Tôi Biết Yêu Rồi

Chương 7

7

" Đừng mà... thả tôi ra đi..."

Cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi đám người đó nhưng vì bọn chúng quá đông, lại vừa bị bịt miệng vừa bị trói nên cậu không thể nào thoát được...

" Này... dừng tay lại..."

Giữa lúc cậu tuyệt vọng nhất thì có một chiếc xe hơi sang trọng dừng mặc, trên xe một người đàn ông sang trọng bước xuống, không ai khác chính là chủ tịch hắc ám của cậu.

" Thả cậu ấy ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát..."

" Được, mày báo đi... xem hôm nay bọn mày có thoát khỏi tụi tao không?"

Chưa hết câu tiếng cười man rợ của bọn chúng lại vang lên, cũng phải thôi bọn chúng đông như vậy nếu báo cảnh sát thì cũng khó mà thoát được.

" Rốt cuộc mấy người muốn gì? Sao lại bắt cậu ấy..."

" Nó nợ tiền bọn tao, lại định ăn quỵt..."

" Nợ tiền, có nhầm lẫn gì không vậy? Cậu ấy làm sao giao du với mấy người..."

" Vậy mày xem đi?"

Nhìn dòng chữ trên tờ giấy, hắn không tin, càng không ngờ rằng cậu có thể vay nặng lãi của bọn xã hội đen. Hết nhìn bọn chúng rồi nhìn Nguyên Mạn, cậu bị bịt miệng không thể nói được chỉ lắc đầu ngỏ ý bảo hắn đi đi.

" Tôi trả nợ giúp cậu ấy!"

Cả đám trừng mắt trước câu nói của hắn, ngay cả cậu cũng rất ngạc nhiên không ngờ một tên lạnh lùng, keo kiệt như hắn lại giúp cậu trả số tiền lớn như vậy.

" Nếu là cậu ấy nợ thì tôi sẽ trả... nhưng trước hết mấy người phải thả cậu ấy ra, nếu cậu ấy có một vết xước tôi sẽ không tha cho mấy người..."

" Mày lấy gì để đảm bảo?"

" Tôi là chủ tịch của Lục Kim, nếu nuốt lời mấy người cứ đến thẳng công ty tìm tôi..." Vừa nói hắn vừa đưa danh thϊếp lên.

" Được, cởi trói cho cậu ra."

Viên Khải bước đến đỡ cậu, kéo cậu về phía sau mình, hắn nhìn cậu một lát đảm bảo cậu vẫn an toàn mới vào xe lấy liền đi cho bọn chúng...

" Tôi chỉ có một ít tiền ở đây thôi, số còn lại tôi sẽ chuyển khoản cho mấy người..."

" Được, xem như số nó hên đi, từ nay đi vay nặng lãi thì né bọn tao ra..."

Dứt lời, cả đám nhanh chóng nhận tiền rồi rời đi. Lúc này chỉ còn cậu với hắn, không gian cũng yên tĩnh đến lạ thường.

" Cảm ơn! Số tiền này tôi sẽ đi làm để trả lại cho anh..."

Nguyên Mạn lên tiếng, hôm nay hắn thật sự làm cậu bất ngờ, không chỉ cứu cậu thoát khỏi đám đó mà còn giúp cậu trả món nợ lớn này.

" Rốt cuộc cậu cần nhiều tiền như vậy để làm gì? Có khó khăn có thể nói với tôi mà?"

" Tôi có chút chuyện riêng thôi, tiền tôi nợ anh..."

" Chuyện riêng? Cần tiền đến mức đi vay nặng lãi? Gan cậu cũng to thật? Nếu hôm nay tôi không tình cờ đi ngang qua thì thế nào hả?"

Hắn mất kiểm soát hét lên, bình thường cậu là người thế nào hắn hiểu rất rõ, sao lại đi làm cái chuyện thế này cơ chứ?

" Cậu là vì tiền mà chuyện gì cũng làm được... thật không ngờ..."

" Tôi thật sự hết cách rồi... anh sinh ra đã ở vạch đích làm sao có thể hiểu nỗi khổ của những người như tôi..."

" Dù sao thì cũng cảm ơn anh, số tiền nợ anh tôi sẽ cố gắng trả..."

Không hiểu sao khi nghe mấy câu này hắn lại cảm thấy đau lòng, nhất thời trở nên khó xử khi nhìn ánh mắt xa xăm của cậu.

" Tôi... tôi xin lỗi..."

" Không sao, tôi về trước đây, mai còn đi làm..."

Vừa nói cậu vừa bước đi trên vẻ hè, lòng trở nên nặng trũi... Hắn thấy vậy vội chạy theo níu tay cậu..

" Ngoài trời lạnh lắm, cậu lên xe về cùng tôi đi..."

" Không cần..."

" Này, khuya rồi đi một mình nguy hiểm lắm cậu biết không?"

" Anh quan tâm làm gì chứ, tôi cũng đâu phải con gái mới lớn..."

" Cậu còn dễ thương hơn cả con gái mới lớn ấy, nên tôi sợ cậu..."

" Anh đang nói gì vậy, điên rồi sao..."

Cậu khó chịu dừng lại, cũng chẳng hiểu tên sếp này bị làm sao mà hôm nay quan tâm cậu như vậy nữa.

" Thư ký... thư ký à, về cùng tôi đi mà... nếu không tôi sẽ cho mọi người trong công ty biết cậu dụ tôi về phòng..."

Dùng ánh mắt vô sỉ, hắn không biết mình lo cho cậu hay lo cho dự án mới của công ty nhưng sợ cậu đi một mình sẽ xảy ra chuyện. Hắn tin chỉ có cách này mới có thể làm cậu về chung.

" Này, anh có bị điên không hả? Là anh vác mặt qua chỗ tôi ngủ cơ mà?"

" Là cậu dụ tôi trước, thử nghĩ mà xem nếu tin này bị đồn ra thì sao nhỉ..."

" Thôi được, tôi về cùng anh..."

Cậu đỏ mặt bước lại phía xe hắn, dù biết mình chẳng làm gì sai nhưng vẫn nghe lời hắn, tên này rất lắm chiêu trò nên để giải quyết nhanh cậu đành đồng ý.

----------

Ba hôm sau, tại công ty

" Anh đưa bọn họ vào phòng họp hội đồng giúp tôi với.."

" Dạ vâng..."

Trợ lý đưa người của bên Lạc Thị vào phòng khách để chờ Nguyên Mạn xong thì liền tức tốc chạy đi thông báo cho cậu, dự án lần này Viên Khải một tay giao nó cho cậu.

Nguyên Mạn đang ngồi làm việc ở trong phòng, cậu vừa nghe trợ lý Trần nói rằng bên Lạc Thị đã đến và đang ở trong phòng khách thì liền nói đưa họ vào phòng họp chờ cậu.

Cất tờ giấy hợp đồng đang còn đọc dở ở trên tay vào tủ. Cậu chỉnh lại quần áo thật chỉnh tề và gọn gàng rồi đi sang phòng họp hội đồng.

Hôm nay không phải này ký hợp đồng, mà là bên đối tác muốn xem bản thiết kế mới.

Bọn họ muốn thảo luận về đưa ra sáng kiến, mẫu mã cho outfit sắp tới của công ty.

Cậu chỉnh lại quần áo xong thì kiêu ngạo, nghiêm trang bước đi vào phòng họp.

Tất cả mọi người đều đã ở trong phòng họp chờ, cậu nghiêm trang đi vào phòng họp đảo nhìn quanh phòng một lượt, nhìn mọi người rồi nghiêm giọng, nở một nụ cười, nói:

" Chúng ta bắt đầu thôi ạ."

............

Gần bốn giờ đồng hồ trôi qua. Những gì cần nói cũng đã nói, nhưng gì cần nêu cũng đã nêu, có vẻ bên kia không có ý kiến gì về sản phẩm mới.

Bây giờ chỉ cần tạo ra sản phẩm và tung ra thị trường thôi.

Lần này bọn họ không mướn người đại diện mà hai tổng tài lớn của hai công ty sẽ làm người đại diện, chụp ảnh, tuyên truyền...

——————

Hai tuần sau

Cuối cùng thì sau bao nhiêu vất vả hợp đồng cũng được ký, không những thế sản phẩm mới được tung ra thị trường nhưng được rất nhiều yêu thích của giới trẻ cho giới trẻ.

Về phía công ty thì chỉ trong ngày đầu tiên, doanh thu của bọn họ đã tăng gấp đôi doanh thu của outfit trước.

Trong suốt một tháng đấy, cậu luôn đi sớm về muộn, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi. Cậu dùng hết sức lực và đam mê cho công việc, không cho bên đối tác có cơ hội vì chuyện riêng mà hoành hành.

Hắn thì suốt ngày làm phiền cậu, đêm nào đi làm về khuya cũng bị hắn gọi, bực mình quá nên cậu chẳng thèm nghe máy luôn.

" Thư ký, cậu giỏi quá... hợp đồng lần này tất cả đều là công sức của cậu..."

" Có gì đâu, đây là một cơ hội để tôi học hỏi thôi mà..."

" Vậy tối nay cậu có rảnh không, đi ăn cùng tôi đi... xem như mừng thắng lợi cho hợp đồng mới..."

" Xin lỗi chủ tịch nhé, tối nay tôi bận rồi..."

Nguyên Mạn thẳng thừng từ chối, mắt vẫn xem doanh thu trên màn hình máy tính, vẫn chẳng để ý đến hắn.

" Vậy hôm khác đi cùng tôi được không?"

" Chắc là không được rồi, dạo này tôi không có thời gian rảnh... hơn nữa..."

Cậu biết tên này rất lắm mưu, mỗi lần mời cậu đi ăn là kiểu gì cũng có chiêu nào đó, nên không đi thì vẫn tốt hơn.

" Ừ, nếu cậu bận thì thôi vậy..."

Tâm trạng hắn trở nên hụt hẫng, có lẽ chưa ai dám từ chối hắn như vậy. Bản thân không hiểu có phải mình giao cho cậu nhiều việc nên cậu mới bận như vậy không? Nhưng hôm nào cũng thấy cậu đi tận khuya mới về, rốt cuộc là đi đâu chứ?

-------------

" Cốc... cốc..."

" Nguyên Mạn... cậu có nhà không vậy?"

" Nguyên Mạn... mở cửa cho tôi đi..."

" Có chuyện gì vậy?"

Cậu mệt mỏi ra mở cửa, hôm qua đi làm về dính mưa nên đầu vẫn còn đau. Bấy lâu nay bỏ bê bản thân quá nên định hôm nay chủ nhật dành thời gian nghỉ ngơi nhưng không ngờ mới sáng sớm đã bị hắn làm phiền.

" Sao không nghe máy của tôi?"

" Tôi ngủ quên... anh có chuyện gì vậy?"

" Nhà cậu còn đồ ăn không, tôi đói quá..."

" Có mì thôi, anh có ăn không?"

Ngán ngẩn nhìn hắn, tên này đúng là thích làm phiền người khác mà.

" Cậu nấu cho tôi đi..."

Hắn ngang nhiên bước vào ngồi chéo chân trên ghế, cậu thở dài rồi đi nấu đồ ăn cho hắn.

" Anh ăn đi..."

" Ngon vậy... à mà cậu pha cho tôi ly cafe được không, tự nhiên thèm cafe cậu pha quá..."

" Cafe đây..." Chỉ năm phút sau cậu đã đặt cốc cafe lên bàn cho hắn.

" Cậu lấy cho tôi ly nước được không, mì cay quá!"

Cậu không nói mà lẳng lặng đứng dậy đi lấy nước cho hắn, tên này lúc nào cũng quá đáng nhưng hôm nay cậu mệt nên không muốn cãi nhau với hắn nữa.

" Sao hôm nay cậu ngoan vậy, không chống đối tôi nữa hả?"

Viên Khải ngạc nhiên nhìn cậu, rồi lại cúi xuống ăn tiếp, có thư ký ngoan thế này chẳng phải là rất tốt hay sao?

" Choang..."

#còn