3.
Hà Dư Sâm vẫn chưa khỏe lại, Lục Cảnh khá lo lắng nhưng anh chẳng thể làm được gì cả.
Hôm sau anh lái xe đi đến trước chung cư nơi mà Hà Dư Sâm đang sinh sống.
Anh cố tình sắp xếp chị Quý chăm sóc cho cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của người ấy, chị Quý làm việc rất cẩn thận, anh không muốn thừa nhận mình quan tâm đến Hà Dư Sâm, anh chỉ nghĩ mình nên duy trì phong độ trước mặt người tình cũ — ít nhất là cách ăn mặc và lối sống không thể tệ được.
Khi mở cửa, chị Quý đang mặc áo may, đôi mắt sưng đỏ, không giống vẻ giỏi giang ngày thường chút nào. Thấy Lục Cảnh đến, chị sửng sốt một chút, biểu cảm thì hoảng hốt, như thể chị nghĩ Lục Cảnh tới đây là chuyện khó tin.
Tự Lục Cảnh cũng biết sau khi Hà Dư Sâm dọn đến đây, rất hiếm khi anh đến, dường như đây là lần đầu tiên anh tới mà không thông báo trước.
Anh ho nhẹ một tiếng, anh nhìn một vòng xung quanh mà vẫn chưa thấy người đó, anh lập tức hỏi: “Hà Dư Sâm đâu rồi?”
Nghe thấy cái tên ấy, chị Quý cuối cùng cũng lấy lại tinh thần sau khi sững sờ.
“Tiểu Hà…”
Vành mắt của chị Quý lại đỏ ửng lên.
“Lục tiên sinh tới sớm vài ngày thì tốt rồi.” Chị nhẹ nhàng nói.
Lục Cảnh thấy chị nói vậy thì chợt có dự cảm không lành.
Khi nghĩ đến Lục Cảnh, nội tâm của chị Quý rất phức tạp, trách cứ có, tiếc nuối có, kính trọng và ngưỡng mộ cũng có, nhưng xét cho cùng vẫn chỉ đành than tất cả đã được vận mệnh sắp đặt.
“Tiểu Hà… Luôn luôn chờ ngài.” Chị Quý trầm giọng nói, thấy Lục Cảnh có vẻ khó hiểu, chị do dự một lúc lâu rồi vẫn nói: “Tôi dẫn ngài đi gặp em ấy.”
Thật ra Lục tiên sinh đã đối xử với Tiểu Hà tận tình tận nghĩa rồi, ít nhất trong những ngày tháng cuối cùng, anh đã để cậu sống thật thoải mái.
Sự di tình biệt luyến [1] này… Đúng là thời gian không đợi ai cả, cuối cùng chỉ để lại tiếc nuối và bỏ lỡ. Năm đó Lục tiên sinh đợi Tiểu Hà, còn bây giờ Tiểu Hà lại đợi Lục tiên sinh, cả hai đều không đợi được đối phương.
[1] Di tình biệt luyến: Yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới
Chỉ là nếu những ngày cuối cùng này Tiểu Hà có thể gặp mặt Lục tiên sinh… Thì tốt rồi!
Lục Cảnh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền nhỏ nhắn của người ấy trên bia mộ.
Từ lúc anh bước vào khuôn viên mộ, tâm trí của anh đã lập tức trống rỗng — tứ chi của anh không nghe sai bảo mà cứ đi theo chị Quý tới phía trước, anh cảm thấy linh hồn của mình thực sự đã thoát khỏi cơ thể này rồi, anh không biết bản thân đang làm gì ở đây.
Tại sao anh lại ở đây?
“Tiểu Hà… Năm đó sau khi mắc bệnh, em ấy còn quá non nớt, không biết nên xử lý chuyện tình cảm giữa hai người như thế nào nên mới ra đi.” Chị Quý nhìn thấy khuôn mặt của Lục Cảm vô cảm. chị vẫn uyển chuyển lựa lời mấy câu cho Tiểu Hà đã q.u.a đ.ờ.i, cô nghĩ Lục Cảnh đã có người yêu mới nên cũng không còn bao nhiêu tình cảm với Tiểu Hà: “Nếu Lục tiên sinh vẫn trách em ấy thì ngài hãy buông đi.”
Cơ thể của Lục Cảnh hơi lung lay một chút, chị Quý không nhìn thấy.
“Lúc em ấy đi có để lại di chúc, em ấy ra đi được mấy ngày rồi, có lẽ em ấy muốn nhìn mặt ngài lần cuối.” Chị Quý nói: “Em ấy cũng không muốn quấy rầy anh nhiều, dù sao thì em ấy cũng biết ngài đã có Lâm tiên sinh.”
Chỉ là em ấy luôn đợi ngài.
Chị Quý do dự một lúc, chị không muốn làm Lục Cảnh chán ghét nữa nên chị không nói lời cuối cùng ra khỏi miệng.
“Tiểu Hà mong được an táng ngoài biển, nhưng tôi suy nghĩ lại một chút, chúng ta vẫn nên để một nửa tro cốt ở dưới đất, sau khi em ấy du ngoạn thì còn có chỗ để nghỉ ngơi.” Chị mê tín nên vẫn tự tiện làm chủ, chị mong vong linh của Hà Dư Sâm không vướng bận quá mức.
Lục Cảnh vẫn im lặng, chị Quý thực sự không thể đoán anh đang nghĩ gì, chị vừa quay đầu thì nhìn thấy sắc mặt của đối phương trắng bệch, môi mỏng mím chặt, toàn thân run rẩy nhẹ, chị không khỏi hơi lo lắng: “Lục tiên sinh…”
“Em ấy…”
Vừa mở miệng, giọng nói khàn đặc ấy như thể không phải giọng nói của anh.
“... Hóa ra em ấy luôn… Bệnh tật.”
Ngày hôm nay, sự thật chân tướng làm anh phẫn nộ và căm hận nhiều năm trời cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt nước.