Tôi Biết Yêu Rồi

Chương 6

6

"Mạn Mạn... hức... lúc nãy bọn đòi nợ lại đến... bọn chúng bắt em con đi rồi... hức... chúng nói trong vòng ba ngày không trả hết nợ sẽ bán con bé..."

"Ba lại vay nặng lãi để cá độ tiếp sao mẹ?"

"Không là của lần trước... bọn chúng không đòi lãi hằng tháng nữa mà đòi cả gốc lẫn lãi, ngay cả sổ đỏ mẹ cũng cầm rồi... vẫn không được bao nhiêu hết..."

"........"

"Hôm nay chúng còn bắt Tiểu Diệp đi rồi... hức... con bé là con gái... sức khỏe cũng không được tốt... mẹ sợ... hức... nó có chuyện gì mẹ không sống nổi mất."

Giọng người phụ nữ bên kia vang lên kèm tiếng nấc nghẹn ngào như xé nát tâm hồn cậu, vì ba cậu thua cá độ nên nợ một số tiền khá lớn, hằng tháng cậu vẫn phải gửi tiền về cho ba mẹ đóng tiền lãi, nhưng vẫn không thể đủ...

"Mẹ đừng lo, để con tính... con nhất định sẽ có cách mà..."

"Con thì lấy đâu ra tiền cơ chứ, lương của con cũng có được bao nhiêu đâu... hức..."

"Con mượn bạn được mà, con ở trên đây có nhiều bạn bè tốt lắm... mẹ đừng lo quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe..."

"Nhưng..."

"Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, con sẽ cố gắng gửi tiền về cho ba mẹ..."

Cố gắng động viên bà vài câu, mẹ cậu cũng yên tâm tắt máy. Nguyên Mạn mệt mỏi nằm xuống giường, nói là nói vậy nhưng cậu biết lấy đâu ra tiền cơ chứ, ngay cả bạn bè cũng không có.

Làm thế nào để có tiền? Cả đêm cậu chỉ nghĩ mỗi chuyện đó đến mức không thể chìm vào giấc ngủ, đến gần sáng mới thϊếp đi một lúc rồi lại phải dậy đi làm.

--------

Tại công ty

Hôm nay cậu thấy hắn rất khác, chẳng trêu đùa hay sai vặt cậu như mọi ngày nữa, cũng tốt thôi sẽ đỡ phiền phức hơn.

"Cậu xử lý đống này rồi cuối ngày gửi cho tôi."

"Tôi biết rồi..."

Cả ngày cậu chỉ chăm chú làm việc quên cả thời gian nghỉ ngơi, cậu muốn làm xong để xin hắn về sớm mà đi xin thêm một công việc buổi tối nữa.

"Tôi xong rồi đây, anh xem được chưa?"

Viên Khải lướt qua một lượt, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi, hốc mắt đỏ rực, hắn cầm tập hồ sơ ném trước mặt cậu, hét to...

"Xem lại đi... rốt cuộc hôm nay đầu óc cậu để đi đâu vậy hả? Hết ghi thừa số 0 lại còn ghi sai tên sản phẩm... cậu muốn công ty phá sản mới vừa lòng sao..."

Nguyên Mạn nhất thời câm nín, cậu chưa từng thấy hắn giận như vậy, cúi xuống nhặt đống giấy tờ kia lên xem kỹ lại, quả là cậu làm sai thật, cũng chẳng hiểu sao bản thân lại sai như vậy nữa...

"Tôi xin lỗi... tôi, tôi sẽ sửa lại..."

"Đây chỉ là một việc nhỏ, cậu còn làm sai... nói gì đến dự án bên Lạc Thị nữa..."

Hắn tức giận cau mày quát to, hắn không hiểu tại sao hôm nay cậu lại làm việc sai sót như vậy, bình thường có bao giờ như vậy đâu.

"Nếu dự án bên Lạc Thị tôi không làm được, tôi sẽ tự động nghỉ việc... cũng không nhận một đồng nào hết, anh cứ yên tâm."

"Được... được... tôi đợi cậu..."

Dứt lời hắn cầm áo khoác vest lên chạy ra khỏi bàn làm việc, chẳng nói thêm câu nào. Hắn phóng xe đến thẳng quán bar, uống một hơi gần hết chai rượu, hắn không hiểu sao bản thân lại trở nên như vậy nữa, chỉ biết cứ nghĩ đến lần bị Nguyên Mạn gài bẫy vào khách sạn và tập tài liệu sai lúc nãy hắn lại không chịu nổi.

Ngồi ở đó rất lâu, uống rất nhiều, hòa mình vào dòng nhạc để quên hết những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, mãi đến khuya hắn mới bắt taxi trở về.

Về đến nhà thì rượu cũng đã ngấm, tìm chìa khóa khắp nơi vẫn chẳng thấy hắn mới nhớ ra chiều nay vội quá nên quên. Hắn đứng đó một lúc, đôi chân loạng choạng bước về hướng phòng của Nguyên Mạn rồi gõ cửa.

"Anh đến đây làm gì vậy? Sao lại uống say thế này..."

"Tôi quên chìa khóa ở công ty rồi, cho tôi ngủ nhờ một đêm đi..."

Chưa nói hết câu, hắn đã ngã vào người cậu. Cậu bất lực dìu hắn vào trong đặt trên giường, cởi giầy và áo khoác ngoài cho hắn, đến lúc định đi lấy khăn lau mồ hôi cho hắn thì bị hắn kéo tay lại.

"Mộng Vũ... đừng đi..."

Chàng trai say khướt, thanh âm đứt quãng chậm rãi thốt ra, vẻ mặt cũng chất chứa thống khổ, đau lòng...

"Này... anh say quá rồi đấy, tôi đi lấy khăn cho anh..."

Nhưng dù có nói như thế nào thì hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó, không nói lấy một lời, tay vẫn nắm chặt tay cậu.

"Mộng Vũ... là Mộng Vũ thật rồi..."

Nguyên Mạn ngớ người, không hiểu sao khi nghe hắn gọi tên người khác bản thân lại đau lòng, nhưng vốn dĩ hai người có là gì của nhau đâu, cậu cũng lấy quyền gì cấm cản hắn chứ?

Đợi hắn ngủ say, cậu mới gỡ tay hắn ra để đi lấy khăn nhanh chóng lau mồ hôi trên trán cho hắn, đang suy nghĩ xem tiếp theo nên lau tới chỗ nào thì bị ánh mắt của hắn làm cho giật mình.

Ánh mắt hắn có chút mơ màng, gương mặt cũng hơi ửng hồng vì men rượu. Cậu nhìn gương mặt này của hắn thì có chút khó xử, lúng túng quay mặt đi, nhưng lại bị hắn kéo, cậu không phản ứng kịp mà ngã xuống giường, môi còn chạm vào môi hắn.

"Mộng Vũ... cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau rồi..."

Nghe hắn một lần nữa gọi cái tên đó, cơ thể cậu như bị đông cứng, miệng cũng không nói nên lời, tim cũng hẫng một nhịp. Đây rốt cuộc là loại cảm giác gì, người hắn gọi tên kia là ai, có phải cậu đã có tình cảm với hắn rồi không? Không! Không thể nào...

Đúng lúc này quả thực hắn rất say, từng tiếng phát ra rề rà, hơi thở của rượu vang đỏ, chắc chỉ là uống say nên mới nói lung tung thôi.

---------

Đến sáng Viên Khải bất ngờ tỉnh dậy, càng ngạc nhiên hơn khi thấy mình đang ngủ trên giường của Nguyên Mạn, còn cậu nằm dưới đất. Mùi hoa nhài thoang thoảng khiến đầu óc hắn có thêm phần mụ mị, hắn lấy chăm đắp cho cậu rồi bước vào phòng tắm.

Bước ra nhìn đồng hồ, cũng đã hơn sáu giờ rồi, nhìn người đang ngủ say cũng không nỡ đánh thức. Hôm qua hắn không hiểu sao lại qua đây nữa, chắc lại làm phiền cậu rồi.

Hắn ngồi đó đợi rất lâu, hết ngắm lại chụp bộ dạng đang ngủ của cậu, cho đến khi cậu bất chợt tỉnh giấc, ngồi phất dậy khi thấy hắn đang ngồi nhìn mình...

"Anh làm gì vậy hả?"

"Cậu có mệt không, hay là ngủ tiếp đi... thật xin lỗi vì hôm qua làm phiền cậu..."

"Anh mà cũng biết bản thân mình phiền sao... mà thôi, mấy giờ rồi?"

"Gần 9 giờ..."

"Hả? Anh không định đi làm sao?"

Cậu trừng mắt nhìn hắn, bình thường hắn có chậm trễ bao giờ đâu, sao hôm nay lại như vậy? Đáng lẽ với tính cách của hắn thì phải đập cho cậu dậy mới đúng chứ?

"Đợi cậu đi chung... không lại có người nói tôi tìm cách để trừ lương..."

"Anh quá đáng, bảo sao không bị người yêu bỏ... đúng là đáng đời..."

Trêu đùa hắn một câu, chưa để hắn phản ứng lại cậu đã nhanh chân bước vào nhà tắm, hắn bất lực đứng đợi ở ngoài.

Hắn lái xe chở cậu đến công ty, có vài nhân viên ở quầy tiếp tân cứ nhìn theo hai người, ngay cả trợ lý của hắn cũng hết sức ngạc nhiên. Thật không ngờ hôm nay sếp đi làm muộn, lại còn đi cùng thư ký.

"Nhìn gì mà nhìn, tôi với cậu ấy vừa đi gặp đối tác..."

"À em có nói gì đâu ạ, sao anh phản ứng nhanh như vậy chứ..."

"Cậu mau đi làm việc đi, đừng có đứng đó nữa..."

Tên thư ký che miệng cười rồi xin phép ra ngoài, khuôn mặt hắn cũng trở nên ửng hồng, hắn quay sang nhìn cậu, mặt cậu cũng này cũng đỏ không kém. Bốn mắt chạm nhau nhưng rồi ai nấy cũng ngại ngùng cắm mặt vào máy tính.

-----------

Hai tuần sau

"Thư ký, mang trà..."

"Thư ký, mang hồ sơ cho tôi..."

"Thư ký, dọn phòng làm việc cho tôi..."

Thật sự là hắn muốn bức cậu chết, còn ba tuần nữa là ký hợp đồng với bên Lạc Thị rồi, cậu vẫn đang gấp rút chuẩn bị tài liệu và thiết kế sản phẩm mới để ký hợp đồng nhưng lúc nào cũng kiêm thêm mấy trò sai vặt của hắn.

Mỗi buổi tối, hắn đều theo thói quen qua phòng cậu làm phiền, nhưng dạo gần đây đều không thấy cậu, có hôm đợi đến khuya vẫn chẳng thấy.

"Dạo này cậu đi đâu vậy?"

"Đi đâu thì liên quan gì đến anh..."

"Tôi đang quan tâm hợp đồng mới của công ty thôi... cậu đừng vì việc riêng mà bỏ bê nó quá..."

Hắn khó chịu hét lên, ngay cả hắn không hiểu tại sao mình lại khó chịu như vậy. Càng nghĩ lại càng không thể chấp nhận nổi cảnh cậu đi đến khuya, lại không thể biết cậu làm gì bên ngoài...

"Anh yên tâm, tôi vẫn hoàn thành tốt việc của mình... còn nếu không làm được tôi cũng sẽ giữ lời hứa..."

Nói rồi cậu bỏ về, thật lòng vẫn chẳng thể hiểu nổi tên này đang nghĩ gì nữa. Chắc lại không có ai để hắn làm phiền đây mà.

Hôm ấy Nguyên Mạn đi làm về khuya, cậu làm trong quán bán đồ ăn tối nhưng hôm ấy quán khá đông khách, phải làm thêm một chút nhưng bù lại là được tiền tăng ca. Đến tận nửa đêm cậu mới về, nhưng vừa đi được một đoạn thì đã bị một đám người chặn đường.

Tuy không nhìn rõ mặt của bọn chúng nhưng cậu cũng đoán được bọn chúng chính là mấy tên cho cậu vay nặng lãi lần trước, cậu hoảng sợ nhìn xung quanh chẳng có một bóng người, định tìm cách bỏ trốn nhưng lại phát hiện mình đã bị bọn chúng bao vây...

"Này nhóc... trả tiền đi..."

"Tôi... mấy anh cho tôi ít hôm nữa được không... tôi sẽ thu xếp để trả cho mấy anh..."

"Câu này mày nói bao nhiêu lần rồi nhỉ, mày nói mượn một tuần mà giờ ba tuần rồi mày biết không? Mấy hôm nay mày còn trốn, mày tưởng mày thoát được sao?"

"Nhưng hiện giờ tôi không có... mấy anh có thể... cho tôi..."

"Giờ mày trả hay là để bọn tao lấy mạng chó của mày?"

Tên cầm đầu hét lớn, vừa nói hắn vừa cầm con dao tiến về phía cậu, cậu hoảng sợ lùi lại phía sau...

"Mấy anh lấy mạng của tôi cũng được gì đâu, cũng đâu có lấy được tiền... hơn nữa có khi còn bị truy cứu pháp luật..."

"Mày... mày còn dám già miệng sao, bây giờ trả hay là chết?"

"Tôi sẽ trả, nhưng từ từ tôi trả... giờ mấy anh có gϊếŧ tôi, tôi cũng không có tiền đưa cho mấy anh đâu..."

Cậu sợ hãi đưa hai tay lên xin hắn ta bỏ dao xuống, hôm nay cậu chết cũng được, nhưng còn nhiều điều phải lo, cậu còn gia đình nữa...

Mấy tên đàn em bắt đầu bàn tán, một lát sau thì một tên nói vào tai tên cầm đầu.

"Em thấy nó nói đúng đấy đại ca, gϊếŧ nó vừa bẩn tay, vừa không đòi được tiền, có khi còn vào tù... hơn nữa về ông chủ cũng không tha cho chúng ta."

"Được, mày giỏi lắm, thế mày nói xem phải làm sao? Cả đám gần chục thằng mà phải chịu thua một thằng vắt mũi chưa sạch này... mày có thấy nhục không?"

"Theo em nghĩ... hay là chúng ta mang cậu ta về phục vụ khách đi, khi nào trả hết nợ thì thả ra... người như cậu ta em tin cả trai lẫn gái đều rất thích..."

"Được, nghe mày... trói nó lại mang về cho tao..."

Hắn ta cười khẩy, ra lệnh cho đám đàn em, vừa dứt lời mấy tên cũng dùng dây thừng trói cậu lại, mặc cho cậu van xin...

"Đừng mà... thả tôi ra đi..."

#còn

#p/s: bộ này ngược cả công lẫn thụ luôn m.n ơi, chuẩn bị đến đoạn gay gấn rồi ai hóng ko nè