Tôi Biết Yêu Rồi

Chương 5

5

"Cậu đứng ngây người ra đó làm gì? Không biết mời khách vào uống nước à?"

"Anh mà là khách á? Là khách không mời mà đến sao?"

Nguyên Mạn nhướng mày, khách cái gì mà vào đập cửa liên tục như thế chứ, ai thèm chào đón loại khách như hắn...

"Này, tôi là sếp của cậu đó..."

"Sếp thì sao chứ, đây cũng đâu phải công ty..."

Mặc kệ sự khó chịu của cậu hắn vẫn bước vào phòng, vừa đi lại vừa ngó ngang ngó dọc rồi ngồi xuống ghế...

"Cậu ăn ở bừa bộn vậy, thảo nào..."

"Này anh vừa phải thôi nha, tôi cho anh vào nhà đã là may lắm rồi... anh gọn gàng được như tôi đi rồi hãy nói..."

Nguyên Mạn trừng mắt nhìn Viên Khải, thế này vẫn bị cho là bừa bộn sao? Rõ ràng mọi thứ cậu đều ngăn nắp cơ mà, tên sếp này mắt có vấn đề rồi hay sao?

"Hung dữ quá ha, thế này bảo sao vẫn ế..."

"Anh... "

Cậu đỏ mặt định đưa tay lên đánh hắn nhưng rồi lại buông xuống. Cậu tự nhủ bản thân mình phải nhịn, hắn dù sao cũng là sếp của cậu, lỡ hắn bày trò trả thù thì chỉ có thiệt cho cậu thôi.

Hết sai vặt lại chê cậu một lúc thì hắn cũng về, cậu mệt mỏi ngồi xuống ghế, chẳng hiểu sao trên đời lại có một tên đã quái dở còn thích bắt nạt và làm phiền người khác như này. Hắn là khách, là sếp chứ có phải là má nội của cậu đâu?

--------

Tại công ty

"Anh ơi! Tôi muốn xin tan ca sớm, hôm sau sẽ làm bù có được không ạ?" Cậu đứng trước mặt hắn, chớp chớp đôi mắt trong veo.

"Lý do?"

Vị tổng tài nào đó không ngẩng lên nhìn cậu mà vẫn chúi đầu vào công việc, lạnh nhạt nói.

"Tôi đi xem..."

"Hôm nay cậu tăng ca."

Chưa nói hết câu thì đã bị Viên Khải một phát cắt ngang, hơn nữa còn đưa đôi mắt tối sầm hướng về cậu như ác quỷ.

Cậu ngậm ngùi quay người ngồi vào bàn làm việc, không xin thêm vì cậu biết, hắn là kiểu người nói một là một, hai là hai, không có một phẩy năm.

Hết giờ, cậu nhìn qua cửa sổ thấy mọi người trong cong ty lần lượt ra về mà lòng chua xót, đắng cay. Chỉ biết than trách cuộc đời tại sao lại gặp tên sếp như thế này.

Vốn hôm nay cậu định xin về sớm để đi xem triển lãm tranh ở trường cao học, cuối cùng lại không được rồi.

Chợt, một giọng nói cao ngạo vang lên trên đỉnh đầu khiến cậu giật bắn mình:

"Đi ăn không, tôi mời."

Nguyên Mạn ngẩng phắt dậy, Viên Khải đang đứng đối diện cậu, vẻ mặt như đang đợi câu trả lời...

"Tôi không..."

Đùa chứ, tên ki bo này mà mời cậu đi ăn á, chắc chắn lại dở chiêu gì rồi, cậu phải cẩn thận mới được...

"Một là đi với tôi, hai là tăng ca đến khuya."

Hắn đột nhiên dí sát vào mặt cậu, nhếch mép:

"Tuỳ cậu chọn..."

Cái tên này, lúc nào cũng ép người quá đáng như thế?

Tuy rằng cậu rất ấm ức nhưng vì sức khoẻ đành cố gắng cười tươi:

"Tôi... đi với anh."

Cơ mặt hắn liền giãn ra, hài lòng cười cười rồi hất hàm với cậu:

"Vậy thì đi thôi."

"Tôi muốn ngồi ghế trước..." Cậu run run nói khi nhìn thấy chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh hắn.

"Hửm?"

"Híc... tôi ngồi..."

"Cậu ngồi cạnh tôi..."

Chiếc xe lăn bánh đến một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố, hắn kéo cậu vào một căn phòng rất đẹp lại yên tĩnh, nhìn qua cũng biết là phòng VIP của nơi này.

"Chọn món đi." Hắn thong thả đưa cho cậu quyển thực đơn.

"À... tôi... tôi không quen những nơi thế này..."

"Vậy tập quen dần đi..."

"Ý anh là..."

"Tôi bảo cậu quen dần để sau này còn đi gặp đối tác với tôi..."

Cậu lắp bắp cả nửa buổi cũng không vào đầu được chữ nào trong menu, cuối cùng đành chỉ đại vào một cái tên nào đấy:

"Món này!"

Xong, bỗng nhiên thấy cả nhân viên và hắn đều nhìn cậu rất kỳ lạ.

"Dạ thưa anh, chúng tôi sẽ dọn món lên ngay..." Cậu bồi bàn nhanh chóng quay người đi mất.

Cậu cảm thấy hơi kỳ. Sao cậu nhân viên cứ là lạ thế nào ấy nhỉ?

"Thứ cậu gọi... là món ăn tình nhân..." Hắn che miệng nhìn cậu

Hả? Cậu nghệch mặt vài giây, sao lại có món ăn lạ như thế cơ chứ. Tâm trạng cậu sau đó cuống quýt cả lên, đỏ mặt nói:

"Tôi... để tôi đổi món..."

"Không sao, chưa từng thử, vậy thì hôm nay nếm thử cùng tôi đi..."

Câu nói đơn giản của hắn khiến cậu câm nín, hôm nay là ngày gì mà toàn gặp những chuyện quái dở thế này?

Năm phút sau, món ăn được dọn lên, toả ra một mùi hương hấp dẫn người dùng.

"Ăn đi."

Viên Khải vừa nói vừa hí hoáy cắt nhỏ thịt ra cho cậu, giúp cậu khuấy nước súp lên, rót rượu rồi đẩy đến trước mặt cậu.

"Cảm ơn..."

Cậu ái ngại, có chút không quen với sự ân cần như thế của hắn, khuôn mặt đã đỏ ửng lên. Để giấu sắc mặt mình, cậu đưa ly rượu lên uống một ngụm, rượu này đúng là nặng thật.

"Cậu uống ít thôi, kẻo say đó, rượu nặng lắm..."

"Ai mà say cơ chứ, anh say trước tôi thì có..."

Hắn nín thinh nhìn cậu, bất đắc dĩ lắc đầu, lần này để xem ai say trước...

Cả tối hôm đó cậu không ăn mà chỉ uống, gì mà ăn món ăn tình nhân chung với hắn chứ, thà nhịn còn hơn.

"Này, cậu thử đi, ngon lắm đó..."

Vừa nói hắn vừa đưa miếng thịt lên miệng cậu, cậu né tránh một lúc rồi cũng chịu ăn, nhưng công nhận nó ngon thật.

Ăn xong hắn cùng cậu về, cậu ngủ trên xe hắn, trong lúc lái xe hắn thỉnh thoảng lại nhìn ngắm khuôn mặt cậu. Hắn không biết cậu có phải là người hắn tìm bấy lâu nay không, nhưng cảm xúc bây giờ của hắn rất lạ, cũng chẳng hiểu rõ là gì, chỉ biết trái tim bây giờ đang nhảy múa loạn xạ.

Đưa cậu về phòng, đặt cậu nằm trên giường, hắn ngồi trông cậu đến khuya rồi cũng về phòng ngủ, hôm nay hắn thật sự rất vui.

-----------

Sáng hôm sau

Nguyên Mạn tỉnh dậy cũng là hơn tám giờ sáng, cậu cũng không có tâm trạng nghĩ nhiều nữa vội thay đồ rồi đợi xe buyt đến công ty.

Cả đoạn đường dài, cậu nghĩ về chuyện tối hôm qua, tên này chúc rượu cho cậu say... Đến sáng chưa thấy cậu dậy còn không gọi, chắc để cậu đi muộn kiếm cớ mà chửi và trừ lương đây mà, tháng này không có tiền chắc cậu cạp đất mà ăn quá.

"Tiểu thư ký, lại đi muộn nữa nhé, lần này là muộn một tiếng, 45 phút..."

"Cái gì, hôm qua là tại anh mà... tại anh làm tôi uống say nên hôm nay mới ngủ quên đó."

"Là tại cậu cứ uống mà... hay là lần đầu được ăn món "tình nhân" cùng tôi nên ngại hả?"

"Tôi..."

Mặt cậu bỗng nhiên đỏ ửng, nhưng nhanh chóng quay đi chỗ khác, miệng vẫn không quên bật lại hắn.

"Thì ra hôm qua mời tôi đi ăn chỉ là cái cớ, để trừ lương tôi chứ gì... đúng là cái đồ keo kiệt..."

"Muốn tôi không trừ lương thì ngoan ngoãn nghe lời đi..."

"Anh rốt cuộc muốn cái gì?"

"Đấm lưng cho tôi."

Vì tiền, cậu ngoan ngoãn làm theo, lần này đi muộn nhiều quá, nếu bị trừ lương chắc tháng này cậu chẳng còn đồng nào mất.

"Thư ký, lấy cho tôi tập tài liệu."

"Vâng, thưa sếp."

"Thư ký, nước cam của tôi pha xong chưa?"

"Của anh đây..."

"Thư ký, cây viết hết mực..."

"Để tôi thay liền..."

"Thư ký, con gấu hình quýt ú của tôi đâu?"

Nguyên Mạn vò đầu bức tóc, nhìn chằm chằm cái tên đang ngồi chễm chệ trên ghế kia ung dung sai vặt cậu. Nếu không vì tiền cậu đã đập chết hắn rồi.

Nhớ lúc ứng tuyển là ứng vị trí thư ký của tổng tài chứ có ứng chức vụ bảo mẫu cho con nít đâu?

Tên này rốt cuộc coi cậu là cái gì vậy?

Nhưng mà... vì tiền, bán rẻ bản thân một chút, không thành vấn đề đâu ha?

Cậu tự bảo bản thân mình phải nhịn, nhất định phải nhịn.

Những ngày sau đó vẫn là những ngày như địa ngục với cậu, ngày nào đi làm cũng bị hắn mắng, mắng sa sả, mắng té tát, mắng cho lên bờ xuống ruộng. Không những thế tối nào cũng qua làm phiền cậu.

Nộp đơn xin nghỉ việc thì hắn chẳng nói chẳng rằng, cầm tờ đơn xé tan nát, còn nói không cho phép cậu nghỉ.

Cậu ôm hận trong lòng cho đến một ngày...

"Này cậu thư ký, tối nay chủ tịch của cậu có lịch trình gì không?"

Một người lạ mặt chặn cậu trước cửa công ty, cười cười hỏi.

"Ông hỏi làm gì?" Cậu cảnh giác hỏi lại.

"Sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn với chủ tịch của cậu..."

"Ơ... ông là ai mà dám ra lệnh cho tôi... à... hơ... à mà thôi, được chứ, được chứ... tôi sẽ sắp xếp cho ông."

Cậu thay đổi hẳn thái độ khi thấy ông ta ném một ít tiền vào mặt, số tiền này đủ gửi về quê cho ba mẹ rồi.

[....]

Tối hôm đó.

Khách sạn Crazy Night, phòng 317.

"Có thật là ở đây không?"

Hắn nghi ngờ hỏi.

"Dạ đúng ạ!"

Cậu lễ phép đáp, lát nữa người kia sẽ đưa cô gái con của người đàn ông kia đến đây, rồi sau đó...

Vừa kiếm được tiền, vừa trả được thù, thật tuyệt quá!

Quên mất, đã nhận tiền của người ta, vậy thì phải làm cho tới nơi tới chốn.

Nghĩ vậy cậu móc trong túi ra mấy hộp Durex, rón rén đặt lên giường.

"Hì hì, từng này đủ chưa ạ?"

Biết mình bị cậu lừa, hắn tức sôi máu.

Lạnh lùng đóng sầm cửa lại, đẩy cậu ngã lăn lên giường, hắn nở nụ cười bỉ ổi:

"Đủ đấy, cậu có muốn thử không?"

"Tôi tôi... tôi..."

Cậu ngồi trên giường sợ run cầm cập. Còn hắn bóp tay răng rắc, thỏ non ngờ nghệch mà cứ nghĩ mình là cáo già thành tinh?

"Biếи ŧɦái... anh đúng là đồ biếи ŧɦái.."

"Cậu bày trò dụ tôi, cậu mới biếи ŧɦái.."

Viên Khải ké sát tay cậu nói nhỏ, cậu nói là có một đối tác làm ăn muốn gặp hắn, không ngờ lại lôi hắn đến đây, còn tìm cách dụ dỗ hắn.

"Tôi... thật ra tôi... tôi chỉ..."

Chưa kịp giải thích thì đã có tiếng gõ cửa, đúng lúc thật, nhân cơ hội này cậu phải trốn thôi...

"Đấy, tôi có đùa anh đâu, hình như đối tác đến đấy..."

Vừa mở cửa hắn đã thấy một cô gái xinh đẹp, ăn mặc hở hang, mùi nước hoa nồng nặc bước vào, hắn ngạc nhiên quay sang nhìn cậu, nhưng cậu đã đi mất, còn đóng cửa lại.

Nguyên Mạn vui vẻ trở về phòng trọ, hôm nay chơi hắn được một cú, quả này hắn chết thật rồi.

Vừa ngồi vào bàn làm việc, cậu đã nghe tiếng gõ cửa, quái lạ ai đến giờ này vậy ta...

"Cạch..."

Vừa mở cửa chưa kịp phản ứng thì cậu đã bị đẩy vào tường.

"Cậu vì mấy đồng bạc mà dám lừa tôi?"

"Haha... anh thoát được rồi sao?"

"Tôi không có đùa, tôi cần một lời giải thích?"

Nét cười trên môi cậu chợt tắt khi nhìn thấy sự tức giận của hắn, chưa để cậu giải thích hắn đã hét lớn.

"Cậu thiếu tiền thì có thể nói tôi, tôi không tiếc với cậu? Nhưng tại sao cậu lại làm như vậy... cậu có biết suýt nữa tôi..."

"Tôi xin lỗi... không ngờ lại..."

"Xin lỗi là xong sao? Cậu có biết ba con cô ta là ai không, hợp đồng mới cũng bị hủy trong tay cậu rồi đấy."

Cô gái kia không ai khác chính là con của đối tác làm ăn với ba hắn trước đây, cũng rất có gia thế trên thương trường. Ba mẹ hắn cũng đã nói là sau này phải kết hôn với cô ta, trước mặt ba mẹ hắn ả luôn tỏ ra ngoan ngoãn, lương thiện... Nhưng ba mẹ hắn không biết cô ta tiếp xúc hắn chỉ để trả thù và cũng đã từng qua tay biết bao nhiêu đàn ông, lòng dạ cũng vô số thủ đoạn.

Lần này công ty chuẩn bị ký một hợp đồng lớn, mà đối tác lại là bác ruột của ả. Hôm nay hắn bỏ khỏi đó, còn làm ả mất mặt ở khách sạn, ả chắc chắn sẽ không tha cho hắn.

"Mai tôi đem tiền trả lại người ta là được chứ gì, bằng mọi cách tôi cũng không để hợp đồng này bị hủy... anh vừa lòng chưa?"

"Cậu vốn không hiểu gì hết, cậu tưởng mọi chuyện dễ như vậy sao? Cậu đυ.ng đến cháu gái của chủ tịch bên Lạc Thị đấy, cậu cũng biết tôi không thể qua đêm cùng người khác cơ mà?"

Cơn giận dường như đã lên đến đỉnh điểm, hắn xiết chặt cổ áo cậu. Chưa bao giờ nghĩ cậu lại gài bẫy hắn cho cô ta, nếu hôm nay không trốn thoát được chắc hắn lại làm chuyện có lỗi với người kia rồi. Hắn thà bị hủy hợp đồng, còn hơn là làm những chuyện như thế.

"Anh lo gì chứ? Vẫn đang còn thời gian mà, hơn nữa hợp đồng có thể dùng năng lực để chứng minh... nếu thiết kế sản phẩm và điều kiện bên mình tốt, sẽ không bao giờ bị hủy..."

"Được, vậy cậu chứng minh đi... Nếu lần này hợp đồng bị hủy, cậu cũng phải cút khỏi công ty và đừng mong nhận được một đồng nào..."

Dứt lời, hắn buông cổ áo cậu ra, tức giận mà trở về phòng. Hắn biết cậu cũng chỉ đùa chơi hắn thôi, nhưng mưu đồ của ả ta thì làm sao cậu hiểu rõ được...

Nguyên Mạn đứng tựa đầu vào tường, tay cậu xiết chặt những đồng tiền nhận từ người đàn ông kia rồi tự trách bản thân mình. Không thể ngờ rằng vì một chút tiền bản thân lại làm ảnh hưởng đến công ty như vậy.

"Reng... reng..."

"Alo, con nghe đây mẹ"

Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, phá tan dòng suy nghĩ trong đầu cậu, thì ra là mẹ cậu gọi.

"Mạn Mạn... hức... lúc nãy bọn đòi nợ lại đến... bọn chúng đã bắt em con đi rồi... hức... chúng nói trong vòng ba ngày không trả hết nợ thì sẽ bán con bé..."

#còn

#p/s: lại sắp ngược rồi nha m.n