Nếu nói lần trước là một lần trốn chạy vội vàng, thì lần này, Sơ Niệm không có chút vội vã nào, vô cùng thong dong.
Cô nhét hết lông vũ vào ba lô, đi đến hang nhỏ bên cạnh, rót đầy một túi nước, mang theo một ít hoa quả mà rắn lớn đã hái cho cô lúc sáng.
Ngoài ra, thứ không thể thiếu là cuốn sổ tay, trên đó có bản đồ vẽ tay của cô.
Các chỉ dẫn đều được Sơ Niệm đánh dấu trên bản đồ, các tuyến đường chính xác cũng đã được Sơ Niệm tô đậm, miễn là la bàn không chỉ sai hướng, thì cô vẫn có thể đi ra ngoài.
Sau khi khoác ba lô, cô đi ra cửa hang, lấy viên dạ minh châu đặt đối xứng với cỏ phát sáng. Viên dạ minh châu này tuy không lớn nhưng lại là viên sáng nhất trong tất cả các viên dạ minh châu, đủ để chiếu sáng một mảnh nhỏ trong bóng tối, giống như một chiếc đèn pin nhỏ.
Khi cô đang chuẩn bị đồ, con rắn lớn như thường lệ uể oải nhìn cô đi đi lại lại, một chốc lại đi đâu đó, giống như một người đang quan sát con thú nhỏ của mình, để mặc cho con thú nhỏ hoạt động, miễn là nằm trong phạm vi an toàn.
Cuối cùng thì cũng chuẩn bị đồ xong, dưới sự giám sát của rắn lớn, Sơ Niệm chậm rãi bước ra khỏi miệng hang.
Sơ Niệm không biết cái hang này có phải là cái duy nhất kết nối với thế giới bên ngoài hay không, nhưng nó là con đường duy nhất để ra thế giới bên ngoài mà cô tìm được.
Nhìn thấy cô ra khỏi của hang, rắn lớn cũng đi theo.
Sơ Niệm dừng lại, rắn lớn cũng dừng lại.
Sau một vài lần thử, Sơ Niệm phát hiện ra rằng rắn lớn không ngăn cản cô mà dường như chỉ muốn đi theo cô.
Sơ Niệm dần dần trở nên can đảm hơn, không còn vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, cô đẩy nhanh tốc độ bước đi.
Tại ngã ba đường, khi Sơ Niệm chuẩn bị rẽ vào một con đường, rắn lớn lại dùng đuôi kéo cô vào một con đường khác trên ngã ba.
Dường như nó muốn cô đi con đường này.
Con đường mà rắn lớn chỉ không được đánh dấu trong bản đồ của cô, lối rẽ này cô chưa từng đi qua.
Lúc đầu, cô không biết hang trong ngọn núi này lớn đến mức nào, nhưng thực sự trong đó có rất nhiều ngã rẽ. Nó không giống như được hình thành một cách tự nhiên mà có vẻ như nó đã được hình thành theo thời gian.
Lần đầu tiên khi cô bỏ chạy, thường đi vào con đường ngõ cụt, rồi lại đi con đường vô ích, hao tốn sức lực một cách vô ích.
Bây giờ rắn lớn lại giục cô đi đến ngã rẽ khác, Sơ Niệm do dự không biết có nên đi vào hay không.
Nhưng suy nghĩ lại, nếu cô đi sai, vấn đề lớn nhất sẽ chỉ là quay lại đi đường cũ, và sau đó cô sẽ không nghe lời của rắn lớn nữa.
Cô chỉ cho rắn lớn một cơ hội duy nhất.
Sơ Niệm vẽ một mũi tên nhỏ dài lên bản đồ, đại diện cho hướng đi mà rắn lớn chỉ.
Đi dọc theo lối rẽ mà rắn lớn chỉ, Sơ Niệm kinh ngạc phát hiện cuối cùng con đường này cũng gặp lại con đường trong bản đồ mà cô vẽ, hơn nữa còn gần hơn con đường quanh co của cô rất nhiều.
Dưới sự chỉ đường của rắn lớn, Sơ Niệm nhanh chóng đi đến cửa hang.
Sau khi đến cửa hang, con rắn lớn lại lười biếng cuộn mình trên cây cao, để mặc cho Sơ Niệm di chuyển xung quanh.
Sơ Niệm từng quan sát ở cửa hang, môi trường địa lý ở đây rất phức tạp, vừa có núi vừa có nước, cô phỏng đoán có thể có thác nước ở phía sau núi.
Tuy nhiên, khi nhìn rõ toàn cảnh ngọn núi vào ban ngày, cô vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Ngọn núi này thực sự cao và khổng lồ. Rừng xanh tốt, núi dốc, đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa, nhìn từ xa trông giống như một miếng bánh matcha xanh được phủ một lớp kem.
Cô cảm thấy mình là đang quá muốn ăn bánh và uống sữa nên trong đầu cô hiện lên tính từ như vậy để miêu tả một ngọn núi.
Cô đã lâu không được ăn đồ mặn, chưa kể đến những món tráng miệng như bánh ngọt và trà sữa, chỉ cần nghĩ đến thôi là đã chảy nước miếng rồi.
Trước đó đã từng có người nói rằng con người là sinh vật tham lam, ăn no thì muốn ăn ngon, ăn ngon thì ham vật chất, sau thỏa mãn vật chất thì bắt đầu theo đuổi hạnh phúc tinh thần, chính là sẽ không bao giờ thỏa mãn được.
Có vẻ gần đây vì cô ăn no quá nên bắt đầu suy nghĩ đến trà sữa và bánh ngọt.
Phải nỗ lực rất nhiều, cô mới bỏ được những suy nghĩ xa hoa, mà tập trung cho mục đích của chuyến đi này.
Dưới chấn núi có rất nhiều loài thực vật, Sơ Niệm vừa đi vừa quan sát, tìm xem loại nào có thể ăn được. Mấy ngày nay mỗi ngày cô đều ăn toàn thịt là thịt, cô cảm thấy rất cần đồ ăn chay để thanh lọc cái dạ dày của mình.
Trước đây Sơ Niệm đã từng được coi là sinh viên đứng đầu khoa sinh học, mỗi năm đều được nhận học bổng. Nhưng hiện tại, nhìn những thực vật này có vẻ quen mắt nhưng nhìn kỹ thì dường như hoàn toàn chưa thấy bao giờ, trong lòng cũng có chút bối rối, những thực vật này sao lại không giống với trong trí nhớ của cô, hoặc là kiến
thức của mình chưa vững, hoặc là đã quá lâu không đọc sách rồi, nên có vài điểm nhớ nhầm…
Cô bắt lấy một chiếc lá trông giống như lá cây bồ công anh, dùng răng cắn một đoạn nhỏ, sau đó nhổ nó ra ngay lập tức, cau mày thật chặt.
Cô thất vọng ném chiếc lá trong tay đi, tìm cây khác.
Lần này cô tập trung ánh nhìn vào trái cây nhỏ giống như chiếc đèn l*иg màu đỏ trên một bụi cây thấp, trái l*иg đèn ăn không ngon, không ngọt như mong đợi nhưng mà vẫn là ăn được. Sơ Niệm lấy một ít và bỏ vào ba lô.
Khi nếm thử các loại thực vật, cô đều rất thận trọng, chỉ ăn một ít vào miệng, sau một thời gian không thấy khó chịu mới coi là ăn được. Sau vài lần thử nghiệm, Sơ Niệm cảm thấy mình có thể sánh ngang với Thần Nông nếm qua đủ loại thảo mộc. Kết quả đáng mừng là, cô đã chọn được một vài loại có thể ăn được trong số rất nhiều loại cây.
Đặc biệt, có một loại cây giống như xà lách, ăn ngọt và ngon, thích hợp nhất là ăn với thịt nướng, một nửa ba lô của Sơ Niệm đều là loại xà lách này.
Cô loay hoay quanh đây đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, rắn lớn trượt từ trên thân cây xuống, cuốn lấy cô đưa trở lại động.
Sơ Niệm ngoan ngoãn, không vùng vẫy, theo rắn lớn trở về động.
Sau nửa ngày, Sơ Niệm đã cơ bản đã xác định rắn lớn cho phép cô tự do di chuyển, nhưng cô không thể đi xa, phải ở trong lãnh thổ của nó hoặc trong tầm mắt.
Trước đây Sơ Niệm luôn cho rằng ranh giới này là phạm vi trong động, nhưng bây giờ xem ra phạm vi có thể rộng hơn.
Rắn lớn dùng cánh đưa cô trở về hang, rất nhanh đã bay về đến nơi.
Sau khi trở về, Sơ Niệm cất thành quả sáng nay vào động nhỏ, dùng nước rửa sạch, cất sang một bên để dùng sau.
Cô chủ động nướng nhiều thịt cho con rắn lớn, và chia sẻ thành quả hôm nay cô hái được. Một trong những loại quả cô hái có một loại có vị ngọt và cay, Sơ Niệm thoa nước cốt của nó lên thịt để nướng, bọc nó trong rau xà lách, ăn vô cùng ngon miệng. Nhưng sau khi rắn lớn ăn một miếng, trong miệng đã phun ra một quả cầu lửa nhỏ.
Sơ Niệm: ???
Nó có vẻ như là bị cay rồi.
Rắn lớn lớn không ăn được đồ cay, hơn nữa ở miệng còn nôn ra những quả cầu lửa nhỏ, trông có chút đáng yêu.
Một con rắn hiền lành và dễ thương thích đồ ngọt như vậy, chắc hẳn là một con rắn cái xinh đẹp.
Sơ Niệm nghĩ vậy.
Cô tiếp tục nướng thịt cho rắn bằng loại quả màu vàng có vị chua ngọt, còn món thịt nướng ướp trái cây chua cay ngọt ngọt thì cô vui vẻ giải quyết hết.
Sau khi biết là có thể ra khỏi hang, buổi chiều Sơ Niệm tự mình đi xuống tìm kiếm hai lần, rắn lớn đều không ngăn cản cô.
Trong hai chuyến đi này, cô mang theo hai viên đá có bề mặt cắt tương đối bằng phẳng, và muốn đặt chúng vào tường để làm một cái bếp đơn giản, tấm đá do con rắn lớn mang về bên trên, bên dưới đặt củi. Trước mắt có thêm cành và củi, lại vừa có thể giảm tro của củi dính vào thức ăn.
Khi chọn đá, Sơ Niệm cũng nhìn thấy một viên đá có chỗ lõm ở giữa. Phần lõm có khả năng chứa một dung tích nhất định, có thể dùng làm nồi đá đơn giản, có thể dùng để đun nước hoặc thậm chí là nấu canh.
Một ngày đầy thu hoạch, tâm trạng của Sơ Niệm không khỏi vô cùng vui vẻ, buổi tối trước khi đi ngủ, không khỏi ngâm nga giai điệu yêu thích của mình.
Do phạm vi hoạt động của Sơ Niệm tăng lên nên công thức nấu ăn của cô cũng phong phú hơn rất nhiều. Cô thậm chí còn tìm thấy một loại thực vật trông giống như là một củ hành dại. Khi ăn sống sẽ có cảm giác cay nhưng khi nấu lên thì cảm giác ngon miệng sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng cây hành dại này không có nhiều, vì vậy Sơ Niệm đã thu thập tất cả những củ hành dại tìm thấy cùng với rễ của chúng, đặt chúng lên dòng thủy lưu trong động nhỏ. Bộ rễ có nước để duy trì sức sống, có thể dự trữ được trong một khoảng thời gian dài hơn.
Lúc đang tắm, cô còn bắt được một con cá đang ngủ.
Con cá này không lớn, khoảng chừng nửa cân, thậm chí trên người một số chỗ còn không có vảy cá. Có vẻ như nó không hề ngủ quên, chắc là do nó bị thương trong một trận giao chiến nào đó nên không có sức để chạy trốn.
Sơ Niệm quyết định chế biến con cá này thành món canh cá, món canh cá nấu với hành lá dại chắc chắn là sẽ rất ngon.
Cô dùng dao găm để cạo sạch vảy trên mình cá, sau đó chỉ cần cắt nhẹ nhàng bụng con cá để làm sạch nó. Gọi rắn lớn tới nhóm lửa.
Rắn lớn có vẻ rất tò mò, tại sao vẫn chưa đến giờ ăn tối, mà Sơ Niệm đã gọi tới nhóm lửa nhỏ rồi. Thế nhưng nó vẫn là ngoan ngoãn phun lửa và đốt lửa.
Đây là lần đầu tiên Sơ Niệm dùng nồi đá mà cô đã nhặt, sau khi đun nóng nồi đá, cô dùng một cành cây để quết ít mỡ động vật mà buổi trưa còn sót lại vào.
Sơ Niệm cho cá nhỏ vào chiên, sau khi hai mặt chín vàng, thì múc đầy một chén nước rồi cho vào nồi đá, vốn tưởng với củ hành dại chốc nữa sẽ được húp bát canh cá ngon lành.
Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng sau khi cho nước trong chén vào nồi đá, nồi đá đã phát ra tiếng crắc, rồi nổ nứt ra…
Nước chảy xuống dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy, đồng thời cũng dập tắt đi sư nhiệt tâm của cô.
Sơ Niệm sững sờ nhìn bán thành phẩm sắp sửa thành công biến thành đống đổ nát kinh hoàng, tâm trạng nhất thời rất phức tạp.
Cô thực sự quên rằng một số viên đá có độ dày quá mỏng, không chịu được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của sự giãn nở và co lại vì nhiệt, sẽ bị nứt ra khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cô có phần ảo não, sớm biết thì đã trực tiếp ăn cá rồi, tại sao cứ tốn công vô ích đổ nước vào, để giờ cá rán hay canh cá đều không được ăn, tay trắng luôn rồi.
Rắn lớn trầm ngâm liếc nhìn hòn đá bị vỡ, và như thường lệ, dọn dẹp tất cả rác thải trong bếp.
Khi trời sắp tối, Sơ Niệm đang ngồi viết nhật ký thì bất ngờ nghe thấy âm thanh lạ phát ra từ cửa hang. cô nhìn ra, thì ra là rắn lớn quay lại với một con mồi lớn.
Rắn lớn mới ăn một con vào buổi sáng, như thường lệ, đến bữa nó sẽ bắt vài con mồi nhỏ cho Sơ Niệm, nếu Sơ Niệm ăn không hết thì nó sẽ ăn. Chứ không ăn một lượng lớn thức ăn liên tục bao giờ.
Ngay sau đó, rắn lớn đẩy con mồi đến trước mặt Sơ Niệm.
Điều này khiến cô băn khoăn không biết có phải cô sai cho nó châm lửa hai lần vào buổi chiều vì tính háu ăn của mình, vì vậy, gửi tín hiệu sai cho rắn lớn, làm cho nó có cảm giác như nó không cho cô ăn đủ không?