Lời này vừa nói ra, xung quanh trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Các bạn lớp bên không mấy để ý, nhưng các bạn học trong lớp ngồi ở hàng sau đều cùng nhau hướng mắt về phía của Hạ Thanh Từ.
Bọn họ liếc mắt nhìn Hạ Thanh Từ, chạm phải cái nhìn lạnh lùng của Tạ Bệnh Miễn, vội vàng quay đi, giả vờ như không nghe thấy, người nào người nấy đều bận việc riêng của mình.
Bề ngoài thì đang làm việc riêng nhưng thực ra họ đang lén lút theo dõi, vểnh tai lên hóng hớt trò vui.
Trong lớp, ai không mù thì đều có thể nhìn ra được thái độ của Tạ Bệnh Miễn đối với Hạ Thanh Từ. Lúc đầu có người cảm thấy Hạ Thanh Từ không xứng, nhưng theo thời gian cùng dần dần chấp nhận.
Sở dĩ như vậy là do Hạ Thanh Từ luôn giữ thái độ lạnh lùng, trong khi Tạ Bệnh Miễn lại luôn theo đuổi cậu ấy. Có lẽ nhiều người đã từng nghĩ đến việc hắn thích một người sẽ như thế nào, nhưng không thể nào hình dung ra được.
Trên thực tế, họ chỉ là những người bình thường, sẽ làm bất cứ điều gì để đối xử tốt với người mình thích và sẽ cố gắng hết sức để gây ấn tượng đối với người kia.
Người ta còn nói rằng Hạ Thanh Từ là đang giả vờ thanh cao, nhưng thời gian trôi qua, họ không khỏi không khâm phục sự cứng rắn của Hạ Thanh Từ.
Dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cũng không thể làm cho cậu ấy dao động. Việc cậu ấy nhìn bạn một cái đã là điều rất đỗi xa xỉ.
Đầu ngón tay Hạ Thanh Từ vẫn còn đang mân mê trang sách, nghe được lời này thì hơi khựng lại, nhìn Tạ Bệnh Miễn, trong mắt mang theo vài phần khó hiểu.
Đối phương là đang nói đùa, Hạ Thanh Từ suy nghĩ một chút, trả lời: "Có thể, để thầy Trương hôn cậu một cái."
Một bạn học ở hàng sau nhịn không được mà bật cười "hahahaha" hồi lâu, rồi nhanh chóng dừng lại, nín cười khiến ngực phập phồng không khỏi run lên.
Mạnh Phi Du có chút không nói nên lời, Diệp Kỳ cũng đang nhịn cười, tiến lên vỗ vai Nhị ca: "Lớp trưởng nói đúng, muốn thưởng cũng là lão Trương thưởng, không tới phiên lớp trưởng."
Tạ Bệnh Miễn nhìn Hạ Thanh Từ, khóe môi giật giật, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Thật là một khúc gỗ nhỏ.
"Tôi phải đi rồi." Tạ Bệnh Miễn nói lời tạm biệt với khúc gỗ nhỏ, cùng Mạnh Phi Du rời đi.
Bên cạnh Hạ Thanh Từ lại có người ngồi, Diệp Kỳ ngồi xuống, nhìn cậu đọc sách, suy nghĩ một lúc.
"Lớp trưởng, đại hội thể thao thì nên chơi đi. Nếu cậu học ít một chút, cũng không có ai có thể vượt qua được cậu."
Hạ Thanh Từ nhìn Diệp Kỳ rồi lại nhanh chóng quay đi chỗ khác. Hai người bọn họ không thể nào so sánh được. Cậu ngồi sau lưng Diệp Kỳ, Diệp Kỳ suốt ngày chỉ chơi game, ngủ và nói chuyện trong lớp với Mạnh Phi Du, nhưng lần nào cũng có thể thi được điểm cao như vậy.
Trong bài kiểm tra vừa rồi, Diệp Kỳ chỉ kém Hạ Thanh Từ vài điểm, suýt chút nữa thì đã có thể đuổi kịp.
"Hiện tại, cũng là đang chơi." Hạ Thanh Từ nói.
Cậu cũng không có đọc sách nhiều, trước đó là đi gặp Thẩm Ý, xem trận đấu cũng lâu, hơn nữa ở đây rất ồn nên hiệu quả học tập của cậu không được cao cho lắm.
Các cầu thủ của của Trung học số 14 và trường của họ đều đã đi chuẩn bị, sau khi vào trận Hạ Thanh Từ cũng khép sách lại, Diệp Kỳ không nói thêm gì nữa.
"Tiếp theo là trận chung kết, hai đội là Trường trung học phổ thông Tam Trung một đường thắng suốt từ đầu đến giờ và Trường trung học phổ thông số 14 đã thắng hai trận đầu với tỉ số nghiền nát đối thủ. Chúng ta hãy chờ xem đội nào sẽ giành chiến thắng tiếp theo......"
Các cầu thủ của hai bên đã có mặt trên sân, trường của họ vẫn mặc đồng phục màu đen, người đứng đầu là 02 Tạ Bệnh Miễn, trường trung học số 14 đối diện mặc đồng phục màu trắng, người đứng đầu là 01 Tɧẩʍ ɖυ Hàm.
"Có mỗi cái số áo cũng tranh." Diệp Kỳ chắc chắn: "Mấy trận trước không phải số này, khẳng định là cố ý đổi rồi."
Người nào đó chỉ muốn ở trên Nhị ca.
Hạ Thanh Từ cũng nhìn thấy hai người có chiều cao tương đương, đứng đối diện nhau, cả hai đều là những nhân vật rất bắt mắt trong đám đông.
Theo tiếng còi của trọng tài, quả bóng rổ được ném lên không trung, Tɧẩʍ ɖυ Hàm chạm bóng trước, quả bóng rơi xuống bên người của Trung học số 14.
Các bạn học ngồi bên cạnh Hạ Thanh Từ đều rất kích động, một số người đã xem các trận đấu trước đó và đều cổ vũ cho Trung học số 14, nhưng bọn họ vẫn là học sinh Tam Trung nên đương nhiên trận này là cổ vũ cho Tam Trung.
"Cố lên, cố lên, cố lên, cố lên đàn anh -"
"Tam Trung tất thắng!!"
"Tạ Bệnh Miễn, xông lên ––"
Trung học số 14 giành được bóng đầu nên đang chiếm ưu thế trên sân. Tɧẩʍ ɖυ Hàm tránh được các cầu thủ ở Tam Trung và thực hiện cú ném 3 điểm, đi vào rổ theo một vòng cung hoàn hảo.
Bên cạnh có một nam sinh "Đệt!" một tiếng, rồi có người la lên: "Trung học số 14 như tiêm máu gà, thật kiêu ngạo. Nhị ca, mau đè bẹp chúng đi."