1
"Sư huynh, nếu ta nói... Người năm xưa cứu huynh là ta, huynh sẽ tin chứ?"
Huyết Mộng Vũ lặng lẽ nâng mắt lên nhìn hắn, đôi mắt trong veo ấy nhìn hắn chằm chằm, từng lời từng chữ nghe thật xót lòng.
Khuôn mặt hắn không một chút biến động, trong đôi mắt xanh lục kia không lấy một tia tin tưởng.
"Không!"
Lạnh như băng.
Dạ Thiên Ấn dứt khoát đáp lời, hắn vốn dĩ chẳng thèm quan tâm đến biểu cảm của y.
Hắn và y từng là huynh đệ kết nghĩa, từ nhỏ y đã theo hắn học đạo, ngày ngày bên cạnh hầu hạ hắn. Y từ lâu đã có tình cảm với hắn, nguyện dùng cả đời mình để bảo vệ hắn.
Năm xưa, khi hắn bị truy sát đến vách núi, không một ai quan tâm hay biết đến, chỉ có Mộng Vũ, y rời núi khi trời đổ mưa để truy tìm tung tích của hắn.
Người chính mắt nhìn thấy hắn nhảy xuống vực là y.
Người không một chút do dự nào lao mình xuống cứu hắn, cũng là y!
Nhưng người được hắn biết ơn, bảo vệ lại không phải y. Lúc hắn bất tỉnh chỉ có y luôn bên cạnh chăm sóc hắn. Vậy mà công lao của y đã bị người khác cướp trắng trợn, còn dùng mưu, tính kế để ám toán y.
Lúc phụ thân hắn bị sát hại, hắn cũng nghĩ là y, vì đơn giản chỉ có mình y ở đó, với một thanh kiếm đẫm máu.
"Vậy... nếu ta nói, Đường Thanh... nàng ấy không đơn thuần như huynh nghĩ... huynh sẽ..."
Mộng Vũ chưa kịp nói dứt câu thì đã bị Thiên Ấn ngắt lời.
"Im miệng, ngươi không được phép nhắc đến nàng ấy..."
"Mối thù gϊếŧ chết phụ thân ta còn chưa bắt ngươi trả đâu..."
Hắn tức giận ném vỡ chén trà trong tay, thanh âm bén nhọn đến chói tay. Ánh mắt không thể che dấu đi sự chán ghét hắn dành cho y.
Thật sự rất đau.
Lòng ngực y bỗng nhói đau!
Đến thở cũng cảm thấy khó chịu.
------------
"Mộng Vũ... Huyết Mộng Vũ..."
Thật ồn ào.
Là ai đang kêu gào bên ngoài?
Thanh âm đó thật quen thuộc...
"Sư huynh?"
"Huynh đến đây là..."
Mộng Vũ vừa kịp khoác lớp y phục mỏng manh ra mở cửa, khuôn mặt còn chưa tỉnh hẳng.
"Chat..."
Một tiếng thật lớn, y như đờ người, vẫn chưa thể hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra?
Là ai đang đánh y? Có phải là Thiên Ấn sư huynh của y không?
"Ngươi thật độc ác. "
Đôi mắt câm phẫn nhìn y, khuôn mặt lộ rõ vẻ chán ghét cùng cực.
"Tại sao ngươi dám đẩy Tiểu Lam xuống vực?"
"Huynh đang nói gì vậy... ta... ta không hiểu..."
"Chat... không uổng công ta xem ngươi như sư đệ, ngươi còn nhẫn tâm gϊếŧ hại phụ thân và muội muội của ta.."
Y nhăn mày chịu đau, đưa tay lau khóe miệng đang chảy máu. Đối diện với ánh mắt lạnh lùng cùng lời trách cứ của hắn y chỉ biết cười chua chát, đôi con ngươi đen tuyền không cảm xúc như xoáy vào tâm can đang rối như tơ vò của hắn...
"Ta không có..."
"Còn cãi... để ta xem ngươi còn ngoan cố được đến bao giờ..."
Dứt lời hắn ra lệnh cho đám nô tỳ mạnh bạo lôi y về, dùng dây xích trói trong kho củi, hằng ngày vẫn lập đi lập lại một màn tra tấn, còn cho người đánh y không thương tiếc.
"Sư huynh, ta đau..."
Mộng Vũ vặn vẹo thân mình, ở trên mặt đất quằn quại giãy dụa. Khuôn mặt tái nhợt, khoé mắt rỉ máu. Thế nhưng đáp lại những rêи ɾỉ thống khổ của y, luôn là ánh mắt lạnh đến thấu xương thấu tủy của Thiên Ấn. Hắn từ trên cao cúi đầu nhìn y, con ngươi nhạt màu không có lấy một chút biến động.
"Sư huynh, cầu xin người, cầu xin người... dừng lại, dừng lại đi..."
Thân thể y run rẩy kịch liệt, cuối cùng từ khoé miệng trào ra một búng máu, trực tiếp rơi vào hôn mê.
Lần nào cũng cưỡng ép bắt đầu rồi kết thúc hệt như vậy.
Mộng Vũ vĩnh viễn cũng không thể chịu đựng được loại đau đớn bức người đến phát điên do hắn gây ra. Hệt như hàng ngàn hàng vạn mũi dao chậm rãi tước đi máu thịt, so với lăng trì càng thêm hoảng loạn đáng sợ.
Thiên Ấn nhìn mi mắt nhắm nghiền của y, mất hứng hừ một tiếng, ngay lập tức có người tiến đến, đem một chậu nước lạnh như băng dội lên người y. Toàn thân ướt đẫm, không ngừng run rẩy, Mộng Vũ chậm rãi mà nâng mi mắt.
Y nhìn hắn, con ngươi hơi mờ mịt.
"Sư huynh..."
Lại như mới phát hiện bản thân đang ở đâu, người đối diện hiện tại là ai, y bật cười, một tiếng thê lương mệt mỏi, lại hạ mi mắt.
Đây là ngục tù do người y yêu tạo nên, hắn muốn cả đời giam cầm, bức ép y.
Rốt cuộc là vẫn không chịu tin...
Người đối diện là người y yêu, hắn thay đổi rồi, không phải là vị sư huynh dịu dàng ấm áp năm xưa.
Thiên Ấn cúi người, chán ghét vén tóc mai ước đẫm bên má Mộng Vũ. Sau đó đột nhiên thô bạo bóp lấy cằm y, ép y ngẩng đầu, lực đạo như muốn siết nó thành bột mịn.
"Tiểu Vũ... sự kiên nhẫn của sư huynh có hạn, đến khi nào mới chịu nói ra đây?"
Mộng Vũ mệt mỏi liếc nhìn hắn, đột nhiên thấy rất nực cười, không nhịn được liền cong khoé môi. Nụ cười này thành công chọc giận Thiên Ấn, đôi mắt hắn nổi đầy tia máu, nhìn chăm chú một lúc, sẽ có ảo giác đôi mắt ấy thật sự có con ngươi đỏ như máu tươi, giống hệt vực sâu hun hút, đem người kéo vào, khiến người đó trầm luân vạn kiếp bất phục.
"Nói? Tại sao lại gϊếŧ hại người thân của ta?"
Tay hắn càng xiết chặt, con người này, cố chấp đến cực điểm.
Mộng Vũ nhìn biểu cảm trên khuôn mặt ấy, cười cười.
"Sư huynh... người tận mắt nhìn thấy ta đẩy Thiên Lam xuống Vân Tê động sao? Cũng tận mắt thấy ta gϊếŧ hại phụ thân huynh sao?"
"Ta không thấy... nhưng Đường Thanh thấy... là nàng ấy đã thấy ngươi làm những chuyện độc ác ấy?"
Nét cười trên môi Mộng Vũ càng nở rộ, chỉ là ý cười mỏng manh, chạm liền vỡ, nhìn thấu liền tan.
"Lại là nàng ấy nói, huynh yêu nàng ấy đến mức phát điên rồi..."
"Chat... câm miệng..."
Lại một cái tát như trời giáng xuống mặt y.
"Đánh chết hắn cho ta..."
Đau...
Đau quá!
Người kia nói, chết tâm rồi sẽ không còn cảm thấy đau đớn được nữa, toàn là lời lừa gạt.
Thời gian qua không phải chưa từng bị y kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến mức động sát tâm. Chỉ là, lần này không giống.
"Thiên Ấn... huynh nghĩ, ta có thể nhẫn tâm như vậy sao?"
Hóa ra hắn luôn nghĩ y tàn nhẫn như vậy, hắn chưa từng tin y.
Mộng Vũ lần này không co rúm vì đau đớn, cũng không vặn vẹo cầu xin, y nhìn chằm chằm Thiên Ấn, muốn đem hình dáng nam nhân này khắc sâu vào tâm trí. Y đời này làm quá nhiều việc xấu, chết rồi nhất định sẽ bị đày xuống địa ngục, lúc gặp Mạnh Bà, phải cố gắng cầu xin, cầu xin bà ấy, đem chấp niệm này triệt để xoá bỏ, kiếp sau không cần gặp lại nữa.
Hắn là cá, ta làm chim. Hắn là gió Đông, ta làm gió Tây. Hắn là mặt trời, ta liền làm mặt trăng. Vĩnh viễn không gặp lại nữa.
Tận khi khoé môi Mộng Vũ rỉ ra toàn máu tươi, Thiên Ấn mới ngây người trừng mắt nhìn, sau đó vội vàng ra lệnh cho đám người dừng lại.
Thấy y bất tỉnh, hắn liền cho người dùng nước lạnh hắt vào người y, nhưng lần này y lại không phản ứng. Bụng dạ hắn tưởng y giả vờ nên tức giận bước đến bên cạnh thô bạo bóp cằm, nhưng lại bị da thịt lạnh lẽo của y thức tỉnh, lần này hình như không phải là giả vờ rồi...
"Mộng Vũ..."
Hắn ngây người gọi tên y, lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Không! Nhất định hắn không thể để y chết dễ dàng như vậy được.
"Người đâu, gọi thái y cho ta..."
------------
Tỉnh dậy Mộng Vũ thấy mình đang nằm trên giường, phía bên cạnh là nam nhân y hết lòng yêu thương. Thấy y tỉnh, hắn khẽ nhíu mày...
"Phiền phức..."
"Huynh lại cứu ta?"
"Tưởng chết dễ dàng như vậy sao? Yên tâm, ta sẽ cho ngươi hiểu cái mất đi người thân sẽ đau đớn như thế nào?"
Nghe lời thái y, lần này hắn sẽ không đánh hay trói y nữa mà hắn sẽ dùng cách khác, cách này còn đau đớn hơn gấp vạn lần.
"Thiên Ấn... Huynh làm ơn buông tha cho người thân của ta, được không? Nếu huynh nghĩ mọi chuyện là do ta làm... thì mọi tội lỗi ta sẽ chịu..."
"Không!"
Trong địa lao u tối, thanh âm lạnh lùng băng giá bỗng vang lên. Hắn từ trên cao cúi xuống nhìn nàng, ánh mắt mang theo hận ý dày đặc.
Hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha cho họ được cơ chứ? Chính y đã gϊếŧ hại phụ thân và muội muội hắn, hắn phải cho y hiểu được cảm giác thống khổ khi tận mắt chứng kiến người thân bị gϊếŧ hại...
"Xin huynh, đừng như vậy có được không?"
"Trăm sai, ngàn sai... Đều là ta sai!"
"Huynh đừng hại người thân của ta..."
Bước xuống giường Mộng Vũ ôm lấy chân Thiên Ấn cầu xin, khuôn mặt diễm lệ ngước lên nhìn hắn . Ánh mắt mang theo mất mát và ủy khuất.
Y đã làm sai chứ?
Y sai ở chỗ yêu hắn, sai ở chỗ quá nặng tình với hắn, sai ở chỗ lúc nào cũng nhận hết lỗi về mình.
"Tại sao ta phải nghe lời ngươi?"
Thiên Ấn trầm giọng, hắn đưa tay lên siết chặt lấy cổ y, lực đạo như muốn ép y đến chết. Trong mắt hắn, y lúc nào cũng là kẻ độc ác, hèn mọn...
"Vì ta... vì ta... là người năm xưa đã cứu huynh..."
Khuôn mặt y tái nhạt, hô hấp khó khăn, đôi mắt ngân ngấn những giọt lệ đau thương.
Năm xưa, y không chỉ cứu hắn dưới vách núi mà còn trong trận đại chiến Thiên Ma lần thứ nhất, hắn trọng thương hôn mê chính y là người luôn ở bên hắn, chăm sóc hắn... Nhưng cuối cùng, lại bị nữ nhân khác cướp mất thân phận "ân nhân cứu mạng".
"Đừng ăn nói xằng bậy !"
Thanh âm chua chát vang lên từ bên ngoài, Đường Thanh không ngần ngại giáng một bạt tai vào mặt Mộng Vũ, ánh mắt câm thù nhìn y.
"Ta mới chính là người cứu chàng ấy, ngươi đừng ở đây mà giả vờ!" Nàng ta dùng chân đạp mạnh vào bụng y
"Đường Thanh đừng nhiều lời với loại người này. Chúng ta còn có việc quan trọng hơn cần phải làm..."
Hắn lạnh giọng, chậm rãi đứng dậy lướt qua người y, rồi sai người khóa cửa nhốt y lại. Kìm nén đau đớn trong nội tâm, nhưng cơ thể cùng âm thanh của Mộng Vũ vẫn không nhịn được mà run rẩy...
"Tại sao vậy? Tại sao huynh lại hủy đi hết thảy những thứ ta bảo vệ?"
#còn