Mọi người bắt đầu suy tư. Giang Nhược Phong có một vài ý nghĩ, nói: "Từ tình huống thăm tù của Tên Gầy hôm nay nhìn lại, nguyên nhân thăm tù thất bại là bởi người thăm tù phát hiện ra Tên Gầy vốn không phải là đối tượng mà bà ấy muốn tới thăm."
"Vậy rốt cục đối tượng bà ấy muốn tới thăm tù là ai?
Tâm tình Tên Gầy sắp sụp đổ tới nơi, vỗ bàn một cái, nói: "Đối tượng thăm tù được chọn dựa vào rút thăm. Căn bản chúng ta không thể lựa chọn được!"
Hắn vỗ bàn phát ra tiếng vang, khiến đám tù nhân đang ngồi ăn cơm xung quanh đột nhiên quay đầu lại. Tất cả đều dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm về phía này.
Tù nhân trong phòng ăn này không tới một ngàn thì cũng vài trăm. Mỗi lần ăn cơm, trừ tiếng thìa va chạm với khay ăn ra thì hầu như không còn tiếng động khác. Tiếng trò chuyện nho nhỏ của mười người Lâm Tây chính là thứ tiếng ồn hỗn tạp duy nhất ở đây.
Đối mặt với mấy trăm tới gần ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm, Lâm Tây cảm thấy trên người nổi tầng tầng lớp lớp da gà.
Cô vội vàng cúi đầu không nói lời nào. Sau đó liền không ai dám nói chuyện nữa. Bọn họ vội vàng cơm nước cho xong. Xế chiều khi hoàn thành công việc chính là thời gian giải lao, bọn họ tập hợp tại sân chơi.
"Lúc làm việc buổi chiều. Tôi vẫn luôn suy nghĩ."
Cô gái tên Trương Đan tới từ khu giam số 13 vén mái tóc dài ra phía sau tai, nói: "Nhiệm vụ của chúng ta là hoàn thành thành công một lần thăm tù. Như vậy trước mắt chúng ta chỉ có hai con đường. Một là tìm được người được thăm tù thật sự kia. Hai là ngụy trang thành người được thăm tù mà không bị phát hiện là giả."
"Kỳ lạ thật."
Diệp Miêu dựa lưng vào cột đèn, đứng nhìn mọi người.
"Mọi người không cảm thấy kỳ lạ sao? Chẳng lẽ người đặc biệt tới thăm tù lại không biết dáng vẻ của người mình muốn thăm thế nào? Không ngờ phải nói chuyện một lúc mới phát hiện ra Tên Gầy không phải đối tượng mình muốn thăm?"
Đó là một vấn đề. Giang Nhược Phong lấy điện thoại di động ra, ghi chú lại những điểm nghi ngờ trong điện thoại.
Trương Bưu an ủi Tên Gầy: "Anh cũng đừng sợ hãi quá. Thời gian hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta có bảy ngày. Hôm nay chưa chắc anh đã gặp chuyện gì đâu."
Tên Gầy cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.
Lâm Tây lại nhìn về phía Hạng Diệu đang trầm mặc. Hắn vẫn tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm tới ai, không hề tích cực tham gia thảo luận chút nào. Chẳng lẽ hắn không sợ chết thật?
"Khụ khụ."
Lâm Tây ho khan một tiếng, nói: "Chẳng lẽ mọi người không phát hiện ra vấn đề sao? Trên đầu mối nói, chưa từng có tù nhân nào rời khỏi nhà giam này. Nhưng Byron lại nói bảy ngày nữa chúng ta sẽ ra tù."
Cô nói xong, toàn bộ mọi người đều yên lặng.
Một lúc rất lâu sau, ngại không khí trầm lắng quá, Giang Nhược Phong nói: "Chị nghĩ ra rồi."
Lâm Tây: "Vâng."
"Bởi vì chưa từng có tù nhân nào rời đi, mà bảy ngày sau chúng ta sẽ ra tù, điều đó nói lên rằng..."
Nói tới đây, cô dừng lại một chút, sau đó nói vẻ bất đắc dĩ: "Nói lên rằng bảy ngày nữa chúng ta sẽ chết. Mà chúng ta chỉ còn lại có bảy ngày... À không, sáu ngày rưỡi để hoàn thành nhiệm vụ thôi."
"Không phải sáu ngày rưỡi."
Nữ sinh tóc ngắn tên Tiết Dĩnh nói: "Chỉ có đúng ba ngày. Bởi vì buổi tối chúng ta không có cách nào rời khỏi phòng giam."
Nói như thế, thời gian càng gấp gáp rồi.
"Không ai quan tâm tới câu nhắc nhở kia à?"
Nghĩ tới việc ăn cơm tối xong sẽ phải quay về phòng giam, quả thực Diệp Miêu muốn khóc.
"Tù nhân nơi này cực kỳ ghét bóng tối. Có phải là muốn ám chỉ gì hay không? Chúng ta sắp phải quay về phòng giam ngủ rồi. Mà lúc ngủ, phòng giam tối om đấy."
Vừa dứt lời, Hạng Diệu vẫn cúi đầu nhìn bàn chân bỗng ngẩng đầu lên. Giọng hắn lạnh lùng: "Ban đêm phòng giam cũng không tối đâu."
"Hả?"
Lâm Tây rất kinh ngạc. Không ngờ hắn lại nói chuyện?
Hạng Diệu tưởng cô đang nghi hoặc liền giải thích tiếp: "Sân chơi ngoài cửa sổ phòng giam có đèn đường, buổi tối sẽ bật sáng."
Cho nên đèn đường chiếu sáng, ánh đèn chiếu vào bên trong phòng giam, trong phòng coi như không tối à?
Quả nhiên khi bọn họ trở lại phòng giam, phát hiện ra đèn đường bên ngoài đã bật. Mặc dù ánh sáng không quá mạnh, nhưng quả thật ánh đèn đường có thể chiếu một phần vào trong phòng giam. Mặc dù trong phòng giam vẫn tối tăm, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn thấy sự vật, không coi là tối om.
Mười người nằm xuống giường theo vị trí lúc sáng tỉnh lại. Giang Nhược Phong và Diệp Miêu nằm hai bên Lâm Tây. Trước khi đi ngủ, Diệp Miêu còn sợ hãi nắm tay Lâm Tây.
Lâm Tây an ủi: "Đừng sợ."
"Vâng." Diệp Miêu lên tiếng nhưng vẫn không nén nổi sợ hãi.
"Buổi tối hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Không phải mọi người đều nói, người không thông minh gan sẽ lớn sao? Tại sao lá gan Diệp Miêu lại nhỏ như vậy? Lâm Tây không thể làm gì khác là lại an ủi: "Em xem, Tên Gầy còn không lo lắng, em lo cái gì?"
Tên Gầy đang lo lắng đến mất ngủ: "..."
"Cũng đúng."
Trong nháy mắt, Diệp Miêu liền yên tâm một chút.
"Chị nói thế, em cảm thấy thoải mái hơn rồi."
Tên Gầy trở mình một cái, dùng chăn che đầu. Thật sự hắn không thể nghe nổi nữa.
Thời gian trôi qua từng giây một. Trong mười người, không biết có mấy người là ngủ thật. Trong phòng giam, trừ tiếng hít thở đã không còn âm thanh nào khác.
Những người khác có ngủ không thì Giang Nhược Phong không biết. Nhưng cô biết nhất định Tây Tây đã ngủ rồi. Bởi vì cô nghe thấy tiếng hít thở vững vàng, dài hơi của Lâm Tây.
Nói thật, Giang Nhược Phong rất hâm mộ cô. Ai có thể không hâm mộ một người nhắm mắt cái là ngủ được ngay chứ?
Bên tai là tiếng hít thở thật dài của Lâm Tây, Giang Nhược Phong cũng dần dần thấy buồn ngủ. Ngay lúc cô sắp ngủ thật, đột nhiên cảm nhận được gì đó, tóc gáy dựng đứng hết lên, giống như có gì đó nguy hiểm đang ở ngay cạnh.
Cô mở bừng hai mắt. Sau đó cô liền thấy, không biết từ lúc nào, cửa sổ đã bị một bóng đen che khuất. Bởi vì ngọn đèn ngoài đó đã biến mất hoàn toàn.
Trống ngực cô bắt đầu gia tốc. Làm sao bây giờ? Trong phòng giam lúc này xem như rơi vào bóng tối tuyệt đối rồi phải không?
Cô vừa sợ hãi, một tay vừa không tự chủ được bóp mạnh. Sau đó cô nghe thấy bên tai truyền tới tiếng của Lâm Tây.
"Hít..."
Vốn Lâm Tây đang ngủ say, đột nhiên bị cảm giác đau đớn từ tay trái truyền tới làm cho tỉnh giấc.
Bất ngờ bị véo, cô mơ mơ màng màng hỏi: "Làm sao thế?"
Trong giọng nói của Giang Nhược Phong mang theo vẻ hoảng sợ: "Cửa sổ... Bị che khuất hoàn toàn. Hiện tại phòng giam đã hoàn toàn chìm trong bóng tối."
"Ồ."
Lâm Tây lên tiếng. Hai giây sau, ánh sáng chiếu tới.
Giang Nhược Phong ngẩn ra nhìn thấy ánh sáng chiếu ra từ chỗ Lâm Tây. Cô cứng ngắc xoay người lại. Chỉ thấy Lâm Tây đang cầm điện thoại di động, mở ra chiếu sáng.
"Hiện giờ không tối nữa rồi."
Lâm Tây nói.
Giang Nhược Phong: "..."
Một lát sau, thứ gì đó ngăn trở của sổ rời đi. Ánh sáng yếu ớt của đèn đường lại chiếu vào phòng giam.
Lâm Tây buồn ngủ cực kỳ, tắt điện thoại, lại chuẩn bị vào tư thế ngủ, nói với Giang Nhược Phong: "Ngủ thôi."
Trong lòng Giang Nhược Phong cảm thấy vô cùng phức tạp. Không ngờ Lâm Tây lại có thể bình tĩnh như vậy sao?
"Vừa rồi em không sợ à?
Giang Nhược Phong không nhịn được, hỏi.
Lâm Tây: "Khò khò."
Giang Nhược Phong: "..."
Buổi sáng ngày hôm sau, đánh thức Lâm Tây là tiếng thét chói tai.
"Á á! Á á!!"
Mê mang mở mắt, ánh vào mắt cô là một cái trần nhà xa lạ. Lâm Tây rất bình tĩnh. Bởi vì cảm giác tỉnh lại, nhìn thấy một trần nhà xa lạ đối với cô là chuyện như cơm bữa.
Cô ngồi dậy, nhìn về hướng tiếng hét. Chỉ thấy mặt Trương Bưu thâm xì đang đứng cạnh giường. Trương Đan và Tiết Dĩnh đang dựa vào giường, ôm nhau lắc lư.
"Xảy ra chuyện gì?" Lâm Tây còn chưa tỉnh hẳn, tiếng nói khàn khàn.
"Tên Gầy đã chết." Giang Nhược Phong đáp.
Quả nhiên là vẫn chết. Lâm Tây đã sớm có suy đoán với chuyện này, cho nên cũng không kinh ngạc lắm.
Cô chỉ vào Trương Đan và Tiết Dĩnh đang quỳ gối trên giường, ôm nhau lắc lư hoảng loạn, nói: "Các cô ấy sao thế?"
"Vương Xán Xán cũng chết rồi."
Vừa nói, Diệp Miêu vừa sợ hãi tiến tới bên cạnh Lâm Tây.
Lâm Tây khϊếp sợ: "Cô ấy chết rồi? Làm sao mà chết? Cô ấy chưa đi thăm tù, sao lại chết được?"