Hạ Thanh Từ nói "Ồ" một tiếng, đầu ngón tay khẽ co lại, nhíu mày nói: "Vậy cậu đi trước, tôi theo sau."
Không cần phải nắm tay cậu.
Hạ Thanh Từ nói xong, Tạ Bệnh Miễn cũng không nói thêm gì, hắn buông ra, đi trước dò đường.
Trong đường hầm chỉ có hai bước chân, Hạ Thanh Từ đi phía sau, cũng không đυ.ng vào tường nữa, đi đến cuối đường, quả thực có một cái bàn.
Tạ Bệnh Miễn bật đèn pin chiếu lên bàn, trên đó có một tờ giấy viết mã số phòng.
Ngoài ra còn có một mảnh bản đồ.
Hạ Thanh Từ liếc qua, ánh mắt dừng lại, sau đó nhìn về phía đèn pin vừa rồi sao không lấy ra trong tay của Tạ Bệnh Miễn.
"Quên mất." Tạ Bệnh Miễn nhìn ra cậu đang nghĩ gì nên đành giải thích.
Bản đồ còn chưa hoàn thiện, Hạ Thanh Từ nhìn qua và đoán rằng đó là bản đồ địa hình của ngôi nhà ma, điều quan trọng là tìm được lối ra chính xác, họ có thể tìm thấy sau khi tập hợp lại tất cả bản đồ.
"Đi tìm những bản đồ còn lại."
Hạ Thanh Từ cùng Tạ Bệnh Miễn đi trở về đường cũ, lúc về có đèn pin nên đi lại thuận tiện hơn nhiều.
Tiếp theo, họ đi thu thập mấy bản đồ còn lại. Vận may của Hạ Thanh Từ quả thực không tốt lắm, trên đường đi không hề gặp được Thẩm Ý, có lẽ cậu đã bỏ lỡ, phải cùng Tạ Bệnh Miễn chơi hết cả một ván.
Hai người mất hơn một tiếng mới tìm được lối ra chính xác, sau khi ra ngoài nhân viên đã tặng cho họ một món quà nhỏ.
"Hai bạn là vé trúng thưởng, còn hoàn thành nhiệm trong thời gian cho phép. Đây là quà, khi về nhớ mở ra nhé."
Hộp quà rất nhỏ, không biết bên trong là cái gì, Hạ Thanh Từ đành nhét vào túi.
Nhận quà xong, vừa ngẩng đầu đã thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, trong lòng có chút nhẹ nhõm.
"Tôi đi đây." Hạ Thanh Từ nói với Tạ Bệnh Miễn rồi đi về phía Thẩm Ý.
"Khi về nhớ gửi tin nhắn nhé."
Nghe được Tạ Bệnh Miễn nói, cậu không hề ngoảnh lại.
Hạ Thanh Từ nhận ra được tầm mắt Tạ Bệnh Miễn vẫn luôn dõi theo mình. Đi tới trước mặt Thẩm Ý, Thẩm Ý nhìn cậu, không biết đã đợi ở đây bao lâu.
"Cậu ra ngoài bao lâu rồi?"
Thẩm Ý: "Vừa mới ra."
"Tôi ở trong, có gọi cho cậu."
"Điện thoại của tôi bị tắt rồi." Hạ Thanh Từ giải thích: "Nhanh hết pin... Làm sao cậu ra ngoài được?"
"Tìm cửa rồi đi ra."
Thẩm Ý nói xong, nhìn thiếu niên trước mặt, lại nhìn Tạ Bệnh Miễn đang đứng phía xa, dừng mắt một lúc mới quay đầu lại, dưới mi đã tối sầm đi.
Kỳ thật Thẩm Ý đã ra ngoài được khoảng một tiếng, có lẽ may mắn nên bất kể chọn con đường nào cũng có thể chọn được lối ra.
Nhưng Thẩm Ý chẳng hề hài lòng.
"Còn cậu thì sao... thoát ra bằng cách nào?" Thẩm Ý hỏi.
"Tôi tìm manh mối ở bên trong, tập hợp lại rồi mới ra được." Hạ Thanh Từ suy nghĩ một chút rồi nói: "Các manh mối nằm rải rác ở các phòng khác nhau, phải mất khá nhiều thời gian."
Hạ Thanh Từ lấy món quà nhỏ từ trong túi ra: "Họ tặng tôi cái này, cậu có không?"
Thẩm Ý lắc đầu, hắn không tìm ra manh mối nên không được tặng.
"Vậy cái này cho cậu." Hạ Thanh Từ nhét món quà nhỏ vào tay Thẩm Ý: "Lần sau chúng ta chơi trò khác nhé."
Thẩm Ý nhìn chiếc hộp vuông vuông trong lòng bàn tay, nói: "Ừ", "Lần sau cậu được nghỉ, chúng ta có thể ra ngoài."
"Được." Hạ Thanh Từ lập tức đồng ý.
Lúc rời đi, cậu quay đầu nhìn lại, thấy cửa nhà ma chỉ còn nhân viên, Tạ Bệnh Miễn đã không còn ở đó nữa.
*
Hạ Thanh Từ và Thẩm Ý ở ngoài chơi cả một ngày, về tới nhà cùng gần bảy tám giờ, ngày mai còn phải đi làm nên cậu đành về bằng tàu điện ngầm.
Trước khi đến nhà, Hạ Thanh Từ nhìn thấy một bóng người hơi quen quen. Trần Tinh đứng trước nhà cậu, ánh sáng kéo dài thân hình, không biết đã đứng bao lâu.
Hôm nay ba cậu tăng ca nên về trễ, ở nhà không có ai.
Lần trước Hạ Thanh Từ cũng đã nói với ba rằng sau này không để Trần Tinh tới đây nữa, nhưng đoán chừng ba cậu dễ mềm lòng, Trần Tinh lại mặt dày nên cậu cũng không thể nào an tâm.
Sau đó Trần Tinh không tới tìm nữa, tưởng đâu mọi thứ đã không sao, không ngờ cậu ta lại tới đây nữa.
Hạ Thanh Từ đi tới cửa nhà, tiếng bước chân không nặng cũng chẳng nhẹ, Trần Tinh nghe thấy, quay đầu nhìn cậu, sắc mặt tối sầm.
"Sao giờ này cậu mới về? Cậu đã đi đâu?"
Giọng điệu tựa như đang chất vấn, có chút bất mãn.
Hạ Thanh Từ liếc nhìn Trần Tinh, không trả lời mà thay vào đó nói thẳng: "Cậu làm gì ở đây? Lần trước tôi đã nói thế nào."
"Cậu có ý gì?" Thái dương Trần Tinh giật giật, nhìn thấy tên câm giờ đây nói chuyện trôi chảy, trong lòng có chút bực bội, bất quá Trần Tinh có chuyện muốn nhờ Hạ Thanh Từ giúp nên đành đè xuống.
"Trước đây là lỗi của tôi. Đã lâu như vậy, cậu cũng nên nguôi giận."
Trần Tinh: "Tôi tới tìm cậu mấy lần, đều không ở nhà. Ngày mai rảnh không, tôi dẫn cậu đi xem phim."
Thật tự nhiên làm sao, cậu đã đồng ý rồi ư?
Có Trần Tinh ở đây, Hạ Thanh Từ không muốn mở cửa, cũng không muốn cho Trần Tinh có cơ hội để mà lợi dụng, định đứng ở đây nói cho rõ ràng.
"Tôi không đi, cậu có chuyện gì thì nói luôn đi." Hạ Thanh Từ chậm rãi nói.
Rồi bồi thêm một câu.
"Có nói tôi cũng không đồng ý."
"Cậu còn giận sao?" Trần Tinh rất không vui, thấy cậu cố chấp, tức giận đến bật cười: "Tuế Tuế, đừng nói trước sẽ không đồng ý."
"Chúng ta quen lâu như vậy, một việc nhỏ cũng không chịu giúp tôi?"
Trần Tinh thật sự muốn xin cậu giúp? Trực giác của Hạ Thanh Từ chắc chắn đó không phải chuyện tốt lành gì.
"Tuần sau có trận đấu bóng rổ, tôi muốn đăng ký. Cậu có thể nói với Tạ Bệnh Miễn nếu tôi được chọn, thì để tôi chơi."
Thi đấu bóng rổ chủ yếu là do hội học sinh của Kỷ Nguyện và các nam sinh 11 quyết định. Như mọi người đã biết, đám nam sinh 11 rất nghe lời Tạ Bệnh Miễn, Kỷ Nguyện cũng là anh em của Tạ Bệnh Miễn.
Trần Tinh tự tin rằng mình có thể được chọn nên nói với Hạ Thanh Từ: "Trước đây vì cậu mà cậu ta có ấn tượng xấu với tôi. Tôi không muốn vì cậu mà cậu ta làm tôi bị loại."
Với Hạ Thanh Từ, đây chỉ là một trận bóng rổ, không có gì quan trọng. Trần Tinh lại cau mày: "Đối với tôi nó rất quan trọng, giải đấu liên trường có thể cộng điểm sau này."
Trần Tinh là một học sinh thể thao.
Nhưng nó liên quan gì đến cậu?
Hạ Thanh Từ bình tĩnh nói: "Cậu có thể tự mình nói với cậu ta, tìm tôi cũng vô dụng."
"Tôi tìm cậu ta tất nhiên là không được. Hạ Thanh Từ, cậu có phải là cố ý đúng không? Cậu biết rõ... diễn đàn lần trước Tạ Bệnh Miễn không buông tha người nào, vài người còn bị nhà trường xử phạt."
"Còn có người trực tiếp phải chuyển trường." Trần Tinh thấy mình có thể ở lại trường học vì Tạ Bệnh Miễn xem hắn từng là anh em với Hạ Thanh Từ.
Tạ Bệnh Miễn trước đây là nam thần của hắn, bây giờ cũng vậy, nhưng khi nam thần đυ.ng tới lợi ích của mình, điều đó không còn quan trọng nữa.
"Ồ." Hạ Thanh Từ thờ ơ nói: "Mắc mớ gì đến tôi."
"Cậu nói giúp tôi một tiếng." Trần Tinh sắc mặt tối sầm: "Chỉ cần một câu, đã có thể giúp tôi việc lớn."
"Chẳng lẽ cậu không muốn."
"Không muốn." Hạ Thanh Từ đáp lại, hỏi: "Cậu còn việc gì không? Không thì có thể về."
Một lát nữa ba cậu về, nếu thấy cậu ta thì lại phiền phức.
"Cậu..." Trần Tinh tức muốn chết, nhưng có tức cũng hết cách, ở lại chỉ càng thêm bực, trừng mắt nhìn Hạ Thanh Từ.
"Quên đi, tôi tự mình tìm cách."
Trần Tinh nói xong, lập tức rời đi.
Đợi đến khi không còn bóng người, xung quanh trở nên yên tĩnh, Hạ Thanh Từ mới lấy chìa khóa mở cửa vào nhà. Đã ở ngoài cả một ngày trời, phải sạc điện thoại một lúc mới đọc được tin nhắn.
Hạ Thanh Từ gửi tin nhắn cho Thẩm Ý nói đã về nhà, một bên khác Tạ Bệnh Miễn cũng gửi cho cậu mấy tin.
Hỏi rằng cậu đã về chưa, ăn cơm chưa và ngày mai có đến quán trà sữa hay không.
Hạ Thanh Từ chỉ đơn giản gửi lại vài chữ.
SS: Đã về, ăn rồi.
Sau khi trả lời tin nhắn, Hạ Thanh Từ nghĩ tới chuyện hôm nay, góc quần đỏ lại hiện lên trong đầu, về sau không có chạm mặt Tɧẩʍ ɖυ Hàm.
Ngồi trầm ngâm một lúc rồi nhìn vào lịch trên điện thoại, cách ngày cậu gặp Tɧẩʍ ɖυ Hàm kiếp trước đã sớm hơn rất nhiều.
Đời này Hạ Thanh Từ đã thay đổi nhiều thứ nên có lẽ rất nhiều chuyện cũng đã đổi theo.
Nhìn lại lịch, lật lại vài trang, nhìn chằm chằm một lúc rồi đặt lịch lại như cũ. Đời này là đời này, sớm đã không giống nhau.
Chủ nhật Hạ Thanh Từ lại đến quán trà sữa, sáng sớm đã phải thấy một cái bóng siêu dính người đang ngồi nơi góc quán.
Tạ Bệnh Miễn đội mũ ngồi trong góc quán trà sữa, nói vài câu với Tiểu Trình, trên bàn còn có một cốc trà sữa và mấy cuốn sách, hắn cầm bút nhìn qua điện thoại rồi lại quay sang nhìn đề.
Sau đó làm như không có chuyện gì, lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Thấy cậu, hắn nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười.
Hạ Thanh Từ cảm thấy nhức nhức cái đầu, bước vào quán liền cảnh cáo Tạ Bệnh Miễn: "Chủ nhật tôi rất bận, không rảnh chơi với cậu. Nếu cậu ở đây, chỉ có thể ngồi yên ở đây cả ngày."
"Tôi sẽ không quản."
"Tôi biết rồi, tiểu lớp trưởng." Tạ Bệnh Miễn chỉ chỉ bài tập trên bàn: "Tuần trước tôi ở bệnh viện nên không tới được, sau này tuần nào cũng sẽ tới. Đây là bài tập, cậu cứ bận việc của cậu đi, tôi ngồi đây làm bài."
"Tôi sẽ không quấy rầy cậu." Tạ Bệnh Miễn hứa.
"Tốt nhất là như thế." Hạ Thanh Từ nói xong liền đi làm việc của mình.
Hạ Thanh Từ nói không quản, chính là thật sự không quản.
Suốt buổi sáng, cậu và Tạ Bệnh Miễn đều không nói thêm câu thứ hai, cứ bận rộn ở quầy lễ tân và trong quầy pha chế. Thỉnh thoảng Hạ Thanh Từ ngẩng đầu lên, phát hiện Tạ Bệnh Miễn thật sự đang nghiêm túc làm bài, liền quay mặt đi.
Nhưng làm bài tập không lâu, chẳng mấy chốc đã gục trên bàn.
Hạ Thanh Từ cũng không để ý, đã gần trưa, cậu định đổi ca, Tạ Bệnh Miễn tỉnh dậy, nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi đứng dậy ra ngoài.
Trên bàn có một cuốn sách bài tập, Hạ Thanh Từ không biết Tạ Bệnh Miễn muốn làm cái gì, cho đến khi hắn cầm hộp cơm đi vào mới khẽ cau mày.
Tạ Bệnh Miễn đặt cơm lên bàn, Hạ Thanh Từ còn chưa kịp mở miệng thì hắn đã nói: "Lớp trưởng, tôi mua cơm cho cậu, là cửa hàng lần trước."
"Cậu chuyển tiền cho tôi, giá như nhau, tôi đã cho thêm ớt với dấm."
Chân mày Hạ Thanh Từ thả lỏng, lấy điện thoại ra, chuyển mười tệ cho Tạ Bệnh Miễn, sau đó mở hộp cơm, quả thực là món cậu thường xuyên ăn.
Mua hai phần, Tạ Bệnh Miễn vốn định gấp sách lại để kê hộp cơm, ngẩng lên bắt gặp ánh mắt của Hạ Thanh Từ, hơi khựng lại, lặng lẽ đặt sách sang một bên, sau đó tìm khăn giấy che lại.
Hạ Thanh Từ thu lại tầm mắt, mở hộp cơm ra.
Khoai tây nấu nhừ, những lát thịt được rưới nước sốt và bao trùm cả mặt cơm, mùi thơm tràn ngập.
Đầu ngón tay cầm đũa hơi dừng lại, Hạ Thanh Từ gắp đồ ăn hai lần, sực nhớ ra lúc mình ăn tại quán cũng không có nhiều thịt đến vậy.
_____