Tiểu Cương được ôm chạy thẳng đến khu vực quần áo trẻ em.
Nhân viên hướng dẫn chưa bao giờ thấy một người đẹp như Khương Nham, làn da trắng như tuyết và mịn màng, ngũ quan trên mặt tinh xảo vô cùng, vóc dáng cũng hoàn hảo vừa phải.
Và ôm đứa trẻ nhỏ mịn như búp bê sứ, giống như một cặp cha con bước ra từ trong tranh.
"Cương Bảo Bảo, con thích cái nào?." Khương Nham đặt Tiểu Cương xuống đất.
Tiểu Cương chân trần đứng trên mặt đất, chiếc áo khoác dành cho người lớn trên người cậu giống như một cái thúng tròn mũm mĩm.
Nhân viên hướng dẫn kêu lên vì thích thú trước cảnh dễ thương của bé cưng, "Dễ thương quá, bé con làm bẩn quần áo à?"
Tiểu Cương không biết nói gì, chỉ có thể gật đầu với dì.
Cậu đi tới một hàng quần áo trẻ em, tất cả đều là kiểu mà cậu chưa từng thấy.
Ngón tay nhỏ chưa kịp chỉ vào bộ quần áo yêu thích, ba khương đã phấn khích lựa chọn trong giá quần áo, "Cái này mặc trên người con trai nhỏ của cha chắc chắn rất đẹp, cái này cũng vậy, cái này cũng vậy..."
"Sao tất cả đều đẹp thế này?" ba Khương vung tay rộng rãi, "Mua hết!"
Nhân viên hướng dẫn đã lâu không gặp khách hàng rộng rãi như vậy, "Được rồi, tôi sẽ đóng gói ngay."
Cuối cùng Tiểu Cương cũng mặc được bộ quần áo mới, bé cưng mập mạp trong bộ quần áo chú vịt màu vàng, rất dễ thương đáng yêu trong gương.
Khương Nham không nhịn được, ôm con trai hôn thêm vài cái nữa.
Sau đó Khương Nham cũng mua vài bộ quần áo phù hợp với gu thẩm mỹ của mình.
Xách theo những túi lớn nhỏ, Khương Nham lại đến cục đất đai, ở Liên sao chỉ cần mua nhà mua đất là có thể đăng ký hộ khẩu.
Khương Nham luôn sợ ngôi mộ của mình bị đào lên, quyết định vội vàng mua mảnh đất đó.
Tiểu Cương ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ, bên cạnh Khương Nham đang bàn bạc với nhân viên tiếp tân về các chi tiết mua đất.
【Chú này nhìn cha mình mặt đỏ bừng, có vẻ rất ngượng...】 Tiểu Cương che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Đột nhiên nghe được tiếng lòng của con trai, biểu cảm của Khương Nham có phần ngượng ngùng.
"Thưa ngài, ngài đến từ quốc gia nào vậy?"
"Đông Kỳ."
"Chưa nghe nói đến, ngài có hộ chiếu không?"
Khương Nham lắc đầu, "Không."
Nhân viên tiếp tân mặt đỏ không dám ngẩng mặt nhìn Khương Nham, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã bị sắc đẹp của Khương Nham làm choáng ngợp, bởi vẻ đẹp như thế chắc chắn không giống người địa phương, và giọng nói cũng hay đến vậy.
Để thích nghi với các chuyến du hành liên vì sao đường dài và chống lại tia cực tím mạnh, da của người giữa các vì sao thường thô ráp.
Khí chất của Khương Nham chỉ cần nhìn là biết anh là một thiếu gia quý tộc được nuôi dạy tinh tế từ nhỏ.
Khương Nham nhanh chóng sử dụng khả năng tài chính của mình để mua quyền sở hữu vĩnh viễn mảnh đất có lăng mộ, cuối cùng cha con anh có thể yên tâm sống.
Theo sự tiếp thị của nhân viên tiếp tân, Khương Nham còn đặt mua biệt thự xây dựng tốc độ tia chớp, vừa khéo dùng ngôi mộ làm tầng hầm.
Cùng ngày, đội xây dựng đã xây xong biệt thự.
Có lẽ do quen sống trong ngôi mộ, sau khi ở biệt thự được hai ngày, Tiểu Cương và Khương Nham cảm thấy khó chịu, cuối cùng đào một đường hầm thông với ngôi mộ cổ.
Cha con họ nằm thoải mái trong quan tài, Tiểu Cương mặc bộ đồ ngủ ếch nhỏ dựa trên ngực cha, trên tường chiếu video 3D, trong đó đang phát quảng cáo nhà trẻ.
Tiểu Cương nhìn mà thấy hoa mắt, lâu đài vui nhộn, đệm nhảy, cầu trượt...【Um, có rất nhiều bạn nhỏ~】
Khương Nham lại nghe thấy tiếng lòng của bé cưng, anh cẩn thận quan sát quảng cáo.
Trong suốt nửa năm qua, hai người họ đã học ngôn ngữ giữa các vì sao mỗi ngày và cũng đã có một sự hiểu biết sơ bộ về thế giới này.
Địa điểm trong quảng cáo nên là Thái học* của thế giới này, Khương Nham nhìn xuống đôi mắt sáng ngời của con trai mình.
*Là học phủ tối cao trong hệ thống giáo dục cổ.
Tính cả nửa năm kể từ khi tỉnh dậy, đứa nhỏ của anh cũng đã gần ba tuổi.
Thân là Thái tử Đông Kỳ, bé cưng hiện tại đã đủ tuổi để đi học tại Thái học, nhưng hiện tại không có thư phòng của Thái tử, không có Thái phó hay thậm chí là thư đồng.
Ngày xưa, khi Khương Nham còn làm một Quân Hậu, anh đã lên kế hoạch mọi thứ cho Tiểu Cương rồi, nhưng bây giờ sau khi tỉnh dậy, tất cả kế hoạch điều bị phá vỡ.
Quảng cáo nhà trẻ nhanh chóng kết thúc, đôi mắt của Khương Nham trở nên tối tăm.
Ngày hôm sau, khi Tiểu Cương vẫn còn ngủ say đã được bế từ hầm mộ lên biệt thự mặt đất.
Đột nhiên xuất hiện một biệt thự nơi thung lũng sâu trong rừng, dân làng gần đó có phần tò mò không biết là người giàu nào lại tự nhiên muốn sống trong núi.
Khu vực này tối tăm quái ác, ngay cả ban ngày cũng không ai dám đến.
Tiểu Cương nằm trên ghế sofa, phủ một tắm chăn bông nhỏ.
Khương Nham hôn lên trán con trai, sau đó mở cửa sổ rộng của biệt thự thông gió.
Không khí trong rừng vào buổi sáng trong lành, Khương Nham vô thức muốn hít thở sâu, dừng lại vài giây mới nhận ra bản thân hiện tại không còn thở được nữa.
Ở cửa ra vào có vài bồn hoa, thường ngày Khương Nham sẽ cùng Tiểu Cương làm một số hoạt động gắn kết của cha con, những bồn hoa này đều do hai cha con cùng trồng.
Trong chăn, ngón tay Tiểu Cương cử động, vô thức muốn ôm cha nhưng trống vắng, theo đà rơi xuống ghế sofa và tiếp tục giấc ngủ ngon lành.
Khương Nham dọn dẹp nhà cửa, nhìn đồng hồ đứng hoài cổ trong góc, sắp đến 8 giờ.
Đồng hồ reo đúng 8 giờ, Tiểu Cương từ từ mở mắt.
Cậu vén chăn ngồi dậy, tóc bù xù, hai tay mập mạp xoa xoa đôi mắt buồn ngủ.
Phản ứng đầu tiên khi thức dậy là gọi cha.
"cha cha..."
"Cha đây." Khương Nham ôm Tiểu Cương.
Cảm nhận được vòng tay của cha, trái tim bé nhỏ của Tiểu Cương mới yên lặng trở lại.
Cậu nằm trong vòng tay cha, lắc đầu thật mạnh để xua đi cảm giác buồn ngủ.
Sau vài phút, Tiểu Cương hoàn toàn tỉnh táo, rời khỏi vòng tay cha rất tự giác đi đến bồn rửa mặt ở tầng một.
Cha đã bóp sẵn kem đánh răng cho cậu, bé cưng leo lên bệ đỡ chân, đứng trước gương cầm lấy cốc nhựa hoạt hình lên, bắt đầu đánh răng cho bản thân, Tiểu Cương theo phương pháp đánh răng đã học trên kênh thiếu nhi, từng bước một cẩn thận đánh răng, hàm răng bên trái và phải đều được chăm sóc kỹ lưỡng.
Đánh răng xong đặt lại cốc và kem đánh răng, Tiểu Cương dùng chậu nhỏ hứng nước lau mặt.
Khương Nham cầm terminal vừa mua ghi lại vẻ ngoài dễ thương của con trai đáng yêu, trên khuôn mặt người cha hiện rõ nụ cười hài lòng.
*terminal: thiết bị đầu cuối
Bé cưng ngoan ngoãn từ nhỏ đã không thích khóc, im lặng đến mức anh phải lo lắng. Khương Nham không nhịn được nước mắt, trước kia họ sống trong nhung lụa với vô số người hầu hạ, nhưng bây giờ mức sống của họ đã giảm xuống rất nhiều, ngay cả những chuyện nhỏ như vậy cũng phải tự mình làm.
Buổi sáng, cha đọc sách viết chữ trong sân, Tiểu Cương ngồi xổm một bên theo dõi những con kiến trên mặt đất, một lúc sau cậu nhặt một que gỗ, vẽ vài con mương trên đất, chọc thêm khá nhiều lỗ nhỏ.
Khương Nham quan sát con trai, nửa năm qua Tiểu Cương hầu như mỗi ngày đều một mình chơi đùa như thế này, hoặc sững sờ nhìn bầu trời, một chiếc lá cây một cái que cũng có thể chơi cả buổi chiều.
Là một người cha, Khương Nham trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng.
Lúc này anh không nghe thấy tiếng lòng của Tiểu Cương, chắc Tiểu Cương đang rất buồn đúng không?
Anh nhớ lại quảng cáo nhà trẻ, trong lòng đã có quyết định.