“Nghĩ gì thế?”
Hạ Lẫm nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của cô, anh khẽ búng ngón tay trước mắt cô.
Từ Nịnh phản ứng lại, cười duyên dáng với anh: “Tôi đang nghĩ, anh có thể ăn hết hai bát không?"
Hạ Lẫm cũng cười: “Chỉ là sự khác biệt giữa no bảy phần với no chín phần thôi, quá lắm thì lát nữa em đi dạo với tôi một vòng tới cổng trường, xem như tiêu hóa."
“Được.” Từ Nịnh đồng ý nói.
Hạ Lẫm nhìn nụ cười mất hồn khó có được của cô, trong lòng nghĩ: Cười lên đẹp đấy chứ.
Bát hoành thánh lại được bưng lên đặt trên bàn lần nữa, lần này không có rau thơm, Từ Nịnh cầm muỗng ăn từng miếng nhỏ, hai người lúc ăn đều không thích nói chuyện, trong một khắc đó, trong góc lại yên tĩnh lạ thường.
Tốc độ ăn của Hạ Lẫm rất nhanh, nhưng không hề tục tắn, anh rất cao, chen vào một cái bàn nhỏ như vậy rõ ràng rất chật chội, thậm chí đôi chân dài của anh không thể nào để yên mà đυ.ng vào thằng đầu gối của Từ Nịnh.
Sau khi Từ Nịnh phát giác được, cô khẽ dịch sang một bên.
Hạ Lẫm ngẩng đầu lên, nói: “Hình như em rất mẫn cảm với việc đυ.ng chạm với người khác, là bởi vì ảnh hưởng bởi căn bệnh đó sao?”
“Ừm.” Từ Nịnh khẽ gật đầu: “Bệnh khát khao được âu yếm chỉ là một trong số những nguyên nhân thôi, còn nguyên nhân khác là vì tính cách của chính mình, tính cách tôi không được dễ mến, nên không có bao nhiêu bạn bè, thích ở một mình, vậy nên một khi bước vào trong môi trường náo nhiệt, dễ thấy tôi sẽ khó hòa hợp được.”
Hạ Lẫm nhớ đến Từ Nịnh tập luyện ở trên sân trường lúc chập choạng tối, mặc dù đứng chung với bạn cùng phòng, nhưng khí chất “cô độc” kia trên người cô vẫn rất dễ nhìn thấy được.
“Em đây không phải là không dễ mến.” Hạ Lẫm nhìn cô một cái rồi cúi đầu nói: “Chỉ là em hơi chậm nhiệt mà thôi.”
Từ Nịnh ngừng lại động tác trong tay, cô hỏi thẳng: “Anh vẫn luôn chu đáo ân cần như vậy sao? Cho dù là ở sân trường, hay là ăn nhiều hơn một bát hoành thánh, hoặc là do bệnh của tôi, anh đồng cảm với tôi?”
Từ Nịnh hỏi rất thẳng thừng đơn thuần, giống như chỉ muốn biết đáp án của anh mà thôi.
Hạ Lẫm rút giấy ăn ra lau miệng, trên mặt anh lóe lên nét trêu chọc: “Trong trường nhiều người như vậy, sao tôi có thể quan tâm ân cần hết được chứ, còn không phải là thấy em xinh đẹp mới giúp em sao, tôi không dễ dãi mà đi ăn với con gái đâu nhé."
“A?” Từ Nịnh phát ngốc, tựa như không dám tin lời nói của Hạ Lẫm.
Hạ Lẫm bị dáng vẻ của cô chọc cười: “Thành tích em cao như vậy, vì sao bây giờ lại ngốc nghếch thế chứ, tôi không hề giúp em cái chuyện của Lưu Kiến kia, vốn dĩ tôi và cậu ta đã có xích mích sẵn rồi, chỉ là cậu ta muốn lấy cơ hội này để làm nhục tôi thôi, còn về hoành thánh, thì là ra tay tương trợ ấy mà, tốt xấu gì cũng là người một trường, tôi làm gì giàu lòng thương cảm như vậy chứ.”
Không biết Từ Nịnh có hiểu hay không, cô vô thức ồ một tiếng, bất giác nói: “Tôi cũng không dễ dãi mà đi ăn với người khác.”
Hạ Lẫm làm lố nói: “Oa! Vậy vinh hạnh cho tôi rồi."
Từ Nịnh bị ngữ khí quá lố của anh làm cho mặt mày đỏ lên, cô lặng lẽ cúi đầu khuấy chiếc bánh hoành thánh nóng hổi trong bát hai cái.
Hạ Lẫm thật sự không ngờ tới, Từ Nịnh lạnh lùng xa cách trong mắt người khác thật ra chỉ là con chim cút chậm chạp nhút nhát, thậm chí có lúc nhìn lên có vẻ vừa ngốc nghếch vừa đơn thuần, sự tương phản này thật đúng là đáng yêu.
Sau khi hai người ăn xong cũng không về từ cửa phía Tây, mà đi một vòng đến cửa chính, ký túc xá nam gần hơn ký túc xá nữ một chút, nhưng Hạ Lẫm vẫn nhất quyết tiễn người về dưới lầu, mà không hề biết được, ảnh chụp của anh và Từ Nịnh đã lan truyền khắp trong các nhóm.
Vậy nên đợi lúc anh về lại phòng, đối mặt với ánh mắt buôn chuyện của bọn Lý Túc, không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Anh cởϊ áσ trên người xuống, để lộ ra l*иg ngực săn chắc, nói: “Có bệnh thì uống thuốc, nhìn tôi làm gì?"
Lý Túc và Cao Xuyên lần lượt ôm hai cánh tay trái phải của Hạ Lẫm giống như người canh giữ, không để anh mặc áo vào.
Lão Nhị Đồng Dật Kiệt phụ trách chất vấn: “Yêu tinh nhỏ, lăn lộn với ai bên ngoài cả đêm?”
Một chân Hạ Lẫm đã vào chân Đổng Dật Kiệt: “Đừng ép tôi táng cậu."
Lý Túc lắc lư cánh tay anh: “Nhận tội sẽ được khoan hồng, phản kháng thì phải chịu phạt.”
Cao Xuyên: “Chủ động nói ra và bị động nói ra không cùng một bản chất đâu đấy.”
Đổng Dật Kiệt cười hì hì hai tiếng: “Bọn tôi có chứng cứ đấy nhé."
Cậu ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra, bên trên có một bức ảnh được phóng to, bất ngờ lại là anh và Từ Nịnh, cảnh phía sau là ở quán hoành thánh, chắc là được chụp sau khi ăn xong về lại trường, Từ Nịnh thì chụp được chính diện, còn anh thì bởi vì đang nhìn Từ Nịnh nên chỉ chụp được góc nghiêng.