Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 46: Chương 46:

Tiểu yêu nhân đang nhìn lén bên ngoài nhìn thấy một màn khiến người ta đỏ bừng mặt, một tên mất thăng bằng, hét lên rồi ngã xuống.

Trong tiếng hét, Phó Yểu Yểu xấu hổ đẩy đại ma đầu đang vồ lấy mình ra, Bách Lý Hưu thuận thế ngã xuống, đầu lưỡi chạm vào chân răng dưới. Phó Yểu Yểu nhoài người ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy tiểu yêu nhân thân người đuôi thú ngã trên lưng Bàn Phục, đang cười hi hi nhảy xuống từ trên lưng hắn.

Bàn Phục gật đầu ra hiệu với nàng, cũng học theo dáng vẻ của tiểu yêu nhân ném một lọ gỗ nhỏ lên: “Thuốc của hắn.”

Trong bình gỗ nhỏ là mấy viên đan dược cực phẩm, nhìn đường vân hình thành trên đó, vậy mà đều là đan dược bát phẩm hiếm có. Giọng nói của Bàn Phục vẫn cứng rắn: “Không đủ thì lại nói với ta.”

Phó Yểu Yểu cực kỳ cảm động, đang định mở miệng cảm ơn thì Bách Lý Hưu đi từ đằng sau tới, sau khi đưa tay ra cầm lấy cái bình gỗ nhỏ thì trực tiếp thổi vào trong bình, mấy viên đan dược bát phẩm hoàn toàn bị hắn uống hết trong một ngụm. Sau khi uống xong thì dốc bình xuống dưới, nở một nụ cười bướng bỉnh trước vẻ mặt sững sờ của Bàn Phục: “Không đủ.”

Phó Yểu Yểu: …

Chưa từng bị đánh có phải không?

Bàn Phục lại bị chọc tức đến đỏ mặt, cái đuôi bá khí lắc qua lắc lại điên cuồng, cuối cùng vẫn nghiến răng nói: “Biết rồi!”

Bách Lý Hưu: “Lui xuống đi.”

Bàn Phục: “…”

Phó Yểu Yểu: “Cảm ơn người ta đi!”

Bách Lý Hưu kiêu ngạo: “Cống hiến vì bản tôn là may mắn của hắn…”

Phó Yểu Yểu nhe răng giật tóc của hắn.

Bách Lý Hưu: “… Cảm ơn.”

Bàn Phục hừ lạnh một tiếng rồi ôm lấy tiểu yêu nhân rời đi.

Tiểu yêu nhân kia ở trong lòng hắn giơ hai tay che miệng hét lên: “Yểu Yểu tỷ tỷ, cây nấm lớn mà tỷ muốn bọn ta đã tìm thấy rồi!”

Phó Yểu Yểu kéo Bách Lý Hưu đi xem nấm.

Loại nấm được yêu nhân dùng làm nơi ở gọi là Nguyệt Hạ Linh. Quả mà bọn chúng kết ra giống như một chiếc chuông, rơi ở đâu thì sẽ mọc ra nấm ở đó, chỉ có Bắc vực sâu thẳm mới có thực vật hiếm thấy lạ lùng như vậy.

Bình thường bên trong một cây nấm chỉ có một yêu nhân ở, Phó Yểu Yểu và Bách Lý Hưu thân thể cao lớn, cho dù cây Nguyệt Hạ Linh ở trước mặt to hơn bất cứ loại nấm nào mà nàng từng gặp, nhưng sau khi tiến vào thì hai người vẫn phải cuộn tròn lại với nhau.

Không gian chật hẹp luôn khiến người ta cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn, Phó Yểu Yểu cuộn tròn trong lòng Bách Lý Hưu, tò mò đưa tay ra sờ chiếc ô nấm lung linh như đom đóm. Giờ khắc này thế giới tĩnh lặng, giống như giữa trời đất này chỉ còn lại hai người.

Bách Lý Hưu bắt đầu đùa nghịch đá một cái, Nguyệt Linh Hạ giống như cao su hằn một dấu chân, lúc bật trở lại thì phát ra một tiếng “bốp”.

Phó Yểu Yểu cảm thấy trò này quá thú vị, cũng siết chặt nắm đấm đấm lên, sờ vào vừa mềm vừa dính, tiếng “bốp bốp bốp” không ngừng vang lên, nàng nằm ở trong lòng không nhịn được cười lớn.

Bách Lý Hưu: …

Thật sự thú vị như vậy à?

Thế là Nguyệt Hạ Linh xinh đẹp lại giống như có hai đứa trẻ đang đùa nghịch trong bụng, một lúc lại hằn lên một dấu chân, lúc thì hằn một nắm tay, chiếc ô nấm đung đưa nhẹ trong ánh sáng cùng với tiếng cười, giống như sự âu yếm của mẫu thân.

Nhiệt độ dần dần tăng lên, trong không gian nhỏ bé tràn ngập mùi hương của hai người quấn lấy nhau. Phó Yểu Yểu nghe thấy nhịp tim bình tĩnh của hắn, trong khoảnh khắc cô lập hiếm hoi này, hắn không tức giận không hận thù, giống như chỉ là một người bình thường trong chúng sinh.

Nàng dựa vào lòng hắn, đột nhiên có chút thất vọng: “Thật muốn ở trong này cả đời.”

Không có chiến tranh tiên ma không chết không dừng, không mang huyết hải thâm thù, giống như cuộc đời bình thường vô vị của một người phàm yên lặng sống hết một đời.

Bách Lý Hưu ngửi tóc nàng, rất bình tĩnh nói: “Đợi ta gϊếŧ nốt mấy người cuối cùng kia, nàng muốn đi đâu cũng được.”

Trước đây hắn muốn hủy diệt tất cả, vô tội gì đó trong mắt hắn chẳng qua chỉ là vật chết. Giờ đây hắn đã thấy khói lửa nhân gian, sự ngây thơ và trung nghĩa của tiên môn.

Nàng thích thế gian sống động này thì hắn sẽ giữ lại vì nàng.

Thù hận trong đầu hắn không có cách nào biến mất giống như đã cảm nhận được suy nghĩ của hắn, không cam tâm gầm lên. Nhưng ốc đảo đang dần dần mở rộng vô cùng kiên cố, nó bị ép phải rút lui hết lần này đến lần khác, chỉ có thể không cam tâm lượn lờ ở bên rìa. Bách Lý Hưu đứng ở rìa ốc đảo cười lạnh nhìn nó vặn vẹo vùng vẫy, thế nhưng cũng không chạm được một góc y phục của hắn.

Sự thù hận của Mục Âm chưa bao giờ là thù hận của hắn.

Bà muốn tam giới phải chôn cùng bà, nhưng lại quên mất trên thế giới này vẫn còn có người yêu thương bà sâu đậm.

Phó Yểu Yểu đột nhiên hỏi: “Mục Âm có còn người thân nào không?”

Thiên tài tiên linh căn năm đó, đứng đầu bảng Tiên Thí, nhân vật tài năng vô song như vậy không thể nào không có bối cảnh, chí ít thì sư môn của bà đâu?

Bách Lý Hưu vùi vào cổ nàng, giống như đã ngủ, giọng nói nhàn nhạt: “Phụ mẫu của Mục Âm từng là chưởng môn của phái Ngọc Đỉnh, sau này Mục Âm đột nhiên biến mất, bọn họ lục tìm cả Tam giới nhưng cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của con gái. Vào thời điểm đó mẫu thân của Mục Âm độ kiếp, bởi vì mất đi con gái yêu mà tâm trí không ổn định, thiên lôi giáng xuống độ kiếp thất bại, hồn phi phách tán rồi.”

Phó Yểu Yểu đau lòng, nghĩ đến vị mẫu thân vì con gái mất tích không có cách nào duy trì tu vi độ kiếp, suýt chút nữa thì rơi nước mắt: “Vậy… Vậy phụ thân của Mục Âm thì sao?”

“Mục Trác Nghĩa đau lòng vì mất vợ và con gái, chỉ sau một đêm tóc đã bạc trắng, tu vi tụt dốc, suýt chút nữa thì tầu hỏa nhập ma, từ đó về sau bế quan ở ẩn, không màng thế sự nữa.”

Phó Yểu Yểu đột nhiên nhớ tới điển tích tiên môn lúc trước từng nhìn thấy: “Ta nhớ là chưởng môn hiện tại của phái Ngọc Đỉnh tên Mục Tiêu, ông ta là ca ca của Mục Âm à?”

“Ông ta à…” Bách Lý Hưu cười nhạt một tiếng, Phó Yểu Yểu nghe ra được sát ý lạnh lẽo từ trong nụ cười đó: “Ông ta là con nuôi của Mục Trác Nghĩa, nghĩa huynh của Mục Âm.”

Cái tên Mục Tiêu này vừa nói ra, cỗ hận ý ngập trời trong đầu lại không khống chế được, gầm thét đấu đá bừa bãi trong thức hải.

Bách Lý Hưu nhắm mắt lại, áp chế sát ý phẫn nộ bị ảnh hưởng lại rồi mới tiếp tục nói: “Mục Âm với ông ta là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã bà thích ông ta, nhưng bởi vì thân phận huynh muội, phần tâm tư này chỉ có hai người biết. Sau này Mục Tiêu lợi dụng sự ái mộ của Mục Âm, lừa bà ấy đến chỗ chiếc lồ ng mà tiên môn chuẩn bị sẵn cho bà.”

Sau khi Mục Âm thiên phú hiếm hoi chết, Mục Tiêu vẫn luôn bị đè đầu kế nhiệm vị trí chưởng môn của phái Ngọc Đỉnh, dưới sự hỗ trợ của Cửu Hoa tiên cung nhanh chóng vùng lên, trở thành Mục chưởng môn mà ngày nay người người ca tụng.

Người đời khen hắn tấm lòng rộng lượng, trung thành, hiếu thảo, khi phái Ngọc Đỉnh hoàn toàn sa sút đã một mình đứng lên, dựa vào sức lực của một người xây dựng phái Ngọc Đỉnh phát triển đến trạng thái hưng thịnh như bây giờ. Nhưng lại không biết tất cả những bi kịch này đều do ông ta tạo thành.

Quỷ đội lốt người, hưởng thụ tất cả vinh hoa cướp được, cũng không biết nửa đêm tỉnh mộng có thấy sợ hãi không.

Ông ta nên sợ hãi, nên ăn năn, nên bị người đời phỉ nhổ, chết cũng không có gì đáng tiếc.

Phó Yểu Yểu nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Bách Lý Hưu, sững sờ một lát: “Chàng đã có kế hoạch rồi?”

Bách Lý Hưu cười nhạt một tiếng: “Sắp đến sinh thần của Mục Tiêu rồi. Dựa theo thói quen của tiên môn, hắn là năm nay ông ta sẽ mở một thọ yến lớn.”

Phó Yểu Yểu chau mày: “Nhưng ông ta biết chàng sẽ đi gϊếŧ ông ta mà vẫn dám khoa trương như vậy à?”

Bách Lý Hưu giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện những tia sét tà ác: “Bọn họ tưởng rằng nghiệt khí của ta đã biến mất rồi.”

Phó Yểu Yểu chợt nhận ra: “Cho nên bọn họ không chỉ tổ chức, mà còn tổ chức theo cách đặc biệt, vừa hay lợi dụng cơ hội này để dụ chàng tới.”

Tới lúc đó bố trí trước thiên la địa võng, lại có người của toàn bộ tiên môn ở đây, bao vây trấn áp một ma đầu đã mất đi nghiệt khí, đó không phải là rất dễ dàng sao?

Quả thật tiên môn đã tính toán như vậy, chỉ là Mục Tiêu phải làm mồi nhử cảm thấy rất bất mãn, vô cùng ấm ức. Lần trước ở trong Huyết Quỷ trận, những lời nói của Bách Lý Hưu khiến gần đây ông ta ngày đêm khó ngủ, mỗi lần nhắm mắt đều sẽ nhìn thấy Mục Âm bụng to ánh mắt oán hận nhìn ông ta chằm chằm.

Từ sau khi biết được Bách Lý Hưu đã thoát khỏi trận pháp, chưa có đêm nào ông ta ngủ ngon giấc, tu vi cũng gặp trở ngại.

Ông ta vốn tưởng rằng sau khi Quy Nguyên tông bị diệt thì sẽ đến lượt ông ta, nhưng cứ đợi mãi, dường như Bách Lý Hưu đang đùa bỡn với ông ta, khiến ông ta ngày ngày sống trong lo sợ, không biết cây đao này khi nào mới rơi xuống.

Huyết Quỷ trận bao vây Bách Lý Hưu lần này, đề cho mọi người đều nhận ra rõ ràng, hận ý của hắn đối với ông ta vượt qua tất cả những người khác.

Cũng đúng, ai có thể nhẫn nhịn được mùi vị bị người thân nhất phản bội chứ?

Một khi Bách Lý Hưu mất đi nghiệt khí trốn trong Ma giới không hiện thân thì bọn họ cũng hết cách, thống lĩnh tiên môn công phá Ma giới cũng không thực tế, chỉ có dùng người mà hắn ghét nhất ra dụ hắn tới thì mới có thể giải quyết triệt để tai họa trong đầu.

Mục Tiêu thương tích đầy mình, sau khi thoát khỏi Huyết Quỷ Trận vốn muốn tìm tiên môn che chở, không ngờ tới bọn họ không chỉ không bảo vệ ông ta mà còn muốn đẩy ông ta ra làm mồi nhử. Mục Tiêu vừa oán hận bọn họ bị ổi vô sỉ, vừa không thể không đồng ý với kế hoạch mở tiệc mời chúng tiên môn đến và dụ ma đầu ra để gϊếŧ.

Rất nhanh phái Ngọc Đỉnh đều trở nên bận rộn náo nhiệt.