Hướng Dẫn Thân Mật Cho Người Mắc Chứng Khao Khát Được Âu Yếm

Chương 10

Hạ Lẫm vỗ vỗ Lý Túc, ý bảo cậu ta bình tĩnh chút.

“Được, có điều, nếu như mày thua thì sao?"

Lưu Kiến phản bác: “Không thể nào, chắc chắn tao sẽ không thua, nếu như mà thua, tao sẽ quỳ xuống gọi mày là ông.”

Hạ Lẫm: “Có một đứa cháu xấu xa chẳng ra gì như mày chắc tao chết trẻ mất, nếu như mày thua, từ nay về sau, thấy con gái phòng ký túc xá 403 của khoa ngoại ngữ năm hai thì phải cụp đuôi đi đường vòng.”

“Chốt.” Lưu Kiến đồng ý: "Mày đợi đó gọi tao bằng ông đi.”

Lý Túc giơ nắm đấm về phía cậu ta: “Cháu trai, đi chậm không tiễn.”

Nói xong cậu ta còn kéo lấy Tần Tiêu Tiêu và Hạ Lẫm nói: “Anh Lẫm, tôi đưa bạn gái đến phòng y tế một chuyến, hoa khôi thì nhờ vào cậu đấy."

Hạ Lẫm vội càng khua tay, ý bảo cậu ta nhanh cút đi.

"Đẹp trai quá.”

“Nhanh lên, điện thoại đâu, hoa khôi nam thần đứng chung một khung hình, không thể không lưu lại được.”

“Trời ạ, sao Hạ Lẫm đẹp trai đến vậy chứ.”

"Lúc nãy anh ấy cứu Từ Nịnh, sao mà nhìn lên có vẻ xứng đôi đến vậy nhỉ.”

“Đây chính là độ đẹp đôi theo nhan sắc đó.”

Hạ Lẫm nhìn những cô gái bao quanh xem chỉ cảm thấy đau đầu, anh vô thức kéo lấy Từ Nịnh, nhẹ giọng nói: “Tôi đưa em đến một nơi, em luyện tập như này không ổn đâu, dễ bị thương lắm."

Từ Nịnh nửa tin nửa ngờ nhìn anh: “Đi đâu vậy?"

"Đi theo tôi là được, cũng đâu bán em đi.”

“Vậy...” Từ Nịnh quay người về phía hai người bạn cùng phòng của mình, Hạ Lẫm phóng khoáng nói: "Đi chung?"

Trương Dao và Hà Nhược Nam vội vàng xua tay: “Không đâu không cần đâu, bọn em luyện cũng ổn ổn rồi, Từ Nịnh chạy đường dài, không giống với bọn em, hai người đi đi.”

Lúc này Hạ Lẫm mới nhìn Từ Nịnh, Từ Nịnh chỉ đành tạm biệt với bạn cùng phòng, không chút chú ý đến biểu tình gặm CP trên khuôn mặt của Trương Dao và Hà Nhược Nam, chị em bạn dì cười cười nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người.

Phía sau phòng y tế của trường có một con đường rất dài thông tới cửa phía Tây, bình thường ở đây vắng vẻ yên tĩnh, có rất nhiều đôi tình nhân mê mệt con đường này, đi một chuyến chắc khoảng gần bằng chạy một vòng trong sân trường.

Từ Nịnh không ngờ Hạ Lẫm sẽ đưa cô đến đây, vậy nên cô nhìn anh với ánh mắt chất vấn.

Hạ Lẫm giải thích nói: “Bây giờ mọi người đều đang luyện tập ở sân trường, tai vách mạch rừng, nên thật ra dễ tông phải nhau, vốn dĩ tôi muốn đưa em đến sân thể dục, nhưng người luyện tập ở đó càng nhiều hơn, đi đến đây là nơi thích hợp nhất."

Từ Nịnh khởi động cổ chân một lúc, nghiêng đầu về phía anh, nói: "Vì sao hôm nay anh ra mặt giúp ký túc xé bọn tôi, anh không sợ sau này Lưu Kiến cứ quấy rầy anh không thôi hả?”

Vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Lẫm nhìn vào trong mắt cô: “Thật ra tôi rất muốn nói, người quấn lấy tôi nhiều lắm, tôi cũng quen rồi."

Phì...

Tự Nịnh bị anh chọc cười, tựa như tuyết đầu đông vừa tan, cảnh xuân mơ hồ thoáng qua.

Người bình thường không cười lại đột nhiên cười một cái, nào đâu biết rằng nó đã tạo ra một gợn sóng trên mặt hồ yên lặng trong trái tim người khác.

“Ý của anh là có rất nhiều người theo đuổi anh?"

Hạ Lẫm cũng cười: “Chúng chắc là ngang nhau đó, lúc bạn cùng phòng em đi tìm Lý Túc, tôi nghe họ nói cậu Lưu Kiến này bắt đầu quấn lấy em từ hồi quân sự năm nhất.”

Từ Nịnh gật đầu: “Nhìn xem, rất phiền, lúc đó suýt nữa tôi báo cảnh sát mới chịu thả tôi đi."

Hạ Lẫm: “Nghe nói cậu ta còn chặn em lại để tỏ tình, khiến cho cả trường đều biết?"

Từ Nịnh: “Cả trường đều biết rồi mà anh còn hỏi."

Hạ Lẫm vô thức sờ mũi: “Vậy cái gì đó nhỉ, thật sự thì tôi cũng không biết chuyện này, chỉ là sau khi Lý Túc và Tần Tiêu Tiêu hẹn hò thì tôi mới biết, ngày nào cậu ta cũng nói trong ký túc xá, bạn gái cậu ta ở chung phòng với hoa khôi.”

Từ Nịnh hơi nghiêng đầu: “Trùng hợp rồi, ngày nào Tần Tiêu Tiêu cũng nói trong ký túc xá, bạn trai cậu ấy ở chung phòng với nam thần."

Bốn mắt nhìn nhau, không khí tĩnh lặng trong chốc lát, sau đó hai người đồng thời bật cười.

Bầu trời dần tối đi, cũng không biết có phải do Hạ Lẫm biết bí mật của cô hay không, ngay tại khoảnh khắc này, tâm tình của Từ Nịnh chưa bao giời được thả lỏng như bây giờ, cô không hỏi Hạ Lẫm, một sinh viên khoa thể chất như Lưu Kiến, anh muốn chạy thẳng cậu ta như thế nào?

Cho dù không vì gọi một câu “ông nội” kia, đoán chắc Hạ Lẫm cũng sẽ dốc hết sức mình.