Hạ Lẫm từ phía sau đuổi theo Từ Nịnh, một phát giữ vai cô lại.
Từ Nịnh theo phản xạ lách người tránh đi, trong mắt chứa đầy sự cảnh giác: “Làm gì vậy?”
“Không hổ là hoa khôi, tính khí dữ dằn thật.” Hạ Lẫm dựa người vào bức tường bên cạnh: “Không phải chỉ là không cẩn thận đυ.ng trúng em một cái thôi sao, đến mức đó hả, đũa cũng rơi luôn.”
Từ Nịnh biết anh hiểu lầm rồi, nhưng cũng không thể giải thích, chỉ có thể yên lặng đối mặt với anh.
“Được rồi, tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu, ai bảo em cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy.”
Mặt Từ Nịnh dần đỏ lên: “Tôi, tôi không phải, tôi...”
Hạ Lẫm thấy má cô cũng đỏ cả lên rồi, không khỏi sững người: “Em, không phải em thích tôi đấy chứ?”
Sự xấu hổ của Từ Nịnh tiêu tan sạch sẽ trong khoảnh khắc, cô lại khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng xa cách kia: “Anh nằm mơ.”
Hạ Lẫm thấy bóng lưng cô xoay người đi vào phòng vệ sinh, muộn phiền: Tiêu rồi, đây là thẹn quá hóa giận hả? Vậy nên, Từ Nịnh thật sự thích anh?
Trong phòng vệ sinh, Từ Nịnh không ngừng vỗ nước lạnh lên mặt mình, nhưng nó giống như uống thuốc độc để làm dịu cơn khát, lúc nãy đυ.ng chạm với Hạ Lẫm không thể làm dịu lại tình trạng của bệnh mà ngược lại còn càng nghiêm trọng hơn.
Từ Nịnh nâng mắt nhìn vào gương, một tia oan ức khó chịu lóe lên trong đôi mắt nâu của cô gái, vì sao lại mắc phải căn bệnh này chứ?
Ngứa quá! Khó chịu quá!
Từ Nịnh hung hăng bấm chặt vào cánh tay để lộ ra ngoài của mình, ngay lập tức, ba vệt máu đỏ thẫm hằn lại trên làn da trắng nõn của cô.
“Hu...”
Từ Nịnh nức nở một tiếng, khó chịu ưỡn người, người cô chậm rãi trượt xuống nền đất lạnh, cô cuộn người ôm chặt hai chân để giảm bớt triệu chứng của bệnh.
Hạ Lẫm từ phòng vệ sinh đi ra, theo bản năng anh nhìn về đối diện một cái, giây tiếp theo, một bàn tay trắng nõn nắm lấy cửa, sau đó cả người Từ Nịnh không có chút sức lực mà chậm chạp đi ra ngoài.
Bị làm sao vậy? Sao sắc mặt lại trắng bệch như quỷ thế này.
Hạ Lẫm thấy cô khó chịu, không màng đến gì hết mà xông tới đỡ lấy cô: “Em sao vậy? Không thoải mái sao?”
Bịch...
Sợi dây căng thẳng trong lòng Từ Nịnh bỗng sụp đổ.
Lòng bàn tay của Hạ Lẫm rất nóng, nguồn khí nóng đó truyền từ bả vai cho đến khắp cơ thể cô, khoảnh khắc làm cho Từ Nịnh thỏa mãn vừa lại cảm thấy xấu hổ, cô bất giác thủ thỉ một tiếng.
“Hạ Lẫm, anh có thể...”
Dù có thế nào thì cũng không thể nói ra được những lời tiếp theo.
Ngược lại là Hạ Lẫm, nhìn thấy dáng vẻ cô khó chịu, sốt ruột hỏi: “Có thể cái gì? Em nói đi, có phải không được thoải mái không? Đau chỗ nào? Tôi đưa em đi bệnh viện nhé?”
“Không có tác dụng.” Từ Nịnh thật sự không nhịn được mà nắm lấy cổ áo Hạ Lẫm: “Anh có thể… để tôi sờ một cái được không?”
Hạ Lẫm hoàn toàn không ngờ đến sự việc sẽ đi theo hướng này, anh cẩn thận dè dặt bảo vệ lại chiếc quần mình vừa mặc lên đàng hoàng kia: “Sờ, sờ chỗ nào?”
Anh tuyệt đối không hề ngờ tới, Từ Nịnh cao lãnh này, đã khó chịu đến mức này rồi, lại còn muốn chiếm tiện nghi của anh, thích anh đến vậy sao? Nhưng thủ đoạn theo đuổi này thật sự quá mãnh liệt, là người để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong số những người theo đuổi anh.
Hạ Lẫm không từ chối, Từ Nịnh bèn xem như anh đã đồng ý, cô nắm lấy tay anh rồi xoa thật mạnh hai cái, sau đó ôm lấy eo anh, đồng thời ngay trong lúc anh mất ý thức lại khẽ cọ cọ vào, giống như một con mèo con làm nũng vậy.
Hạ Lẫm ngây người, phát ngốc, ngổn ngang rối rắm.
Làn da trần trụi trên cổ áp sát vào gò má hơi lạnh của Từ Nịnh, khiến anh hơi rụt vai lại, đây là hoa khôi cao lãnh luôn từ chối xa cách người khác của trường đại học C sao?
Mềm mại quá đi.
Mặt khác, Từ Nịnh cảm thấy có một cảm giác vô cùng thỏa mãn lấp đầy dây thần kinh căng thẳng của cô, vòng tay của Hạ Lẫm ấm nóng, an toàn, có lực, không ngừng làm dịu lại cơ thể đang bồn chồn của cô.
Trong một khoảnh khắc, Từ Nịnh muốn khóc, cô không cần phải ôm lấy gối ôm, cũng không cần nỗ gắng cuộn tròn thu mình lại, không cần ép mình phải ngủ, cũng không cần bấm chặt vào cánh tay, chỉ là một cái ôm đơn giản, là có thể xoa dịu lại tất cả những lạ lẫm trong khoảnh khắc.
Hạ Lẫm cảm thấy rõ ràng cơ thể ở trong lòng đã từ run rẩy chuyển sang yên tĩnh, một tay anh còn bị Từ Nịnh kéo lấy, chỉ có dùng một tay còn lại khẽ vỗ vai cô: “Đỡ chút nào chưa?”
Từ Nịnh giống như con lười ở trong phim, chầm chậm ngẩng đầu lên, rồi lại buông tay ra, sau khi thỏa mãn thì khuôn mặt lại vô cùng phức tạp.
Cô ôm Hạ Lẫm?