Hạ Thanh Từ thấy cảm xúc của Thẩm Ý hình như có chút thay đổi, cậu ấy rõ ràng là không thích Thẩm Du Hàm.
Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của cậu lập tức căng thẳng, đầu óc choáng váng, bất giác nghĩ đến Thẩm Ý và Thẩm Du Hàm có thể quen biết nhau.
Cả hai đều là họ Thẩm.
Kiếp trước Hạ Thanh Từ không biết nhiều về Thẩm Du Hàm, sau khi hắn chuyển trường đến đây cuộc sống học đường của Hạ Thanh Từ liền bị Thẩm Du Hàm chấm dứt. Bây giờ nhìn thấy ý cười trên môi của Thẩm Du Hàm, cậu đều cảm thấy có chút tê dại.
Kiếp này, Hạ Thanh Từ và Tɧẩʍ ɖυ Hàm đã gặp nhau sớm hơn một chút. Hiện tại Tɧẩʍ ɖυ Hàm vẫn chưa chuyển trường vì Tạ Bệnh Miễn, hướng đi cũng khác với kiếp trước.
Hạ Thanh Từ vẫn đứng đó, Thẩm Du Hàm từ trong xe nhìn Thẩm Ý và nói:
"Không đọc tin nhắn à?"
Lông mày Thẩm Ý như bị phủ cả tầng sương đen, sắc mặt lạnh đi rất nhiều, Thẩm Ý thốt lên hai chữ "Không thấy" rồi lạnh lùng hỏi: "Có việc gì?"
"Không có gì cũng không thế tới tìm em được sao?" Giọng nói của Thẩm Du Hàm vẫn rất dịu dàng, nụ cười vẫn giữ trên môi, tầm mắt lại đảo sang phía Hạ Thanh Từ, nụ cười càng sâu đậm hơn.
"Kết bạn mới cũng không nỡ giới thiệu với anh một tiếng."
Thẩm Ý vô thức chặn một phần tầm nhìn của Thẩm Du Hàm, ngăn Thẩm Du Hàm nhìn thấy Hạ Thanh Từ, giống như một con sói nhỏ đang cố gắng bảo vệ thức ăn của mình.
"Không cần." Thẩm Ý cố gắng nói rõ ràng: "Anh có thể về."
"Đến cũng đã đến rồi, anh chỉ muốn làm quen với bạn của em trai mình chút thôi. Bằng không chúng ta cùng đi ăn cơm đi?" Tɧẩʍ ɖυ Hàm chậm rãi đề nghị, hơi nheo mắt lại, nhẹ giọng nói:
"Tiểu Ý, nếu em không nghe lời, em không muốn anh đưa em về Nam Thành đâu nhỉ?"
Nghe được chữ "Nam Thành", Thẩm Ý đột nhiên ngước mắt lên, đôi mắt đen giống như hai cái giếng khô không đáy, tràn ngập lạnh lẽo.
Hạ Thanh Từ vẫn đứng đó, trên tay còn cầm hai ly nước cốt dừa nóng, không biết bọn họ đang nói cái gì, cũng muốn hỏi Thẩm Ý mấy câu, nhưng lúc này thật sự không thích hợp.
Một lúc sau, Thẩm Ý đi tới, bóng đèn đường ngã xuống trên đôi mày dài, nhìn ly nước nóng hổi trong tay của Hạ Thanh Từ, trầm giọng hỏi: "Cậu mua cho tôi à?"
Hạ Thanh Từ khẽ gật đầu, chú ý đến chiếc SUV màu bạc vẫn còn đỗ ở đó, đoán được Thẩm Ý chắc sẽ phải rời đi, liền hỏi: "Cậu phải về rồi?"
Nhìn như này, mối quan hệ giữa Thẩm Ý và Thẩm Du Hàm thật sự là không bình thường, Hạ Thanh Từ thật muốn hỏi Thẩm Ý là chuyện gì đang xảy ra.
Thẩm Ý lắc đầu, nhìn Hạ Thanh Từ, nhẹ giọng nói: "Trên xe là anh của tôi, anh ấy muốn dẫn chúng ta đi ăn, cậu có muốn đi cùng không?"
Tuy rằng nói vậy nhưng cảm xúc trong mắt Thẩm Ý lại lộ ra vẻ không mấy cam lòng, hiển nhiên là không muốn Hạ Thanh Từ đồng ý.
Hạ Thanh Từ không muốn tiếp xúc với Thẩm Du Hàm, lắc đầu và nói: "Tôi không đi đâu. Cậu nói dùm tôi một tiếng, tôi muốn về nhà."
Thẩm Ý "Ừm" rồi cầm lấy ly nước: "Vậy cậu về nhà đi, về đến nhà thì nhắn tin cho tôi."
"Được." Hạ Thanh Từ trả lời, nhìn Thẩm Ý quay người trở lại chiếc xe, không biết nói cái gì với Thẩm Du Hàm rồi cùng hắn ta bước lên xe.
Trước khi lên xe, Thẩm Ý quay đầu nhìn cậu, ánh mắt mờ mịt lấp loé giữa màn đêm, rất nhanh liền chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Thẩm Du Hàm ngồi trong xe nhìn về phía sau và thấy nam sinh nào đó vẫn đứng yên tại chỗ. Xe của họ nhanh chóng hòa vào làn xe bên đường, nhìn ly nước Thẩm Ý đang cầm trên tay, lại thấy ánh mắt thận trọng của đối phương, khóe môi cong lên một vòng cung tao nhã.
"Tiểu Ý, hình như mày rất sợ anh tiếp xúc với cậu ta?"
Ánh mắt của Thẩm Du Hàm tràn đầy dịu dàng, kết hợp với khuôn mặt này hắn như hóa thành một tiểu thiên sứ, như thể chỉ đang hỏi thăm một câu rất đổi bình thường, như thể đó chỉ là thuận miệng.
Thẩm Ý ngồi trong góc ngước mắt lên, giọng nói vô cảm: "Ai tiếp xúc với anh sẽ không có chuyện gì tốt."
Nói xong, trên mặt Thẩm Du Hàm vẫn là nụ cười, nhưng có chút lạnh đi, hắn dùng đầu ngón tay đỡ lấy thái dương, không tự chủ mà cười bật thành tiếng.
"Tiểu Ý, đừng nói thế, không phải rác nào cũng có thể lọt vào mắt anh đâu."
Nói xong, Thẩm Ý nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, bàn tay cầm ly nước cũng siết chặt hơn nhưng không hề phản bác, suốt chặng đường đều im lặng, trong xe không một ai lên tiếng.
Đến khu biệt thự trên đường Nam Giang, Tɧẩʍ ɖυ Hàm xuống xe, châm một điếu thuốc, gió đêm ẩm ướt mát lạnh, ống quần hắn bị thổi nhấc lên, hoa trên đó cũng rung rinh theo.
Đốm lứa chớp tắt ở trong bóng tối, đầu ngón tay hơi siết một chút, người làm bước tới và thấp giọng gọi: "Thiếu gia"
Thẩm Du Hàm liếc nhìn về cửa xe và thấy người nào đó vẫn còn ngồi yên, giống như con chuột ôm khư khư ly nước.
Thẩm Du Hàm mặc áo vest, trên môi nở nụ cười, ra lệnh: "Tiểu thiếu gia sức khỏe không tốt, đừng cho nó uống mấy thứ bậy bạ."
Nói xong, người làm đáp lại một tiếng, bóng dáng Thẩm Du Hàm cũng dần biến mất ở trong màn đêm, ánh đèn rực rỡ bao trùm lấy ngôi biệt thự.
*
Hạ Thanh Từ về nhà, trên đường đi đã nhận được tin nhắn từ Thẩm Ý, cậu ấy xin lỗi cậu.
Shen: Xin lỗi.
Shen: Tôi không muốn anh ta nhìn thấy cậu nên tôi phải về với anh ta.
Hạ Thanh Từ trả lời tin nhắn và hỏi câu mà mình muốn hỏi nhất.
SS: Không sao, lần sau cậu có thể lại tới tìm tôi.
SS: Cậu ta là anh ruột của cậu?
Shen: Không, chúng tôi chỉ có chung ông nội.
Họ không phải là anh em cùng cha khác mẹ, họ có chung ông nội, chắc là anh em họ. Hạ Thanh Từ từng nghe nói rằng ông chính là người có quyền lực nhất ở trong Thẩm gia.
Thẩm Du Hàm là cháu ruột, được ông Thẩm yêu quý nhất.
SS: Tại sao cậu không muốn để anh ta gặp tôi?
Hạ Thanh Từ gửi một tin như thế, nhưng Thẩm Ý hồi lâu vẫn chưa trả lời, cậu buông điện thoại, một hộp tin nhắn hiện lên.
Shen: Bởi vì anh ta không phải người tốt
Shen: Không muốn cậu gặp người xấu
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ý khẳng định rõ ràng với Hạ Thanh Từ về một người nào đó, lại còn nói về anh họ của mình, Hạ Thanh Từ vẫn chưa trả lời, Thẩm Ý liền gửi thêm mấy tin cho cậu.
Shen: Cậu có để ý nếu tôi nói điều gì đó không tốt về anh ta không?
Shen: Tôi chỉ nghĩ anh ta xấu thôi
Shen: Vì muốn bảo vệ cậu nên muốn cậu tránh xa anh ta
Thẩm Ý đang ở trong phòng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, thực ra hắn còn cảm thấy Tạ Bệnh Miễn không phải là dạng tốt lành gì. Thẩm Du Hàm và Tạ Bệnh Miễn trước đây từng hoạt động trong cùng một ban nhạc, họ qua lại với nhau và hắn còn nghe rất nhiều tin đồn về họ.
Đều là những tin không tốt, chủ yếu là Tɧẩʍ ɖυ Hàm, còn Tạ Bệnh Miễn chỉ có tính khí thất thường, không nói lý lẽ, nhưng hai người này có thể chơi với nhau, rõ ràng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Nhưng Thẩm Ý không có nhắc tới Tạ Bệnh Miễn, hắn cụp mắt xuống nhìn vào màn hình điện thoại, so Tạ Bệnh Miễn với thủ đoạn của Thẩm Du Hàm vẫn là còn kém xa.
Ảnh đại diện bên kia nhất thời không trả lời, Thẩm Ý nhìn điện thoại trên bàn, hắn đang khắc một con chim, con dao khẽ di chuyển trên gỗ, nhát sau còn sâu hơn nhát trước, ánh mắt thường xuyên liếc về phía màn hình điện thoại.
Rất lâu sau cũng không nhận được phản hồi, Thẩm Ý siết chặt con dao, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ, tầm mắt dừng lại ở dòng chữ "Muốn bảo vệ cậu".
Phải chăng những gì hắn nói gây ra hiểu lầm gì rồi?
Thẩm Ý đã xem qua phim và đọc qua sách, câu nói này được thốt ra trong hoàn cảnh hoàng tử bảo vệ công chúa, kẻ mạnh bảo vệ kẻ yếu, người đàn ông bảo vệ người phụ nữ mà mình yêu hoặc người ta muốn bảo vệ người mà mình coi trọng.
Họ là bạn bè, hắn coi trọng Hạ Thanh Từ nên muốn bảo vệ cậu.
Lông mi dài của Thẩm Ý che đi cảm xúc tận sâu trong mắt, con dao điêu khắc đang cầm trên tay dừng lại hồi lâu, cho đến khi màn hình điện thoại lóe lên lần nữa.
Một ảnh đại diện quen thuộc gửi tới một câu.
SS: Không để ý, từ giờ tôi sẽ tránh xa anh ta.
Trong căn phòng sang trọng nhưng bày trí đơn điệu, gỗ nặng nề dày đặc như ngăn cách giữa không trung, không một ánh sáng nào có thể xuyên qua toàn bộ căn phòng, sàn nhà tối tăm, tông màu buồn bã và sắt lạnh.
Thẩm Ý ngồi trên sô pha, chỉ có ánh sáng lờ mờ phát ra từ màn hình điện thoại. Nhìn thấy dòng chữ trên đó, mặt mày bị mái tóc đen che khuất một phần, làn da lại càng trông trắng và lạnh hơn. Lúc này, hình ảnh được phản chiếu từ con dao điêu khắc trong tay dường như trở nên mềm mại hơn đôi chút.
——Người này nguyện ý tin tưởng hắn.
Đây là điều mà Thẩm Ý chắc chắn có thể cảm nhận được.
Hạ Thanh Từ trò chuyện với Thẩm Ý một lúc thì đại khái biết được hai người là anh em họ, một người học ở trường trung học số 14 và người còn lại học ở Nhất Trung. Trường trung học số 14 số là một ngôi trường quý tộc nổi tiếng, khác với Tam Trung và Nhất Trung.
Rõ ràng có sự phân biệt đối xử, Hạ Thanh Từ không biết Thẩm Ý là người của Thẩm gia, nhưng Tạ Bệnh Miễn và Diệp Kỳ thì không thể không biết, nhớ tới tình huống của Thẩm Ý ở Nhất Trung gần như là giống mình.
Một người là thiên chi kiêu tử, một người lại như hạt cát ở trong sa mạc, cho dù có là kiếp trước Hạ Thanh Từ cũng không biết đến sự tồn tại của Thẩm Ý.
Hạ Thanh Từ nghĩ như thế, thấy Thẩm Ý không muốn nhắc đến nữa, cậu cũng không hỏi thêm mà hỏi Thẩm Ý rằng nước cốt dừa uống có ngon không.
Sau khi hỏi xong, phải rất lâu Thẩm Ý mới trả lời lại.
Shen: Tôi rất thích.
Trong biệt thự của Thẩm gia.
Tɧẩʍ ɖυ Hàm thấy bộ dáng của người làm chần chờ muốn nói lại thôi, trên mặt mang theo nụ cười: "Tiểu Ý lại làm sao?"
Người làm bắt gặp ánh mắt của Thẩm Du Hàm, rõ ràng là dịu dàng nhưng lại khiến bà cảm thấy căng thẳng khó có thể giải thích, vị thiếu gia này còn khó phục vụ hơn tiểu thiếu gia rất nhiều.
Đành phải trung thực bẩm báo chuyện vừa mới xảy ra.
"Tiểu thiếu gia... vừa mới đi nhặt ly nước từ trong thùng rác mà ngài bảo tôi vứt."
Thẩm gia khắp nơi đều có camera giám sát, trên màn hình có thể nhìn thấy một bóng người nào đó đứng trước thùng rác, lấy lại ly nước vừa bị vứt đi, vẻ mặt rất tập trung và nghiêm túc.
Camera không hề bí mật, như biết mình sẽ bị phát hiện, Thẩm Ý quay đầu nhìn về hướng camera, trong mắt có chút cảm xúc kỳ lạ.
Nhanh chóng liền trở về phòng.
Thẩm Du Hàm trên mặt hiện lên ý cười, càng nghĩ càng thấy thú vị.
"Nó bình thường cũng hay đào bới thùng rác à?"
Người hầu nghe vậy cúi đầu, Thẩm gia có rất nhiều quy tắc, bọn họ không dám trái lệnh, tiểu thiếu gia ở đây đã phải chịu khổ không ít.
"Bình thường không có, ngoại trừ mấy lần trước bị ngài phạt, cấm ra ngoài trong vòng một tuần, ngài cũng không cho chúng tôi mang đồ ăn tới. Tiểu thiếu gia kiên trì được hai ngày, ngày thứ ba đã vào nhà bếp lục đồ ăn thừa."
Ai có thể ngờ rằng một gia đình giàu có lại khắc nghiệt đến vậy, đối xử tệ bạc đến cả bàn ăn, khiến đứa nhỏ phải nhịn đói mấy ngày. Nguyên nhân chủ yếu là do tiểu thiếu gia không được yêu thương ở trong Thẩm gia, gia tộc càng lớn, mối quan hệ họ hàng càng ít thân thiết, cũng không có ai dám mang đồ ăn đến cho tiểu thiếu gia.
Người làm báo cáo xong, không nghe thấy tiếng trả lời, đang định ngẩng đầu lên thì nghe thấy giọng nói tươi cười nhẹ nhàng của chàng trai đối diện.
"Nếu nó thích ăn đồ trong thùng rác đến vậy thì sau này không cần chuẩn bị cơm nước cho nó nữa."
1
Người làm nghe được lập tức sửng sốt, trong lòng cảm thấy ớn lạnh, đối diện với khuôn mặt cực kỳ tuấn tù kèm theo nụ cười dịu dàng của chàng trai đối diện, khiến bà cảm thấy không rét mà run.
Thấp giọng đáp một tiếng, nhanh chóng đi ra ngoài.
*
Hôm trước, Hạ Thanh Từ nhận được phi thuyền của Thẩm Ý và để nó ở nhà. Hôm nay đến trường, trên bàn lại xuất hiện thêm một chiếc phi thuyền khác.
Cũng không chắc lắm khi nói đó là phi thuyền, bởi vì hình dạng trông rất xấu xí, trông giống một con gà mái già không biết bay hơn, phải nhìn rất kỹ mới nhận ra đó là hình dạng của một phi thuyền vũ trụ.
Lúc Hạ Thanh Từ tới lớp, mọi người đã tới gần đủ, Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du cũng đã đến nhưng Tạ Bệnh Miễn lại không thấy đâu.
Nhưng chắc hẳn hắn cũng đã đến vì trên bàn đã có vài bản nhạc mới và vài nét nghệch ngoạc lung tung trên đó.
Hạ Thanh Từ vừa đến, Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du ở hàng ghế trên đã âm thầm chú ý. Vu Uyển cũng đưa mắt nhìn sang con gà mái già trên bàn, phải cố gắng lắm mới không cười ra tiếng.
Khi đầu ngón tay chạm vào cánh của "phi thuyền", Hạ Thanh Từ nhíu mày, cầm lên nhìn một chút, đại khái có thể đoán được nó là của ai, trực tiếp hỏi Diệp Kỳ ngồi ở hàng trên:
"Tạ Bệnh Miễn gấp?"
Diệp Kỳ liếc nhìn một cái rồi quay đầu đi, quả thực xấu đến không nỡ nhìn, nhưng tối qua Nhị ca phải mất 2 tiếng mới gấp ra được.
Cái này cũng quá phức tạp, Nhị ca chỉ cần xem một lần đã có thể học được, nhưng dù gấp thế nào cũng đều xấu xí.
Chiếc mà Hạ Thanh Từ đang cầm đã tốt hơn nhiều so với những cái trước đó.
"A... là Nhị ca gấp." Diệp Kỳ có chút xấu hổ: "Lớp trưởng, hôm qua bạn của cậu tặng cho cậu một cái. Nhị ca thấy cậu thích nên cũng tiện tay gấp theo."
Diệp Kỳ nói tiện tay để không làm Nhị ca quá mất mặt.
Hạ Thanh Từ không nói gì, đem phi thuyền trông giống như một con gà mái già thả lại trên bàn của Tạ Bệnh Miễn, vừa đặt nó xuống thì đã có người từ bên ngoài bước vào.
Bóng người quen thuộc, hình như Tạ Bệnh Miễn vừa từ văn phòng trở về, trên tay còn cầm một cuốn bài tập.
"Lớp trưởng, chào buổi sáng."
Tạ Bệnh Miễn nhìn đồ trên bàn, thờ ơ hỏi: "Lớp trưởng, tại sao cậu muốn cái của Thẩm Ý nhưng lại không muốn cái của tôi?"
"Cái cậu ấy gấp là phi thuyền." Hạ Thanh Từ lạnh lùng hỏi: "Cậu gấp cái gì?"
Nói như vậy, Vu Uyển ở bên không nhịn được nữa: "Ha ha ha ha" cười lớn, có tầm mắt lia tới người mình, Tạ Bệnh Miễn cười nửa miệng nhìn Vu Uyển, thế là cô lại cố nhịn xuống.
Mí mắt Mạnh Phi Du giật giật, trơ tráo nói giúp Nhị ca:: "Lớp trưởng, thật ra trông cũng khá giống mà, không phải đều có hai cánh và đều có thể đứng được trên bàn sao?"
"Làm linh vật cũng được."
Hạ Thanh Từ không thèm nghe, ngồi xuống sắp xếp đồ đạc của mình, xem thời khóa biểu rồi lấy sách ra.
"Vậy lần sau tôi sẽ gấp giống hơn một chút."
Con gà mái già được đặt trên bàn của Tạ Bệnh Miễn, Tạ Bệnh Miễn không nỡ vứt đi nên đành đặt nó ở góc bàn bên trái, cạnh Hạ Thanh Từ.
Khi hắn đặt xuống, cậu nam sinh bên cạnh liếc nhìn rồi nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng muốn nói: "Thật sự rất xấu."
Tạ Bệnh Miễn có chút muốn cười, nhướng mày nói: "Lớp trưởng, đừng chê tôi gấp xấu, cậu có thể tự gấp thử xem, không dễ lắm đâu"
Nói xong câu này, Hạ Thanh Từ thu hồi tầm mắt.
Nhạt nhẽo.
Còn một lúc nữa mới đến giờ học, Hạ Thanh Từ đang sắp xếp lại sách vỡ, Tạ Bệnh Miễn bên cạnh thì đang loay hoay với thứ gì đó, hình như là trục máy móc, dây đàn và mấy cuộn băng cassette.
"Lớp trưởng, tuần này bọn tôi có buổi biểu diễn, cậu có muốn ghé qua không?"
Tạ Bệnh Miễn hỏi Hạ Thanh Từ: "Vẫn là ở quảng trường gần chỗ cậu làm thêm. Làm xong thì đến nhé? Bọn tôi đang thiếu nhân lực."
Trước đây cũng đã ngỏ lời nhiều lần nhưng lần này Hạ Thanh vẫn là từ chối: "Làm xong tôi phải về nhà."
"Bình thường cậu về lúc mấy giờ?" Tạ Bệnh Miễn thuận miệng thay đổi đề tài: "Tôi nhớ là khoảng chín giờ hoặc gần mười giờ, vừa vặn đúng lúc bên tôi xong việc. Tôi có thể tới tìm cậu được không?"
"Không."
"Vậy cậu làm ở quán trà sữa, ban ngày tôi qua đó được không?"
"Không."
"Chúng ta phải kèm một một." Tạ Bệnh Miễn cũng không tức giận, ít nhất hiện tại Hạ Thanh Từ cũng không chống cự quá lớn, hắn cùng Hạ Thanh Từ lý luận: "Thành tích của tôi không có tiến bộ, Tuế Tuế, cậu không thể không quản."
Mạnh Phi Du ngồi ở hàng trên nghe được thì không mấy vui vẻ, nhưng bất quá riết rồi cũng quen với cái điệu bộ kèo dưới của Nhị ca, hắn đành phải phụ họa.
"Đúng vậy, lớp trưởng, sắp thi giữa kì rồi. Nếu thành tích của Nhị ca lại tiếp tục sa sút, đôi bạn cùng tiến của cậu cũng sẽ bị phạt."
Nói là phạt, nhưng thực ra học tập đều phải tự dựa vào chính sức mình. Thầy Trương đại khái chỉ là nói suông, lần trước thầy cũng không nói gì, nhưng bất quá cậu vẫn luôn đứng nhất và chưa bao giờ bị phê bình nên chắc chắn không mấy nguyện ý để thầy phải nhắc đến tên mình.
Quả nhiên, Hạ Thanh Từ sau khi nghe vậy liền suy nghĩ một lát, sau đó mới đồng ý: "Ban ngày cậu có thể qua."
Diệp Kỳ nhịn không được nói: "Lớp trưởng, buổi tối Nhị ca còn có buổi biểu diễn, ban ngày làm sao có thời gian?"
Nếu lại đi tìm lớp trưởng, đoán chừng bọn Giang Dã sẽ không đồng ý, sẽ làm lãng phí thời gian, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới buổi biểu diễn.
Hạ Thanh Từ nhìn Diệp Kỳ, bình tĩnh nói: "Ban ngày tôi cũng không có thời gian."
Nói cứ như công việc của cậu không tốn thời gian và việc Tạ Bệnh Miễn có thời gian hay không thì mắc mớ gì đến cậu.
"Không sao, ban ngày nếu rảnh tôi sẽ ghé." Tạ Bệnh Miễn liếc mắt nhìn Diệp Kỳ, trong mắt có chút không vui, nói với Hạ Thanh Từ: "Lớp trưởng, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của cậu."
Hạ Thanh Từ nghe vậy không nói thêm gì nữa.
Diệp Kỳ ngồi ở hàng trên có chút không nói nên lời, giúp Nhị ca nói chuyện hắn còn không cao hứng, quay lên không buồn quan tâm, cứ để Nhị ca chìu hư lớp trưởng.
Dựa theo tính tình của Hạ Thanh Từ, có lẽ cậu ấy sẽ dần trở nên lạnh lùng hơn.
Tuần sau là thi giữa kỳ, thi xong là giải bóng rổ. Mấy ngày thấm thoát trôi qua, thứ sáu và thứ bảy Hạ Thanh Từ vẫn đi ngủ sớm vì hôm sau vẫn phải đi làm.
Sau khi thi giữa kỳ, thời gian cũng sẽ không còn nhiều. Hạ Thanh Từ nhìn lịch, nửa kỳ đầu dài hơn, nửa kỳ sau ngắn hơn, sau khi thi giữa kỳ, hơn một tháng nữa sẽ là kỳ nghỉ đông.
Hạ Thanh Từ đã làm xong bài tập và sắp xếp lại các ghi chú của mình, nhìn chằm chằm vào những ghi chú trên bàn một lúc.
Bàn học đã được sắp xếp gọn gàng, bên cạnh còn có một ly sữa nóng, dụng học tập còn rất đầy đủ, hầu như mọi thứ cơ bản đều có, góc bàn còn có một xấp giấy gấp.
Trên giá sách có một chiếc phi thuyền màu xanh đậm, Hạ Thanh Từ lấy một tờ giấy tiện tay gấp lại theo hình dáng của chiếc phi thuyền.
Khi còn nhỏ, Hạ Thanh Từ đã xem qua người khác gấp, Thẩm Ý cũng đã gửi cho cậu một bản hướng dẫn, tìm ra hướng dẫn của Thẩm Ý và bắt đầu gấp theo từng bước một.
Các bước có vẻ hơi phức tạp nên Hạ Thanh Từ làm theo từng bước và gấp gần mười phút, cuối cùng cũng gấp ra được một sinh vật không xác định đang vỗ cánh.
Hạ Thanh Từ nhìn chằm chằm một lúc, không thể không thừa nhận rằng của Tạ Bệnh Miễn còn dễ coi hơn của cậu.
Khóe môi vô thức mím chặt, Hạ Thanh Từ trực tiếp ném vào thùng rác.
*
Vào Chủ Nhật, quán trà sữa rất bận bởi vì quảng trường bên cạnh có buổi biểu diễn, khách tuần này còn đông hơn cả tuần trước đó. Hạ Thanh Từ và Tiểu Trình quay cuồng như con lắc và họ gần như không có thời gian rảnh.
Hạ Thanh Từ rất mừng vì Tạ Bệnh Miễn không đến tìm mình, cậu thật sự không rảnh, nếu Tạ Bệnh Miễn tới đây thì cậu còn phải phân tâm.
Bận rộn đến tận tối khuya, cửa tiệm bắt đầu dọn dẹp thì khi buổi diễn mới bắt đầu, khách cũng tới ít hơn một chút.
Hạ Thanh Từ cảm thấy hơi mệt, trước cửa hàng có rất nhiều lightstick, băng đô gậy phát sáng, vòng tay và những ngôi sao đang tỏa sáng rực rỡ trong đêm.
Cả buổi chiều cậu chưa ăn gì nên đành phải uống chút nước ấm để mà lót dạ. Tiểu Trình đang dọn dẹp bàn, cậu cũng vừa làm xong đơn nước mang về, lúc này trong cửa hàng đã không còn khách nên Hạ Thanh Từ đi tới giúp Tiểu Trình một tay.
Ánh đèn trắng chiếu xuống, Hạ Thanh Từ đã dọn bàn sạch sẽ, bên ngoài rất ầm ĩ. Mặc dù cửa hàng cách hai con phố nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh từ tiếng loa và tiếng hò reo của rất nhiều người.
Tiếng vỗ tay nồng nhiệt cùng giai điệu hòa quyện vào nhau, Hạ Thanh Từ đi ra ngoài đổ rác, đứng ở cửa nhìn một lúc rồi mới thu tầm mắt quay người trở về.
Vừa vào cửa, Tiểu Trình nhanh chóng đi tới trước mặt và nói: "Tiểu Hạ, có người tới tìm cậu, cậu ấy ở cửa sau, tôi đã bảo cậu ấy đợi cậu ở trong phòng nghỉ."
Hạ Thanh Từ nhìn qua và nhìn thấy một bóng người đứng sau tấm rèm, vừa quay sang thì người kia vừa vặn xốc lên tấm rèm.
Đối mặt với khuôn mặt quen thuộc của Tạ Bệnh Miễn, hắn đội mũ, kéo khẩu trang xuống, trong mắt mang theo ý cười.
"Tuế Tuế——"
Tiểu Trình thấp giọng nói: "Đi nhanh đi, lát nữa cậu ấy còn có buổi biểu diễn, không có nhiều thời gian đâu."
Hạ Thanh Từ nghe được có chút kinh ngạc, cậu không ngờ Tiểu Trình lại biết đó là Tạ Bệnh Miễn, nhưng chuyện này cũng rất dễ đoán, cậu bị Tiểu Trình đẩy một cái, bước về hướng của Tạ Bệnh Miễn.
"Cậu làm gì ở đây?"
Hạ Thanh Từ đi qua tấm rèm, bên này còn dẫn đến cửa ở phía sau và Tạ Bệnh Miễn còn rành đường hơn cậu.
"Tôi phải đi ngay, không thể ở lại lâu được." Tạ Bệnh Miễn có chút bất đắc dĩ, tựa hồ như rất khó chịu. Trong tay hắn cầm cơm và sữa nóng vừa mới mua, đưa cho chàng trai ở phía đối diện.
"Hôm nay chắc cậu bận lắm, vẫn chưa ăn cơm có phải hay không?" Tạ Bệnh Miễn lo đối phương sẽ lại nói dối nên đành nói thêm: "Tiểu Trình mới vừa nói, cả buổi chiều cậu chưa ăn gì."
"Trên đường qua đây tôi sẵn mua luôn, còn có một ly sữa nóng, cậu có thể tự uống hoặc đưa Tiểu Trình cũng được."
"Không biết cậu có thích hay không, lần này mua không phải là quán lần trước, nhưng tôi cũng đã cho thêm ớt." Tạ Bệnh Miễn suy nghĩ một chút, nói thêm: "Lát nữa cậu cứ việc chuyển tiền cho tôi."
Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du ở cửa sau nghe lén: "..."
Nhị ca của bọn họ... quả thực hết thuốc chữa.
Hạ Thanh Từ "Ừ" một tiếng, cậu thực sự không có thời gian để đi mua cơm, cũng không cần phải từ chối nữa, cứ coi như là Tạ Bệnh Miễn mua giùm và cậu chỉ cần trả tiền là được.
"Bao nhiêu?"
Tạ Bệnh Miễn thản nhiên báo giá: "Sữa không tính, cái này là ban nhạc mua, miễn phí."
Thiếu niên đối diện không nói gì, điện thoại của Tạ Bệnh Miễn vang lên hai tiếng, là loại nhạc chuông được thiết lập đặc biệt, hắn bấm vào xem, đối phương chuyển cho hắn mười tệ.
"Tuế Tuế, hôm nay cậu có tan làm sớm không?"
Thời gian nghỉ của Hạ Thanh Từ không nhiều, nếu không đi ăn ở quán thì bọn họ thường sẽ ăn ở trong phòng nghỉ, cậu mở hộp cơm và trả lời Tạ Bệnh Miễn:
"Không biết."
"Ồ." Tạ Bệnh Miễn hỏi: "Nếu tôi xong sớm, tôi có thể tới tìm cậu không?"
Lời cự tuyệt vừa chạy tới bên miệng, Hạ Thanh Từ giương mắt nhìn vào ánh mắt của Tạ Bệnh Miễn.
Giọng của đối phương có vẻ thờ ơ, nhưng ánh mắt đặt lên người Hạ Thanh Từ lại ẩn chứa một chút kỳ vọng.