Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp

Chương 74

"Tôi sẽ về ngay." Hạ Thanh Từ nói.

"Tôi chỉ đùa thôi." Tạ Bệnh Miễn nhìn mái tóc của Hạ Thanh Từ, hình như có chút dài, đưa tay chạm nhẹ một cái, giọng nói mang theo ý cười: "Tóc của cậu dài rồi, sau giờ học tôi đưa cậu đi cắt có được không?"

"Tôi cũng biết cắt, có thể cắt cho cậu cũng được."

"Không cần." Hạ Thanh Từ sờ sờ tóc của mình, xác thực có chút dài, hôm nay là thứ sáu, tan học cậu có thể tự mình đi cắt.

"Tôi tự đi."

"Cậu sẽ đi đâu? Cậu còn nhớ lần cắt tóc gần đây nhất không? Giống y như chó gặm, đừng nói là cậu tự cắt nha?"

Hạ Thanh Từ nhớ lại lần cắt tóc cuối cùng là vào cuối kỳ nghỉ hè, lúc đó không có con chó nào gặm như lời Tạ Bệnh Miễn nói mà là cậu đã cắt ở gần trường khi chuẩn bị vào năm học.

Khi đó tóc của Hạ Thanh Từ cũng hơi dài, tình cờ nhà trường kiểm tra nghiêm ngặt nên cậu thản nhiên đến trường cắt, dấu cắt kinh khủng đến mức Trần Tinh đã cười nhạo cậu tận mấy ngày liền.

Học kì 1 lớp 10, Hạ Thanh Từ không hề liên quan gì đến Tạ Bệnh Miễn. Cậu nhớ lại hình như sau khi mình cắt tóc, một số bạn cùng lớp đã cười nhạo mái tóc của cậu, sau đó Tạ Bệnh Miễn có nói một câu "Khá tốt, rất hợp khẩu vị của hắn."

Thu lại suy nghĩ của mình, Hạ Thanh Từ nói: "Lúc đó là cắt ở gần trường, tan học tôi sẽ đi nơi khác."

"Được, tôi đi cùng cậu được không?" Tạ Bệnh Miễn hỏi.

Hạ Thanh Từ nói "Không, tôi muốn về nhà."

Cậu không thể để Tạ Bệnh Miễn theo cậu về nhà.

"Được." Tạ Bệnh Miễn cũng không có ép, đối phương bây giờ nói chuyện với hắn đã nhiều hơn trước, điều này đã không dễ dàng gì. Hắn cũng sắp phải quay lại sân thi đấu.

"Tuế Tuế, tan học đợi tôi nhé."

"Nếu thắng, sẽ có huy chương, đừng về sớm."

Hạ Thanh Từ "ồ" một tiếng, trường của họ sẽ trao huy chương, có lẽ mỗi đội thắng sẽ nhận được một huy chương. Với tư cách là lớp trưởng, cậu cũng có thể phải đến đó để nhận các giải, chẳng hạn như giải nhóm lớp xuất sắc, v.v. Các lớp tham gia có thể nhận được thêm điểm.

Trọng tài đã thổi còi, Tạ Bệnh Miễn cũng rời đi theo đội, Hạ Thanh Từ cũng quay trở lại bên cạnh Diệp Kỳ, khu vực nghỉ ngơi chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Lớp trưởng, chúng ta ở đây đợi đi, bên này có thể nhìn rõ hơn, chỉ mất mười phút thôi."

Lớp bọn họ không xa lắm nhưng tất nhiên vị trí ở đây thì tốt hơn.

Hạ Thanh Từ nhìn đồng hồ, quay lại có chút phiền phức nên đành thôi, hai người ngồi ở khu vực nghỉ ngơi.

Trên bàn còn một số đồ, Diệp Kỳ hỏi Hạ Thanh Từ: "Lớp trưởng, cậu cảm thấy đội Nhị ca có thể thắng không?"

"Cậu ấy nói có thể." Hạ Thanh Từ đáp.

Đây là trận đấu cuối cùng, bầu không khí hiển nhiên rất sôi động, tiếng hò reo còn lớn hơn trước, những tiếng "Cố lên, Tam Trung cố lên!" lần lượt vang lên.

Tỉ số vẫn là Trung học số 14 đang dẫn trước. Trong hiệp này, Trung học số 14 vẫn áp dụng chiến thuật tương tự như hiệp trước, Tɧẩʍ ɖυ Hàm kèm Tạ Bệnh Miễn, những đồng đội khác thì tranh thủ ghi điểm.

Trận đấu vẫn đang giằng co, bất phân thắng bại. Tam Trung đã lấy lại được vài điểm, nhưng dù Tạ Bệnh Miễn ném bóng hay chuyền bóng thì Tɧẩʍ ɖυ Hàm đều ngăn hắn lại.

"Nhị ca chắc là chán chết rồi." Bên khán đài có người đang thảo luận, giọng rất lớn, bọn họ chỉ xem thôi mà đã giận đến run người: "Chơi thế này cũng bực mình quá đi."

Trên sân, Mạnh Phi Du chuyền bóng cho Tạ Bệnh Miễn. Chỉ còn chưa đầy vài phút nữa là hết giờ, Tạ Bệnh Miễn đã bắt được bóng, trước mặt hắn là Tɧẩʍ ɖυ Hàm, Tɧẩʍ ɖυ Hàm mang theo nụ cười, nhưng rõ ràng là không có ý định nhường đường.

Theo luật thì không thể dừng ở một chỗ quá lâu, nhìn thấy bóng sắp bị Tɧẩʍ ɖυ Hàm chặn lại, Tạ Bệnh Miễn quay người đi, bóng lại trở về trong tay của Tạ Bệnh Miễn và hắn lập tức bật nhảy ngay tại chỗ, quả bóng vẽ ra một vòng cung hoàn hảo trên không.

Đây là bên ngoài vạch ba điểm, Tɧẩʍ ɖυ Hàm không có thời gian phản ứng, với một tiếng "Bịch", quả bóng đã đi vào rổ và nảy hai lần trên sân.

"Nhị ca! Niceee!!!"

"Tuyệt vời!!!"

"Tam Trung tất thắng, Nhị ca mãi mãi là thần!!"

"Tạ Bệnh Miễn, làm tốt lắm!"

Phía khán đài truyền đến một trận hoan hô, Hạ Thanh Từ bị làm ồn đến nhức tai, giọng Diệp Kỳ bên cạnh cũng lớn hơn một chút.

"Lớp trưởng, Nhị ca trước đó vẫn có thể thoát khỏi kèm cặp nhưng lại không muốn thoát ra, cậu có biết tại sao không?"

Hạ Thanh Từ không trả lời, bởi vì cậu không hỏi thì Diệp Kỳ cũng sẽ tự nói cho cậu biết.

Quả nhiên, giây tiếp theo Diệp Kỳ tự mình hỏi và cũng tự mình trả lời: "Bởi vì Tɧẩʍ ɖυ Hàm đã châm chọc Nhị ca. Nhị ca là đang đợi tới ván cuối cùng mới lật ngược tình thế, giẫm Tɧẩʍ ɖυ Hàm dưới chân."

"Để hắn ta ngã trực tiếp từ nơi cao nhất."

Nhị ca thực sự là người có thù tất báo.