“Aaa...tối nay, Lý Túc nói mời phòng ký túc xá của chúng ta ăn cơm.”
“Thật sao? A, tớ có thể thấy được nam thần của trường đại học C sao?”
“Đm, Lý Túc hành động nhanh quá, hai cậu mới hẹn hò được hai tuần thôi nhỉ?”
“Những thứ đó không quan trọng, điều quan trọng là cuối cùng chúng ta cũng có thể nhìn thấy Hạ Lẫm thật rồi.”
“Nghĩ thôi cũng đã phấn khích.”
“Các cậu chỉ dám phấn khích ở ký túc xá thôi, lúc khi thật sự đối mặt rồi thì ai ai cũng nhút nhát cho coi.”
“Ai nói vậy? Không tin thì đi mà xem, nhất định tớ sẽ nhìn chằm chằm anh ấy, nhìn đến mức anh ấy phải ngại mới thôi.”
“Chờ đợi biểu hiện của cậu.”
“...”
Từ Nịnh mới bước vào cửa ký túc xá đã nghe bạn cùng phòng nói oang oang không ngừng, theo phân tích được thì tối nay bạn trai vừa mới hẹn hò với Tần Tiêu Tiêu mời phòng ký túc xá bọn họ đi ăn, hơn nữa, bạn trai này của cô ấy ở cùng một ký túc xá với nam thần Hạ Lẫm của trường.
Tần Tiêu Tiêu nhận ra có tiếng động, cô ấy và Từ Nịnh nhìn nhau.
“Cái đó, Từ Nịnh này, tối nay đi chung nhé, được không?”
Tần Tiêu Tiêu nói chuyện có chút câu nệ, mặc dù đã tiếp xúc với nhau được một năm, nhưng con người Từ Nịnh lạnh lùng xa cách, thích ở một mình, đương nhiên không tính là thân.
Từ Nịnh cau mày, cơ thể có chút không được dễ chịu, ánh mắt cô rơi vào cánh tay lộ ra của bạn cùng phòng, cảm giác cả người đều ngứa cả lên.
Tần Tiêu Tiêu thấy vậy, tưởng rằng cô muốn từ chối, vội vàng giành lấy nói: “Đi đi mà, tớ sợ bạn trai tớ hiểu lầm ký túc xá chúng ta không hòa hợp.”
“Được.” Từ Nịnh khàn giọng đồng ý.
Buổi chiều, Từ Nịnh đến thư viện ngồi ở đó rất lâu, nhưng ngay cả một từ đơn mà cô cũng học không vào, hình như cô bị tái phát rồi, cả người không được đúng cho lắm, nhưng cô lại cố gắng khắc phục lại cái du͙© vọиɠ muốn chạm vào người khác này.
Lúc quay về, hai người bạn cùng phòng còn lại đang giúp Tần Tiêu Tiêu trang điểm sửa soạn.
Tần Tiêu Tiêu nhìn thấy Từ Nịnh, không khỏi thăm dò hỏi: “Từ Nịnh, tối nay cậu mặc gì vậy?”
Thật ra cũng không trách cô ấy nghĩ như vậy, Từ Nịnh cao 1m69, làn da trắng nõn, vẻ ngoài xinh đẹp, gây ra chấn động trong đợt huấn luyện quân sự của năm nhất, sau này được bình chọn thẳng làm hoa khôi của trường, một chiếc bao tải màu xám mặc lên người cô cũng trở nên cao cấp.
Nếu như sửa soạn nhẹ một xíu, chỉ sợ ánh mắt của tất cả mọi người đều chỉ có thể dừng lại trên người cô.
Tự Nịnh hiểu rõ cô ấy đã nghĩ cái gì, cô chỉ cười cười, nói: “Thế này.”
Tần Tiêu Tiêu nhìn bộ áo quần thể thao màu xám cô đang mặc một cái, trong lòng cũng vui vẻ hơn, mặc dù Từ Nịnh không thân thiết với người khác nhưng cô không bao giờ nhiều chuyện, cũng sẽ đắn đo về cảm nhận của người khác, vì vậy họ qua lại tiếp xúc với nhau vẫn luôn không hề tệ, cũng không bởi vì cô thích ở một mình mà cô lập cô, chỉ xem như là một bạn cùng phòng mỗi ngày đều gặp.
Lúc đầu có vài hoạt động bọn họ cũng sẽ kêu Từ Nịnh đi chung, nhưng sau một lần Từ Nịnh từ chối một cách vừa lịch sự vừa khéo léo, họ sẽ không kêu thêm lần nào nữa, cho đến lần này Tần Tiêu Tiêu hẹn hò.
Sáu giờ tối, một cửa hàng bên bờ sông, Lý Túc đưa tất cả bọn con trai trong ký túc xá vào phòng riêng trước, nhìn thấy tin nhắn của bạn gái, cậu ta vội vàng nói với anh em của mình: “Nè nè? Tiêu Tiêu nói Từ Nịnh cũng đến.” - abilene team
“Là đàn em gây sốt với màn tỏ tình trong đợt huấn luyện quân sự năm ngoái?”
“Đúng vậy, hoa khôi cao lãnh, danh tiếng tương đương với anh Lẫm nhà chúng ta, báu vật của khoa ngoại ngữ, quan trọng là người thật đẹp vô cùng.”
Lý Túc nhìn dáng vẻ xoa tay chuẩn bị của tiến công của Lão Nhị, vươn tay ra cho cậu ta một đấm: “Cậu thôi thì đừng nghĩ tới nữa, đến cả thái tử Mạnh Dương toàn năng của khoa ngoại ngữ cô ấy còn không nhìn tới nữa là.”
“Tôi nghe nói Từ Nịnh này hình như không được hòa đồng, làm gì cũng làm một mình.”
Một tiếng khịt mũi nhẹ phát ra từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ: “Các cậu quản người ta một người hay hai người làm gì? Ăn củ cải mặn lại lo nhạt.”
*Ăn củ cải mặn mà lo nhạt: Chỉ những người tọc mạch thường không hiểu rõ chân tướng sự việc mà chỉ lo lắng về nó, lo những thứ chẳng có ích gì.
Chỉ thấy nam sinh đang nói vô cùng tùy ý dựa lưng vào ghế, lấy điện thoại ra gõ nhanh như bay, đầu cũng chả ngửng lên, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy góc nghiêng rõ nét sắc sảo, cùng xương quai hàm đanh cứng.
“Anh Lẫm, cái này là cậu không hiểu rồi, cô gái lạnh lùng như Từ Nịnh này thì cần phải có người con trai nhiệt tình như tôi đây, sự nhiệt tình của tôi giống như một ngọn lửa...”
Lý Túc vội vàng bịt miệng Lão Nhị lại: “Giữ miệng lại nhanh, lát nữa chúng tôi còn muốn ăn cơm.”