Tinh Linh Trên Vai Dã Thú

Chương 4

Chương 4: Cố sự (Chuyện xưa)
Estes nghỉ ngơi một lát mới buông 2 tay đang ôm đầu ra như vậy mới có thể bắt đầu tìm hiểu những người bạn kì lạ vừa đột nhiên xuất hiện này. Giọng nói có chút bồn chồn “Các ngươi là ai?”

[Chúng ta là cổ thụ, chủng tộc lâu đời nhất trong khu rừng Vĩnh Cửu này. Riêng ta ngươi có thể gọi ta là Á Nhĩ Phất Liệt Đức]

“Nhĩ hảo, Á Nhĩ Phất Liệt Đức, các ngài đang ở đâu vậy? Sao ta lại không thấy các ngài?” Estes nhìn chung quanh nơi này ngoại trừ cây cối và thực vật không còn gì khác nữa.

[Xung quanh tiểu tử phía sau ngươi ý. Ngươi có thể thấy chúng ta]

Tiểu tử? Estes quay đầu nhìn cái cây đại thụ cậu vừa đυ.ng đầu vào lúc nãy, đường kính đã ước chừng khoảng 5m thế mà vẫn là tiểu tử sao?

Nghi ngại nhìn những cây xung quanh, Estes cuối cùng đã hiểu vì sao cây đại thụ kia lại bị gọi là tiểu tử. Ở trước mặt cậu là 1 cây đại thụ so với cây kia còn khổng lồ hơn. Nếu cây kia chỉ 1 tiểu tử thì cây này với đường kính lớn hơn nhiều lần .

Đó là 1 cây đại thụ, vỏ màu nâu đỏ bao bọc thân cây thẳng tắp chọc trời không chút gấp khúc, cành lá đều tập trung ở trên tán cây, lá cây tạo thành hình nón màu xanh lục đậm.

“Oa, Á Nhĩ Phất Liệt Đức đây là ngài sao? Hảo đại!”

[đúng vậy, ta hiện tại đã cao đến 253 m rồi thân cây khoảng 58 m, trong bộ tộc cổ thụ những kẻ có thể cao như ta không nhiều đâu]

[ Yêu ! tự mãn Á Nhĩ Phất Liệt Đức ngươi đã muốn 3000 năm tuổi rồi đấy. Chờ ta cũng 3000 năm tuổi chắc chắn so với ngươi còn cao lớn hơn] một âm thanh tự nhiên chen vào, Estes có thể nhận ra âm thanh này cũng vừa tham gia vụ bàn cãi lúc nãy.

[ngươi tuy rằng cao lớn nhưng chẳng được ai thích cả, chim chóc thích những cây có trái như ta hơn!] được xưng là Tháp Lợi Ân không phục nói.

[được rồi, đây cũng không phải chủ đề chính chúng ta thảo luận hôm nay. Tiểu tử kia, chúng ta xưng hô ngươi như thế nào đây?]

“Estes, ta là tiểu tinh linh Estes, Á Nhĩ Phất Liệt Đức gia gia” sau khi đã biết đối phương 3000 tuổi, Estes không khỏi trở nên cung kính. Ở đồng thoại vương quốc “kính già yêu trẻ” là điều mà tất cả các tiểu tinh linh đều được dạy dỗ. Hơn nữa vị này so với nữ vương tinh linh đã 1000 tuổi còn trường thọ hơn.

[thật sự là bé ngoan. Ngươi là tiểu tinh linh? Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy chủng tộc này. Ngươi là từ nơi nào đến đây?Ta dám khẳng định trong rừng rậm Vĩnh Cửu không có bộ tộc này]

“Đúng vậy, ta không cẩn thận bị rơi vào một khe hở không gian mới đến nơi này. Thực xin lỗi đã quấy rầy mọi người. Bất quá trước khi tộc nhân của ta tìm đến, ta có thể ở lại nơi này không? Ta đảm bảo sẽ tuân thủ theo quy tắc ở đây” Estes nói mang theo chút cầu xin.

[Đương nhiên, chúng ta hoan nghênh tất cả mọi chủng tộc ngoại trừ nhân loại, ngươi muốn ở bao lâu đều có thể]

“Nhân loại?!” Estes vừa nghe thấy từ này, tóc trên đầu cơ hồ dựng thẳng lên “Nơi này có nhân loại?” Thiên a, cậu sẽ không bị bắt và giải phẫu chứ?

[Đúng vậy, ngươi có vẻ lo lắng?]

“Nhân loại a! Là nhân loại! Nếu họ nhìn thấy ta nhất định sẽ mang ta đi giải phẫu, nói không chừng còn ăn ta!” Estes tay chân hoảng loạn, tại chỗ bay vòng.

[Ha ha, không cần lo lắng. Rừng rậm Vĩnh Cửu không có nhân loại. Mọi con người đều bị ma thuật của khu rừng cấm tiến vào, kể cả thú nhân cũng phải tuân thủ theo quy tắc của chúng ta] trong giọng nói của Á Nhĩ Phất Liệt Đức không dấu nổi tự hào.

“Thú nhân?” lại nghe thấy một danh từ mới, Estes dưới sự trấn an của Á Nhĩ Phất Liệt Đức từ từ ngồi xuống, thỏa mãn sự tò mò của mình.

[Đúng vậy, thú nhân là giống loài mới xuất hiện sau tận thế. Nghe nói bọn họ là loài người trước tận thế dùng gien của nhân loại và dã thú sáng tạo ra, có thể tự do chuyển hóa giữa hình người và hình thú]

“Sáng tạo?” Estes đối với chủng loài này càng thêm hiếu kì. Không hổ với khả năng “tạo ra” của cha mẹ loài người (ý là sinh đẻ á, vì tinh linh là sinh ra từ hoa mà) với sức mạnh bí ẩn của họ, thậm chí còn có thể tạo ra cả một giống loài mới. Tuy tiểu tinh linh có thể tạo ra thực vật nhưng chúng không có linh hồn, so với thú nhân là hoàn toàn bất đồng.

Cậu vỗ cánh bay lên cành của Á Nhĩ Phất Liệt Đức rồi ngồi lên đó “Á Nhĩ Phất Liệt Đức gia gia, có thể kể chuyện về họ cho ta nghe không? Ta rất thích nghe kể chuyện xưa”

[Tốt! Ta cũng rất thích kể chuyện xưa, chỉ tiếc không có kẻ nào chịu nghe mà thôi]

[Chúng ta đều đã nghe suốt mấy trăm năm rồi, ai còn muốn nghe nữa a!] âm thanh này vừa vang lên theo sau là những âm thanh phụ họa

Thời gian đối với cổ thụ mà nói chỉ là chúng sẽ cao bao nhiêu, nở mấy lần hoa và mấy lần ra trái mà thôi.

Á Nhĩ Phất Liệt Đức là một gốc cây phi thường lão thụ, cũng là cổ thụ đầu tiên có ý thức trong khu rừng Vĩnh Cửu này. Ý thức trách nhiệm khiến nó rất thích chiếu cố lớp trẻ cổ thụ tộc nhân, vô hình chung tạo nên tính cách như lão mụ của nó. Mà cũng vì tính cách này mà nó nhịn không được khi thấy Estes sắp đến gần nguy hiểm thì lên tiếng nhắc nhở. Mặc dù nó cũng không trông cậy là đối phương có thể nghe hiểu được.

[Thật sự là một lũ không tôn trọng người già. Tốt lắm, tốt lắm, không cần tái náo loạn, ta muốn bắt đầu kể, Tiểu Estes còn đang chờ nghe chuyện xưa của ta đây. Oh nên bắt đầu từ đâu đây..... Nga cứ từ trước tận thế bắt đầu đi, đó là một thời đại mà nhân loại xưng bá thế giới]

Nó là một thời đại có niên đại khoảng 400 năm trước, thời điểm mà rừng là đúc thép (chỉ mấy tòa nhà cao tầng theo suy nghĩ của cổ thụ) dấu chân con người in trên khắp nơi trên thế giới, không có địa phương nào mà họ không đi qua, cũng không có gì mà họ không phá hủy. Con người lúc đó so với kiến còn nhiều hơn, bên cạnh đó động thực vật lại trên bờ tuyệt chủng.

Khi đó rừng rậm Vĩnh Cửu cũng chỉ là một cánh rừng bình thường, diện tích cũng không lớn như hiện tại. Tuy rằng khắp nơi đều tràn đầy nguy hiểm nhưng cũng không cản được cước bộ của nhân loại nghênh ngang mang theo các loại máy móc của họ đến nơi đây tìm kiếm món quà vô giá của thiên nhiên- mỏ khoáng vật, không chút lưu tình tước đoạt đất của dân bản địa, buộc họ phải rời đi hoặc chờ đợi cái chết.

Chỉ trong gang tấc vùng đất màu mỡ này sẽ bị lòng tham của con người phá hủy

Nhưng họ sẽ không bao giờ có cơ hội đó

Trước ngày dự án khai thác mỏ khoáng thạch được phê chuẩn, một loại virut nguy hiểm bùng nổ quy mô lớn trên thế giới. Người bị nhiễm bệnh sẽ mất tất cả ý thức và trở thành một cái xác không hồn thèm thịt tươi. Bọn chúng sẽ bắt tất cả các sinh vật sống, cắn nuốt huyết nhục của chúng rồi tiếp tục trở thành cái xác biết đi, được gọi là- zombie!

Virut Zombie có thể nhiễm qua đường máu, chỉ cần bị chúng trảo phá (cào) hoặc cắn qua da thì đều bị biến thành Zombie mà không có bất kì ngoại lệ nào. Zombie tuy di chuyển chậm chạp nhưng ngoại trừ đầu thì nó không có bất kì một điểm yếu nào nữa. Do đó bệnh dịch khủng khϊếp này đã trong một thời gian ngắn làm dân số hàng tỉ người giảm đi nhanh chóng, số còn lại chỉ còn khoảng vài trăm triệu người nhưng sự thuyên giảm vẫn còn tiếp tục

Đó là những năm đen tối nhất của thời đại, con người phải đối mặt với nghịch cảnh, sự sụp đổ của trật tự thế giới loài người. Và những mặt tối của con người cũng do đó mà bị phơi bày, vì sinh tồn họ có thể bất chấp mọi thủ đoạn. Những vụ gϊếŧ người xảy ra chỉ vì một mẩu bánh mì mốc meo hoặc thậm chí là do tâm trạng không tốt.

Khi con người đã giảm xuống chỉ còn mấy ngàn vạn thì bỗng đội quân thú nhân xuất hiện, mang lại ánh sáng cho thế giới.

Thú nhân không sợ Zombie, họ là sản phẩm của phòng thí nghiệm mà Zombie chính là sản phẩm phụ vô tình được tạo ra trong những thí nghiệm ấy, cho nên virut không hề có tác dụng với họ. Hơn thế nữa chỉ cần một trảo sắc nhọn của thú nhân là có thể biến Zombie thành một đám thịt bầy nhầy.

Lúc ấy những thành viên cấp cao còn sót lại của chính phủ đã đứng lên thông báo thú nhân là kết quả của các cuộc thí nghiệm, họ sẽ bảo vệ con người quét sạch các Zombie, nghe theo mệnh lệnh của con người.

Nhưng sự thật không hoàn toàn là như vậy, thú nhân bản năng đã ác cảm với Zombie và tiêu diệt chúng chứ họ hoàn toàn làm theo ý mình và không nghe theo mệnh lệnh của bất cứ ai. Họ trở thành đối tượng được bảo hộ rồi cuối cùng lại bị truy sát nhưng những thành viên cấp cao của chính phủ kia lại là kẻ bị tiêu diệt trước.

Zombie cuối cùng biến mất dưới móng vuốt của thú nhân thì đã là năm thứ tư kể từ ngày virut bùng nổ. Trên toàn thế giới, nhân loại còn sót lại chưa tới một triệu mà trớ trêu là trong số đấy phụ nữ chưa chiếm nổi 1/10.

Zombie đối với máu vô cùng mẫn cảm nên mỗi tháng đến kì nguyệt (vì chúa đừng bảo tớ edit cái này=.= mà lý do hợp lý đến …) nữ nhân lại là kẻ bị vứt bỏ đầu tiên.(vứt bỏ trong quá trình chạy trốn ý mà)

Sự khác biệt giữa tỉ lệ nam nữ là quá lớn, mất đi những người nữ nhân sinh sản hậu đại, nhân loại lại tiến tới bờ vực diệt vong.

Nhưng đấy chưa phải là vấn đề duy nhất.

Khi những người còn sống sót tập trung cùng nhau chúc mừng tận thế qua đi, đón chào một kỉ nguyên mới, họ không biết thảm họa vẫn còn…

Zombie dù đã biến mất thì vẫn để lại những hậu quả vô cùng nặng nề. Ô nhiễm đất và nước, con người không có nước sạch, không có đất đai màu mỡ để gieo trồng thực phẩm. Tình trạng thiếu nước và lương thực đồng thời tra tấn bọn họ. Con người chỉ còn cách vào rừng núi để tìm nguồn nước sạch và đất đai màu mỡ, nhưng để rồi cuối cùng họ cũng phát hiện ra… lần này thiên nhiên đã hoàn toàn bỏ rơi họ.

Nơi mà có thực vật thì con người không thể đặt chân vào nữa. Những loài thực vật biến dị luôn vô thức tỏa ra một làn khí mỏng manh. Làn khí này không gây hại đến bất kì một sinh vật nào nhưng duy độc với con người lại làm cho họ trở nên suy yếu mà sau đó họ sẽ bị những dã thú cắn nuốt.

Thực vật cùng động vật đứng cùng một chiến tuyến, con người cuối cùng không chiếm được tiện nghi nào. Đầu tiên là những người già yếu, bệnh tật rồi cuối cùng đến cả thanh niên trai tráng cũng lần lượt ngã xuống, nhân loại rơi vào tử vong.

Chỉ thú nhân khả năng đặc biệt là sống tốt. Bọn họ có thể tự động biến thành hình thú đi vào rừng sâu săn bắt con mồi và tìm kiếm nguồn nước mà không gặp bất cứ một trở ngại gì.

Nhưng không biết nên nói là may mắn hay bất hạnh khi nhân loại cũng chỉ còn lại mấy ngàn người mà thôi, bản thân họ còn khó bảo toàn chứ đừng nói đi cứu giúp những người khác.

Vì vậy chủng tộc từng là chúa tể của thế giới này rốt cuộc cũng đã biến mất trong bụi phủ của lịch sử, và chỉ còn lại khoảng vài ngàn người nhớ tới vinh quang của họ mà thôi.

Mà giờ khắc huy hoàng ấy cũng theo mấy trăm năm sau bị thời gian cọ rửa không còn lại chút nào.