Nữ Tù Nhân 14146

Chương 40

"Bắt đầu rồi." Giang Nhược Phong nói nhỏ.

Đột nhiên Lâm Tây cảm thấy hồi hộp, lại thấy hơi nôn nóng, bước đi loanh quanh trong phòng trang điểm.

Đây là lần thứ hai cô tiến vào phó bản, nhưng hình thức phó bản này lại hoàn toàn khác trước. Cô không biết kế hoạch của mình có thể tiến hành thuận lợi hại không, cho nên không kìm được tâm lý hồi hộp.

Trước đó cô và đồng đội trong phòng giam đã bàn bạc kỹ, kế hoạch cũng không khó khăn. Bọn họ thống nhất lên sân khấu biểu diễn vở kịch siêu nhân điện quang đánh quái thú. Giang Nhược Phong đóng vai siêu nhân điện quang, Lâm Tây đóng vai quái thú.

Kế hoạch của các cô là sau khi lên sân khấu sẽ nhờ một vị giám khảo trợ giúp biểu diễn. Sau đó Lâm Tây sẽ khiêu vũ, khiến vị giám khảo kia phụ thể. Cô sẽ yêu cầu vị giám khảo đó phải giúp bốn người các cô hoàn thành biểu diễn, đạt được điểm ca, để bốn người bọn họ có thể sống sót rời khỏi phó bản.

Sở dĩ Lâm Tây dám làm vậy là bởi vì trước đó cô từng được bà chị cảnh sát phụ thân. Lúc đó chị ta ăn người bằng thân thể Lâm Tây, nhưng sau khi rời đi cũng mang theo thứ cô ta ăn.

Cho nên Lâm Tây suy đoán, trong quá trình quỷ quái phụ thể, tất cả mọi thứ chúng làm đều không tạo thành ảnh quá lớn đối với bản thân cô.

Nếu như ăn thứ gì đó không ở lại thân thể Lâm Tây, vậy thì vết thương đúng ra sẽ không còn trên người cô.

Lâm Tây sau khi bị quỷ quái phụ thể sẽ diễn quái thú bị siêu nhân điện quang Giang Nhược Phong tàn sát, đạt được mục đích của buổi biểu diễn tanh máu.

Điểm nghi ngờ duy nhất là thật ra Lâm Tây cũng không dám khẳng định, sau khi quỷ quái kia phụ thể, bản thân mình thật sự sẽ không chịu thương tổn hay không.

Các cô không dám đi ra khỏi phòng hóa trang, chỉ có thể nghe thấy tiếng động từ bên ngoài.

Lần này có rất nhiều người của khu giam số 14 tiến vào phó bản hội diễn văn nghệ, thứ tự lên sân khấu của các cô còn ở phía sau, nên chưa có ai tới giục giã các cô.

Lại thấy tiếng nhạc ầm ĩ bên ngoài dừng lại, tiếng hoan hô vang lên liên tiếp, căn bản không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.

...

Lúc này trong phòng giam đã tới thời gian giải trí.

Bình thường vào giờ này, tất cả mọi người đều tụ tập lại xem tin tức. Nhưng hôm nay thì khác, có một số phòng giam lựa chọn bật kênh 6.

Trương Bưu thật sự quan tâm tới tình hình của các cô, vì vậy bàn với mấy anh em cùng phòng hôm nay không xem bản tin nữa.

Đám anh em cũng rất thoải mái, tỏ vẻ ngày nào chẳng được xem bản tin, có không xem một ngày cũng chả sao. Xem cái vị người mới trâu bò của khu giam số 14 kia vượt phó bản mới hay.

Không chỉ có Trương Bưu, Hạng Diệu đang một mình một phòng giam cũng âm thầm đổi kênh.

Một số người hứng thú với số 14146, muốn mượn sức 14146, cố gắng hiểu rõ 14146 có năng lực gì đều cầm điều khiển từ xa.

Trong khu giam số 14, Hồng Tĩnh hỏi trưởng phòng giam: "Hôm nay có thể bật kênh 6 xem một lát không?"

Trưởng phòng giam là một cô gái rất cao, sắc mặt tái nhợt, nghe thế đột nhiên nhớ ra: "Cai ngục duy nhất của khu giam chúng ta là bạn cùng phòng trước kia của cô đúng không?"

Sắc mặt Hồng Tĩnh tái đi. Đây là việc cô ta hối hận nhất sau khi tới khu giam.

Lúc ấy cô ta bị đoạt mất vị trí trưởng phòng, lại vừa coi thường mấy người mới, thế nên mới lựa chọn rời khỏi phòng giam của mình không hề do dự. Không ngờ vừa mới tới phòng giam khác, tin tức đầu tiên cô ta thấy là người mới vừa đoạt chức trưởng phòng giam của cô đã trở thành cai ngục.

Sau đó trong phỏng vấn, mặc dù cách cánh cửa nhưng giọng nói của Lâm Tây là thứ cô ta không thể quên được.

Hồng Tĩnh rất hối hận. Lâm Tây có thể lên chức cai ngục nhanh như vậy đã nói rõ rằng thực lực của cô ấy rất mạnh. Mà cô ta bởi tức giận trong giây lát đã lựa chọn rời khỏi phòng giam kia, thế là mất đi cơ hội trở thành đồng đội của Lâm Tây.

Thật ra sau đó cô ta cũng từng xin trở về, nhưng Hứa Dư Dung không trả lời.

Lúc này trưởng phòng giam nhắc lại chuyện đó, Hồng Tĩnh rất khó giữ được bình thường. Nhưng cô ta vẫn nhịn, gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Cô nghĩ gì thế?" Một người bạn cùng phòng kháng cường điệu nói với Hồng Tĩnh: "Có bạn cùng phòng mạnh như thế mà cô còn không muốn."

Lúc ấy tôi cũng không biết cô ấy lại mạnh như vậy! Trái tim Hồng Tĩnh nhỏ máu. Nhưng cô ta biết mình không thể lại đắc tội với các bạn cùng phòng giam hiện giờ nữa, vì vậy cố gắng gượng cười đáp: "Chẳng còn cách nào. Tính cách tôi không hợp với bọn họ."

"Tính cách thì có gì đáng nói đâu?"

"Cô cố gắng nhẫn nhịn là được rồi..."

Đám bạn cùng phòng cũng khó có thể hiểu được lựa chọn của Hồng Tĩnh, thì thào chê bai.

Trưởng phòng giam không nói gì. Cô ta đáp: "Lần trước trong phó bản tôi nghe mấy vị tiền bối từng nói, phó bản hội diễn văn nghệ này nếu bắt đầu sẽ chiếu trực tiếp trên TV. Không biết người bạn cùng phòng lợi hại kia của cô có vào phó bản này không. Chúng ta chuyển kênh xem thử đi."

Chuyển tới kênh 6, quả nhiên đang truyền hình trực tiếp hội diễn văn nghệ.

Tất cả mọi người nhìn lên TV. Trên màn ảnh có sáu tù nhân được hợp sức biểu diễn hợp xướng.

Bọn họ biểu diễn rất nghiêm túc, nhìn là biết đã luyện tập kỹ càng, trình độ hợp xướng cũng không tồi. Nhưng những người hiểu rõ phó bản này đều biết, bọn họ chết chắc rồi.

Tài nghệ có ưu tú tới mấy, biểu diễn có hoàn mỹ mấy cũng chẳng có tác dụng gì. Giám khảo và khán giả không muốn nhìn thấy điều này.

Sau khi tiết mục kết thúc, một vị giám khảo đi lên sân khấu, chặt đầu đám tù nhân xuống. Khán giả bên dưới hoan hô nhiệt liệt. Hồng Tĩnh đang xem TV lạnh ngắt toàn thân. Cô cảm thấy hơi may mắn, may mà lần trước các cô vào phó bản gặp được một vị tiền bối tốt bụng, cảnh cáo các cô tránh xa phó bản hội diễn văn nghệ của ngục giam.

Nhưng đồng thời nội tâm cô ta cũng có một tia chờ mong bí ẩn. Liệu các cô ấy có bị đưa vào phó bản này không?

Thi thể trên sân khấu bị ném hết vào khán giả, vết màu cũng không được lau rửa. Mc bước lên, giẫm lên vết máu đỏ tươi, dính dấp và máu thịt nát.

Nụ cười của nữ MC mặc áo hoa cực kỳ sáng sủa, chẳng hề để ý tới cảnh máu tanh tàn nhẫn vừa rồi.