Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp

Chương 76

"Tôi có giỏi không?"

Tạ Bệnh Miễn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nam sinh trong lòng, khi bị hắn ôm cũng không có phản ứng gì, cảm giác như tim bị đâm một nhát, toàn thân đau nhói.

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn quan sát Hạ Thanh Từ, biết Hạ Thanh Từ lúc nào không vui, chẳng hạn như lúc này tâm tình của cậu ấy thật sự rất thấp.

"Tuế Tuế, tại sao lại không vui?" Tạ Bệnh Miễn nghiêng đầu, khóe môi chạm vào tóc của nam sinh trong lòng, thấp giọng hỏi: "Ai bắt nạt cậu? Nói cho tôi biết, tôi đánh chết hắn."

Tạ Bệnh Miễn cảm nhận được sự giãy giụa yếu ớt của nam sinh trong lòng. Đối phương chỉ là đẩy nhẹ hắn một cái, gương mặt mang theo sự chống cự nên hắn cũng nhanh chóng buông lỏng tay ra.

"Không." Hạ Thanh Từ trả lời ngắn gọn. Bởi vì Tạ Bệnh Miễn ôm cậu nên có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về đây, từ trên sân cho đến khán đài, ai ai cũng nhìn cậu chằm chằm.

Có một ánh nhìn từ phía sân đối diện, Hạ Thanh Từ và Tɧẩʍ ɖυ Hàm chạm mắt nhau ở giữa không trung. Nụ cười trên mặt của Tɧẩʍ ɖυ Hàm đã tắt, đôi mắt u ám và quỷ dị, ánh mắt ấy phóng tới như cái gì đó nhơ nhớp dán lên người của Hạ Thanh Từ.

Hạ Thanh Từ cách xa Tạ Bệnh Miễn ra một khoảng lớn, ánh mắt lạnh lùng xa xăm. Hắn nhìn cậu, hơi thở rõ ràng vì một chữ của Hạ Thanh Từ mà đã thay đổi đôi chút.

Chẳng mấy chốc, đám đông đã tụ tập lại xung quanh, đều là ăn mừng cho chiến thắng của Tam Trung. Người dẫn chương trình công bố giải thưởng, Tạ Bệnh Miễn xuyên qua đám đông nhìn Hạ Thanh Từ, sau đó cất bước đi tới.

"Lớp trưởng, đi với tôi."

"Kỷ Nguyện nói lớp chúng ta có thể đạt được giải tập thể tiên tiến."

Dù sao, lớp bọn họ cũng có hai người tham gia.

Đối phương muốn bước tới nắm lấy cậu nhưng Hạ Thanh Từ lại tránh né: "Tôi biết rồi."

Hạ Thanh Từ nói như vậy nhưng Tạ Bệnh Miễn lại vờ như không nghe thấy, nắm chặt lấy cổ tay cậu, giọng không chút cảm xúc: "Đi với tôi."

Đầu ngón tay của Hạ Thanh Từ khẽ giật, lại một lần nữa cố gắng thoát ra.

"Tôi nói rồi, tôi sẽ tự đi."

Vẫn là giọng nói lãnh đạm như thường lệ, Hạ Thanh Từ nhướng mày, cứ như vậy rời đi. Tạ Bệnh Miễn ngoái đầu nhìn về phía cậu, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Hạ Thanh Từ có thể phát hiện ra ánh mắt của Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du ở phía xa, không quan tâm đến Tạ Bệnh Miễn, đi thẳng về hướng của Ban tổ chức.

Phía sau có người đi theo, mặc cho Hạ Thanh Từ tỏ rõ thái độ chán ghét nhưng đối phương vẫn một mực bám theo, giọng nói có chút bất lực:

"Tự đi thì tự đi, làm gì mà hung dữ như vậy?"

Hạ Thanh Từ phớt lờ, bọn họ cùng nhau bước lên nhận giải. Nhà trường muốn chụp ảnh lại, đầu tiên là Tạ Bệnh Miễn với đồng đội, tiếp theo là các lớp trưởng nhận bằng khen và còn chụp chung với Ban giám hiệu.

Bọn họ học cùng lớp nên tự nhiên đứng chung một chỗ với nhau. Hạ Thanh Từ cầm bằng khen, Tạ Bệnh Miễn cầm huân chương, hắn cách cậu rất gần, cậu dịch sang bên một chút Tạ Bệnh Miễn cũng dịch sang theo.

"Lớp trưởng, nếu cậu dịch thêm nữa sẽ ra khỏi khung ảnh mất."

Hạ Thanh Từ bị Tạ Bệnh Miễn kéo lại, đứng rất gần. Hắn vừa mới thi đấu xong nên toàn thân đều là mồ hôi, cậu cảm thấy có chút không vui. Bạn cùng lớp đang đứng chụp ảnh phía trước hô lên: "Ba, hai, một,..."

Bức ảnh được chụp lại. Hạ Thanh Từ chụp xong thì nhận bằng khen rồi rời đi. Khóe mắt cậu đảo qua một chút, phía sau không có ai. Tạ Bệnh Miễn đang tìm bạn chụp ảnh kia, không biết là nói cái gì..

Tạ Bệnh Miễn muốn xin một tấm ảnh từ bạn chụp, đây là lần đầu tiên hắn và Hạ Thanh Từ chụp ảnh cùng nhau.

Trong bức ảnh, hắn đang đứng bên cạnh nam sinh với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt hắn hoàn toàn tập trung vào nam sinh ấy, trong mắt chỉ chứa đúng một bóng hình.

Mạnh Phi Du ở bên cạnh cũng đi tới xem: "Lớp trưởng khá là ăn ảnh nha."

Tạ Bệnh Miễn liền tắt điện thoại, phía sau có mấy nam sinh đi tới nói: "Nhị ca, xem cái gì đấy, cho bọn tôi xem với."

"Thi đấu thắng rồi, cậu có muốn ra ngoài ăn tối không?

Ngày mai vừa hay không phải đi học."

"Tôi thấy khá được đó, Nhị ca đi không?"

Tạ Bệnh Miễn dõi theo bóng lưng của nam sinh đằng xa, hơi nhếch khóe môi: "Đi, các cậu đi trước đi, tôi đi gặp cậu ấy chút đã."

"Này, Nhị ca--"

"Tiểu Kỳ, cậu vừa nói với Hạ Thanh Từ cái gì?" Tạ Bệnh Miễn hỏi Diệp Kỳ.

Vốn đang rất tốt, nhưng rõ ràng tâm trạng của Hạ Thanh Từ chỉ mới thay đổi ngay sau hiệp đấu cuối cùng. Lúc đó cậu ấy ở cùng với Diệp Kỳ và hắn chỉ có thể nghĩ đến là Diệp Kỳ đã nói gì đó với Hạ Thanh Từ mà thôi.

Biết Nhị ca sẽ hỏi tới mình, Diệp Kỳ ăn ngay nói thẳng: "Tôi cũng không có nói cái gì với cậu ấy. Chỉ là nói sau này nên tránh xa Thẩm Ý, đừng có một bên không muốn từ chối cậu, một bên lại muốn làm bạn với Thẩm Ý."