuyện của Trần Nguyệt Thăng và Trần Nhân chuyện ra sau đầu.
Nếu cô đã ra tay dạy dỗ Trần Nhân thì sẽ không nghĩ tới chuyện bỏ qua cho cô ta.
Là kẻ thù, cô cũng sẽ dạy dỗ cô ta từng bước một, Trần Nhân cũng chỉ là một mâm khai vị nho nhỏ mà thôi.
Cố Nguyệt Hoài nhanh nhẹn đi nấu cơm nấu nước, cô xào khoai tây khoai lang cải trắng chung một nồi, chỉ nêm chút muối và xì dầu, sau đó lại làm vài cái bánh bột mì bằng cách dán bột lên vành chảo sắt, đóng nắp chảo lại, chỉ chốc lát sau hơi nóng tăng nhanh, mùi thơm cũng theo hơi nóng bay ra thơm ngát.
Nấu cơm xong, Cố Nguyệt Hoài đứng ở ngay cửa, kiễng mũi chân ngắm nhìn con đường nhỏ được ngăn cách bằng hàng rào tre ở ngoài sân.
Cô nhíu mày làm cho hai đầu chân mày dính sát vào nhau, sao vẫn còn chưa trở về?
Không biết qua bao lâu, khi lửa trong lò cũng đã cháy hết thì cuối con đường nhỏ mới xuất hiện bóng dáng của hai người đang lắc lư đi trở về, họ sóng vai nhau mà đi, nhìn hai người rất thân thiết giống như anh em ruột vậy.
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt một cái đã thấy được bóng dáng cao lớn mạnh khỏe dưới ánh trăng kia là anh cả Cố Đình Hoài.
Tên của bốn anh em nhà họ Cố bọn họ đều do bà nội đặt cho, bà nội là người có học thức, đọc rất nhiều sách, là một phụ nữ có tri thức và tài giỏi.
Bóng dáng của hai người dần dần đến gần, nương theo ánh trăng, cô cũng đã nhìn thấy rõ được gương mặt của Cố Đình Hoài, ánh mắt Cố Nguyệt Hoài có chút tham lam nhìn người anh cả luôn xem cô như châu báu và bảo vệ cô từ nhỏ đến lớn, đôi môi run rẩy.
Kiếp trước, sau khi cô kết hôn được nửa năm thì đã bị bạo hành gia đình dẫn tới bị thương quá nặng, suýt chút nữa đã chết ở bệnh viện.
Anh cả đau đớn quá mức nên không lâu sau đó, anh ấy tiện tay cầm lấy rìu sắt đánh chết người đàn ông bạo hành cô.
Nhớ đến điều này, Cố Nguyệt Hoài bèn dời tầm mắt tới người đang sóng vai tiến đến cùng với Cố Đình Hoài.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng ở bên trong, bên ngoài khoác chiếc áo khoác dài kiểu quân đội màu xám xanh, vẻ ngoài nghiêm chỉnh, tuấn tú lịch sự, so với Trần Nguyệt Thăng cũng không kém chút nào, người như vậy thì ai có thể nhìn ra đây là một người có bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong hung ác đến như vậy chứ?
Nhậm Thiên Tường - người chồng ở kiếp trước của cô.
Nhậm Thiên Tường là người thành phố, gia cảnh giống nhà cô, tổ tiên cũng là một địa chủ rất có danh tiếng tại vùng này, nhưng nhà anh ta khác nhà cô ở chỗ là nhà họ Nhậm rất giàu có, cho nên sau giải phóng thì bị liệt vào thành phần địa chủ rồi bị biến thành giai cấp bình dân.
Người trong nhà họ Nhậm bị bắn chết hơn phân nửa, cuối cùng chỉ có thể dùng hết tài sản của dòng họ để giành được danh tiếng tốt, lúc này mới miễn cưỡng giữ lại tánh mạng đứa con trai duy nhất của dòng họ Nhậm - Nhậm Thiên Tường.