Thiên Kim Thật Ốm Yếu, Làm Sao Với Trăm Triệu Điểm Huyền Học?

Chương 1: Còn có loại chuyện tốt như vậy sao? (1)

“Hân Hân là người thừa kế Trì gia, chuyện này sẽ không thay đổi, chúng tôi sẽ cho em cổ phần của công ty coi như là bồi thường.”

“Chỉ cần em không đối nghịch với Hân Hân, Trì gia đảm bảo em sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời! Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.”

Trì Vũ nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt, cúi đầu, ánh mắt dừng ở tấm chi phiếu nằm trên bàn.

Trì Vũ vốn là cô nhi, được sư phụ nhận vào Huyền Môn, trở thành một thế hệ đại lão ở Huyền Môn, trong quá trình đánh nhau cùng lệ quỷ, vì bảo hộ ngàn vạn bá tánh, cùng lệ quỷ đồng quy vu tận, sau khi tỉnh lại phát hiện mình xuyên vào một quyển tiểu thuyết Mary Sue tên là 《Thiên kim giả mới là đoàn sủng》 trở thành thiên kim thật ác độc.

Thiên kim thật ở bên ngoài lưu lạc, nhận hết khổ sở, bệnh tật ốm yếu, sau khi trở về nhà phát hiện mình không bằng thiên kim giả, mọi người trong nhà thiên vị thiên kim giả hơn, đối với thiên kim giả vừa ghen tị vừa hận, thường xuyên hãm hại thiên kim giả, cuối cùng bạn bè xa lánh, bị đuổi khỏi nhà, bệnh chết ở đầu đường.

Lúc này, anh cả của thiên kim thật biết đến sự tồn tại của thiên kim thật, một mình tới gặp thiên kim thật uy hϊếp một chút, miễn cho sau này thiên kim thật lại gây chuyện.

Dựa theo cốt truyện gốc, thiên kim thật nhìn thấy anh cả vì thiên kim giả xuất đầu lộ diện, cô ấy đau lòng vừa phẫn nộ vứt tiền trở về không lấy.

Trì Vũ chớp chớp mắt, nhìn tấm chi phiếu trên bàn, ngón tay nhỏ hơi giật giật……

Một hai ba……

Tám! Thế mà lại là tám số không! Một trăm triệu! Đây mà là số tiền nhỏ!

“Được, anh cả!” Trì Vũ nhanh chóng đồng ý, ngoan ngoãn ngồi yên, đối với cô tiền là quan trọng nhất!

Trên mặt Trì Vũ nở nụ cười chân thành, ban đầu thiết lập của thiên kim giả là có cha mẹ giàu có, anh cả làm bá tổng, anh hai là đỉnh lưu, anh ba là bác sĩ thiên tài, anh tư là nhà khoa học, anh năm là giáo bá (giỏi đánh nhau)... Ngày hôm qua cô còn mắng chửi cốt truyện Mary Sue này, hiện tại……

Thật xin lỗi, là cô ngông cuồng!

Kiếp trước thiếu tiền, trên người Trì Vũ chưa bao giờ có tiền, bây giờ chỉ muốn nói to: "Cảm ơn tác giả, cảm ơn đại thần xuyên thư! Cha mẹ giàu có ở đâu? Các anh trai khác ở đâu? Mau đến đây đi!

“Khụ khụ khụ!”

A má ơi, cảm xúc dao động quá lớn, ho khan!

Trì Niệm nhìn cô gái đối diện, chẳng qua cô mới 16 tuổi, da trắng tóc đen, bởi vì ho khan mà hai má ửng đỏ, ánh mắt phiếm hồng, thân thể gầy yếu, nhìn qua trông có vẻ nhu nhược yếu đuối.

Là do mình nói nặng lời nên đau lòng sao?

Tuy rằng không có chút tình cảm gì, nhưng rốt cuộc vẫn là em gái ruột của anh ta, giọng điệu cũng chậm lại đôi chút: “Hân Hân là một cô gái, con bé có thiên phú trong việc kinh doanh, trong nhà vẫn luôn bồi dưỡng con bé thành người thừa kế, em…… Không thích hợp.”

Đúng vậy, cô thực sự không thích hợp!

“Chỉ cần em ngoan ngoãn sống với em ấy, thì em muốn làm cái gì đều được! Trì gia tuyệt đối không ngược đãi em về vậy chất, nhưng……”

Sợ lời nói ra quá tàn nhẫn, cô gái trước mặt lại muốn khóc, cuối cùng Trì Niệm cũng không nói ra mấy lời tàn nhẫn kia, chỉ nói: “Chắc là em hiểu ý anh chứ!”

Được rồi, được rồi, cô chỉ lấy chia hoa hồng không cần làm việc cũng không muốn làm việc!