Hướng Dẫn Thân Mật Cho Người Mắc Chứng Khao Khát Được Âu Yếm

Chương 7

Hạ Lẫm nhăn mày, cô nhóc này, thời khóa biểu của mình cũng bị cô nắm trong tay rồi.

Chỉ là anh vẫn chưa trả lời lại thì Từ Nịnh đã gửi tin nhắn tới: [Sáu giờ chiều mai, có một con đường dẫn đến phòng làm việc ở phía bắc của tòa nhà hành chính, chúng ta gặp ở hàng ghế đầu tiên được không?]

Đại đa số sáu giờ mọi người đều đã đi ăn cơm, mà rất ít người đi qua con đường này, Từ Nịnh cứ thích đi tới đường nhỏ mà hiếm người đi đến.

Pluviophile: [Được.]

Từ Nịnh nhìn thấy tin nhắn trả lời của Hạ Lẫm, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cùi chỏ Tần Tiêu Tiêu khẽ đυ.ng vào Từ Nịnh, lắm chuyện nói: “Sao rồi? Hạ Lẫm đồng ý kết bạn chưa?"

Từ Nịnh gật gật đầu: “Đồng ý rồi, cảm ơn cậu.”

Ngón tay Tần Tiêu Tiêu tạo hình “OK” với Từ Nịnh: “Vậy thì tốt, cậu không biết đó, tớ nghe Lý Túc nói, những cô gái bị Hạ Lẫm từ chối có thể nhiều tới vòng quanh hồ nhân tạo trong trường chúng ta 180 lần, anh ấy cũng không dễ dàng mà đồng ý kết bạn Wechat đâu, vì vậy lúc nãy tớ mới nói nhờ Lý Túc nói một tiếng, ai ngờ anh ấy đồng ý rồi, quả nhiên vẫn là hoa khôi được ưu đãi khác liền.”

Tỉ mỉ mà nghe, trong ngữ khí của Tần Tiêu Tiêu có ẩn chưa một chút tự hào.

Từ Nịnh vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Tiêu Tiêu, lúc học cấp ba cô cũng đã từng trải qua một chuyện tương tự, từ nhỏ cô sinh ra đã xinh đẹp, đến trường cho dù khiêm tốn thế nào vẫn là đối tượng theo đuổi của các bạn nam, điều này khiến cho rất nhiều các bạn nữ cô lập cô.

Nhưng bất kỳ lúc nào những người có ảnh hưởng mà các cô gái khác đang theo đuổi cư xử hơi khác với cô một chút, thì những cô gái đó bắt đầu trở nên kỳ quặc, cơ bản là không biểu hiện giống Tần Tiêu Tiêu như thế này.

Từ Nịnh nhìn Tần Tiêu Tiêu cười cười, có lẽ sinh viên đại học trưởng thành hơn học sinh cấp ba một chút.

Chiều tối ngày hôm sau, Từ Nịnh đến trước mười phút, cô vốn muốn lấy máy tính bảng ra để đọc các ghi chú của lớp học chuyên ngành, nhưng nghĩ vẫn nên thôi vậy.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, Từ Nịnh ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cô đưa tay về phía khe hở giữa những tán cây, ánh nắng bị che khuất, tạo thành một cái bóng trên khuôn mặt thanh tú của cô.

Hạ Lẫm đi tới nhìn thấy cảnh này, gió thu phảng phất, mái tóc dài của cô gái cũng tùy ý đung đưa nhẹ nhàng, hai cánh tay của cô trắng nõn đến chói mắt dưới ánh mặt trời, so với phần lớn thời gian cô đơn ở một mình, giờ phút này anh thực sự cảm thấy được sự thư thái trên người Từ Nịnh.

Từ Nịnh rất nhạy cảm với sự vật xung quanh, cô bỏ tay xuống, hơi quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Lẫm mặc bộ áo quần thể thao, không thể không nói, người này đúng thật là đẹp trai, có bản chất vốn có khiến con gái phải điên cuồng.

Nếu như phải vì Tần Tiêu Tiêu, nói không chừng đến khi tốt nghiệp thì hai người họ cũng không có qua lại gì.

Từ Nịnh đứng dậy bước đến trước mặt anh, đột nhiên lại không biết phải mở miệng như thế nào, mà dáng vẻ này của cô, đập vào trong mắt Hạ Lẫm là sự căng thẳng của trước khi tỏ tình.

"Anh - em.." Hai người đồng thanh lên tiếng.

Ánh mắt chạm vào nhau, đột nhiên Từ Ninh cười khẽ, dò thám nói: “Anh có nghe qua chứng bệnh khát khao được âu yếm bao giờ chưa?”

Hạ Lẫm ngây người: “Cái gì?”

“Bệnh khát khao được âu yếm.” Từ Nịnh nhìn vào mắt anh nói: “Đây là một vấn đề tâm lý do lâu ngày thiếu mất sự âu yếm vuốt ve gây nên, biểu hiện chủ yếu là có khát vọng mãnh liệt tiếp xúc với da thịt người khác, loại bệnh này trị không khỏi, cũng không cần tới sự can thiệp của biện pháp đặc biệt nào, bởi vì chỉ cần ôm lấy người khác một lát là có thể làm dịu lại.”

Hạ Lẫm đột nhiên nhớ lại chuyện tối hôm đó anh bị cô ôm ở cửa phòng vệ sinh: “Vì vậy em..."

Từ Nịnh: “Đúng, tôi mắc bệnh khát khao được âu yếm, chủ yếu được tạo thành bởi vì thiếu đi sự đυ.ng chạm thân thiết với bố mẹ trong thời gian dài từ thời thơ ấu, hôm nay tôi tìm anh là muốn nhờ anh giúp tôi giữ bí mật chuyện này, dù gì tôi cũng không chắc chắn lúc đang nói đùa thì con trai các anh có nói ra chuyện tối hôm đó hay không."

Trong khoảnh khắc, Hạ Lẫm bèn nhớ lại trước cửa nhà ăn hôm ngày mưa đó.

“Xin lỗi, cái đó không phải tôi nói đâu, Cao Xuyên bọn họ chỉ thích nói đùa nên mới đùa bỡn với câu nói của em ở trong đội bóng rổ đấy, không phải họ đang đùa cợt em, bọn họ đùa cợt tôi đấy, em đừng giận.”

Từ Nịnh lắc đầu: “Tôi không giận, anh rất đẹp trai, chỉ là chuyện này cho tôi một sự cảnh cáo, tôi cũng không nghi ngờ con người anh, tôi chỉ sợ, chỉ sợ lúc anh đang nói đùa thì lỡ miệng nói ra thôi."