"Cô thì sao? Hầu như cô cũng chưa làm gì cả mà lại đạt được điểm tuyệt đối." Phóng viên hỏi Hứa Dư Dung. "Cô có gì muốn nói không?"
Hứa Dư Dung hồi hộp tới mức đầu óc trống rỗng. Nhưng hiển nhiên mạch não của cô vẫn rất bình thường, cho dù dưới tình huống đầu óc trống trơn cũng không nói những lời quỷ dị. Cô lắp bắp nói: "Tôi... Thật sự cảm thấy may mắn. Tôi cảm thấy chuyện may mắn nhất đời này của tôi là gặp các cô ấy..."
Khán giả đang xem TV đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. May quá, còn may là trong phòng giam của các cô còn có một người bình thường.
Kết thúc phát biểu cảm tưởng, rốt cục người dẫn chương trình cũng bắt đầu công việc. Hai người dẫn chương trình giơ cao tấm biển trong tay lên, tiến tới trước mặt Lâm Tây, nói: "Chúc mừng cô trở thành người đầu tiên trong lịch sử đạt được điểm tối đa tại hội diễn văn nghệ. Đây là phần thưởng do ngục giam tài trợ dành cho cô. Thẻ cào của ngục giam, cào ra cô có khả năng đạt được giải thưởng lớn đó."
Lâm Tây lắc đầu. Lúc này cô đã hơi khôi phục được ít nhiều, cuối cùng thấy rõ dáng vẻ của tấm bảng kia rồi. Không ngờ nó lại là một thẻ cào khổng lồ.
Lâm Tây thích nhất là thẻ cào. Hồi còn bé, cô có mua mỳ ăn cũng đều phải chọn mua những loại có thẻ cào.
Nghe vậy, cô ngẩng đầu hỏi: "Cào luôn ở chỗ này sao?"
"Đúng vậy đó." Người dẫn chương trình cười ngoác tới tận mang tai. "Cào luôn ở chỗ này."
Vì vậy Lâm Tây liền cầm đũng quần ( trước đó quần đã bị xúc tua xé rách rồi), ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngẩng đầu, hai tay đưa lên cùng cào.
Cào mấy phút, rốt cục cũng cào xong, thấy bên trên viết một dòng chữ.
[Giải nhì: Tình thoại đại sư.]
Lâm Tây: "?"
"Chúc mừng cô đạt được phần thưởng là thẻ kỹ năng dùng một lần!" Người dẫn chương trình hưng phấn, nhét tấm thẻ cào vào trong lòng Lâm Tây, sau đó bất đầu vỗ tay rất nhiệt tình.
Cùng với người dẫn chương trình, khán giả trong phòng cũng hưởng ứng, vỗ tay nhiệt liệt.
Lâm Tây không hiểu ra sao. Không đợi cô hỏi rõ ràng liền cảm thấy trước mắt hoa lên. Một giây sau, không ngờ cô đã trở lại phòng giam.
Nhìn không gian phòng giam và ván giường ghép quen thuộc, cảm giác an toàn bao phủ Lâm Tây. Cô nhắm hai mắt lại, nằm xuống giường ngất luôn, sau đó thϊếp đi thật sâu.
Diệp Miêu vừa trở lại phòng giam đã bắt đầu hưng phấn: "Tây tỷ! Kỹ năng dùng một lần kia của Tây tỷ là cái gì? Mau cho em xem một chút!"
"Suỵt." Giang Nhược Phong liếc mắt ra hiệu, nói: "Đừng gây ồn ào. Để cho Tây Tây ngủ một giấc thật ngon đi."
"À à." Lúc này Diệp Miêu mới nhìn thấy Lâm Tây đang nằm ngủ khò khò trên giường. Cô quan sát Lâm Tây cẩn thận trong chốc lát, sau đó lại nói cực kỳ nhỏ: "Thật sự Tây tỷ quá trâu bò rồi. Nói thật, em cảm thấy em sắp yêu chị ấy mất rồi."
Giang Nhược Phong không biết nói gì: "Tình yêu của em có vẻ quá rẻ tiền đấy."
...
Mặc dù bốn người Lâm Tây rời khỏi hội diễn văn nghệ nhưng hội diễn văn nghệ vẫn chưa chấm dứt. Phía sau còn có người của vài tổ đang xếp hàng.
Bọn họ ở khu hóa trang phía sau, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng động rất kỳ quái, một chốc là tiếng hoan hô, một chốc lại là tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng còn là một nghi thức ban thưởng gì đó. Tóm lại không nghe rõ ràng, bọn họ cũng đang chờ đợi trong lo lắng.
Nghe nói tỷ lệ tử vong của phó bản hội diễn văn nghệ vô cùng cao, không biết lần này bọn họ có thể còn sống sót trở về hay không.
Ngay lúc bọn họ đang lo lắng chờ đợi, đột nhiên loa truyền tới âm thanh.
"Các vị tù nhân tham gia hội diễn văn nghệ của ngục giam lần 14 thân mến, hội diễn văn nghệ lần này bởi tập thể giám khảo đã ngã xuống nên bị ép phải chấm dứt. Thật đáng tiếc phải thông báo cho mọi người, hội diễn văn nghệ lần thứ 14 kết thúc khẩn cấp, xin mời mọi người tự rời đi..."
Mọi người: "???"
Chẳng biết vì sao tiến vào phó bản hội diễn văn nghệ kinh khủng, lại chẳng biết vì sao rời khỏi phó bản này. Rốt cục đây là tình huống gì?
Lúc này trong ngục giam cũng đã nổ tung. Mọi người vốn muốn mượn sức số 14146 lại bắt đầu cân nhắc. Số 14146 lợi hại thật đấy, nhưng có vẻ rất bất bình thường, không biết có thể nghe theo sự chỉ huy hay không.
Dù sao thì đối với một đội ngũ, một nhân tố bất ổn định, cho dù năng lực có rất mạnh cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Ngày hôm nay, 14146 làm trái tim mọi người đập mạnh.
Mà Lâm Tây cũng không biết, ngủ suốt một ngày một đêm. Đến buổi sáng ngày thứ hai, cô bị đói làm cho tỉnh lại.
Lúc tỉnh dậy, Lâm Tây đói tới bủn rủn tay chân, nằm trên giường, kêu lên vẻ suy yếu: "Đói... Đói..."
Diệp Miêu nghe tiếng động, tiến tới gần nói: "Tây tỷ, chị tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?"
Lâm Tây: "Đói... Đói..."
"Trà gì?" Diệp Miêu không hiểu ra sao, đáp: "Cổ họng chị không thoải mái sao? Vì sao cứ kêu ách ách thế?"
Lâm Tây cố dùng hết sức: "...Chết..."
"Hả?" Diệp Miêu vô cùng hoảng sợ: "Tây tỷ chị sắp chết sao?"
Vừa nói cô vừa vội vàng hô to: "Đừng có ngủ nữa! Dậy mau! Tây tỷ sắp chết rồi!"
Giang Nhược Phong và Hứa Dư Dung nhảy bắn lên khỏi giường như bị chó cắn, tiến tới bên cạnh Lâm Tây.
"Tây Tây, sao thế?" Ánh mắt Giang Nhược Phong lo lắng: "Có chỗ nào không thoải mái?"
Lâm Tây trợn trắng mắt, nói: "Em... Rồi."
"Cái gì?" Giang Nhược Phong không thể nghe rõ ràng. "Em cái gì?"
"Chết rồi." Diệp Miêu trả lời vô cùng bình tĩnh. "Trước đó chị ấy nói là chết. Em vừa nghe rõ rồi."
Rốt cục Lâm Tây cũng không chịu được, trợn trắng mắt, suýt nữa là ngất xỉu. Giang Nhược Phong cảm thấy Lâm Tây không ổn, vội hỏi Diệp Miêu: "Rốt cục trước đó Lâm Tây nói gì?"
"Đã nói là sắp chết." Diệp Miêu gãi gãi đầu. "À đúng rồi, trước đó chị ấy nói là ách ách ách."
Giang Nhược Phong kiểm tra thân thể Lâm Tây, vẻ mặt nghi hoặc: "Các dấu hiệu sinh tồn đều ổn."
Hứa Dư Dung đứng bên ngoài cùng như nghĩ tới điều gì, nói nhỏ: "Ách, chết, tôi... Rồi? Có phải là cô ấy nói đói chết tôi rồi không?"
"..."
Ăn cơm xong, rốt cũng Lâm Tây cũng tỉnh táo lại. Cô dựa vào đầu giường, bấm bảng điểm ở ngực giữa ba người vây quanh.
Bảng điều khiển trong suốt xuất hiện. Quả nhiên ở bên dưới có thêm một kỹ năng.
[Kỹ năng: Khiêu đại thần (cao cấp); tình thoại đại sư (duy nhất) thuyết minh kỹ năng: Nói lời yêu thương khiến đối phương không thể làm tổn thương bạn.]
"Còn có thuyết minh kỹ năng." Hứa Dư Dung nhìn thuyết minh trên bảng điều khiển, nói: "Kỹ năng này nhìn qua có vẻ rất ổn, chỉ tiếc là chỉ một lần."
"Chỉ được một lần là không tồi rồi." Giang Nhược Phong có vẻ rất thoải mái. "Dù sao trước kia chưa từng nghe nói có người nào đạt được giải thưởng từ hội diễn văn nghệ cả."
Lâm Tây cũng rất hài lòng. Điều duy nhất khiến cô hơi đau khổ là...
"Nhưng em cũng không biết nói lời yêu thương." Lâm Tây nói vẻ khó chịu.
"?" Giang Nhược Phong lộ vẻ mặt không thể tin. "Chẳng lẽ em chưa bao giờ yêu đương à?"
Lâm Tây: "... Không thể sao?"