Say Nắng Gia Sư Của Em Trai

Chương 8

Chương 8
Khi mình ăn cơm xong thì nhận được tin nhắn của em gia sư,

– helu, hn em ko đi hoc, mới ngủ dậy, hihi, lúc này là hơn 12h

– ohm, ngủ kinh khủng thế, em ăn gì chưa?

– Chưa, z cũng hỏi, mới ngủ dậy mà, hwa anh zui ko? Em gia sư hỏi

– Zui , em zui ko? Mình hỏi, lo lắng em nhớ chuyện hôm qua, hi vọng em say mà quên đi

– Zui, mà em say quá, quên hết lun, mà sao biết nhà em vậy?. Mình ko biết nên trả lời sao, nên nói đại

– Thì em nói mà, em đọc địa chỉ đó, quên rồi àh. Mình nói mà run, sợ em gia sư giả say, coi như toi

– Ohm, vậy hả, quên mất rồi, chắc em lại nói lảm nhàm hả? .em hỏi

– ko, có gì đâu, sao hn ko đi học? Mình ráng đánh trống lảng qua chuyện khác

– mai mới đi mà, tuần học 3 ngày àh, hè mà học nhiều, chết quá >
– Àh, tối nay anh cũng phải học anh văn nè, cũng ngán. Mình nói cho qua

– Xạo quá, đi chơi với ny , làm gì mà có đi học,tuần trước thấy anh ở nhà mà. Mối quan hệ giữa anh trai của học trò và cô gia sư, mình thấy có vẻ thân thiện hơn

– Anh làm gì có người yêu, ế quá luôn nè, haha

– Uhm, hihi, em đi tắm, nc sau nha, pp. Lần nào cũng thế, cứ nhắn tin đôi ba tin nhắn là em lại đi đâu đó

Nãy mình nói đại là tối nay học anh văn, nhưng rồi quyết định,tối nay ở nhà và giả vờ là thầy cho nghĩ, nếu em gia sư hỏi, cái may là em gia sư hình như quên hết chuyện hôm qua, hay ít nhất em gia sư giả bộ quên, chắc cũng muốn bình thường, có lẽ em cũng ngại, mình lại nhớ tới ánh mắt em tối qua, nó buồn, có cái gì sâu thẳm lắm, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với em…

Về tình cảm của mình, mình ko nghĩ đó là lòng thương hại, vì thương hại 1 ai đó ko phải là quyền của mình, mình ko có quyền đó, trong đời, chưa chắc ai đáng thương hơn ai, mình hoàn toàn ko thương hại em, đó chỉ là tình càm trong mình, có chút xáo trộn, ngay từ lần đầu gặp em gia sư, tình cảm ấy là thương, là yêu, là thích, là muốn che chở cho người đó, muốn ở bên người đó, hoàn toàn cam tâm tình nguyện, mình ko dám chắc về cái gọi là tình yêu mãi mãi, vì nó ko tồn tại, mình cũng ko thể biết mình của ngày mai, của tháng sau, năm sau, hay hàng năm sau, sẽ như thế nào, tình cảm dành cho em gia sư, có còn nguyên vẹn hay ko, mình ko dám chắc, ko phải vì hiện tại yêu thương ít hơn người khác, mà vì, mình muốn, đơn giàn, là đươc yêu em, hiểu em, ít nhất là thế, trong lúc này.

Mình nghĩ việc mình có thể làm là, bên cạnh em, khi em cần, quá khứ của em, mình tò mò, nhưng ko quá khắt khe, nó là chuyện đã qua, có thể là 1 tai nạn, đó thuộc về em, nếu mình yêu, mình sẽ yêu mọi thứ thuộc về em.

….

( có 1 vozer tặng em gia sư câu này , mình nhớ ko ro: đời ko phải bi kịch, em cũng ko bi tình, chỉ làm em rất cô đơn và cũng vô cùng đơn độc, mình tìm để quote lại, mà hoài ko ra, của bạn từ nick kiyeusu thì phải, cám ơn bạn !)

Ở 1 trang trong quyển nhật kí của em, có ghi câu này

– Tôi ước tôi tôi trở nên vô tri vô giác, cái cảm giác ở trong tôi mãi mênh mông, tôi nhìn mọi thứ, có chút nơi nào dành cho tôi, cái người mà tôi nghĩ, là chiếc phao, cũng đã ko còn nữa, tôi thì ko biết bơi, cái nghẹt thở, đơn độc, trong căn nhà này, trong cuộc đời này, tàn nhẫn thật.

Em gia sư đối với mình, ban đầu là 1 cô gái xinh xắn, hay cười, sau em thành người phụ nữ, vô cùng phức tạp, em có quá nhiều ẩn khúc, khi mình quá đặt niềm tin vào thứ gì đó, thường sẽ ít nhiều mang lại cảm giác hụt hẫng, có thể, sau nỗi đau nào đó, em dặn lòng, đừng tin nữa, đừng băn khoăn nữa, nhưng vì ko có người để tin tưởng, em trở nên đơn độc, trơ trọi và càng tổn thương, mình quen em mới vài ngày, ko hiểu quá rõ, mình cũng ko giỏi đánh giá 1 con người, mình chỉ thấy, em tỏ ra hoạt bát,nhưng em lại quá e dè, trước tình cảm của 1 ai đó, tất nhiên là do em sợ, em muốn yêu, em cần được 1 ai đó yêu, nhưng em ko dám thử, em ko dám tin, đơn độc càng thêm đơn độc

Mình thì, 1 kẻ vô danh tiểu tốt, đang ăn bám cha mẹ, mình đã hỏi bản thân, thứ mình nên làm cho em gia sư là gì, mình nghĩ, nên che chở em, yêu thương em, sau, nghĩ lại, thực ra, ko phải vậy, thứ mình đang làm, đang tìm hiểu, đang cố gắng che chở và yêu thương em , là vì mình, vì trái tim mình muốn thế , mình hoàn toàn ghét rắc rối, nhưng vì bản thân mình, vì cái gọi là định mệnh, mình tiếp tục, đi, về phía trước, ít nhất, còn có thể, nhìn thấy em, đơn giản vậy thôi



Khi mình thức dậy, thì em gia sư đang dạy toán cho thằng em, mình nằm trên giường, nhìn về phía em, 1 góc nhìn nghiêng, lại mặc 1 chiếc áo đen, hôm nay em xõa tóc, mái tóc thẳng dài, buông tới giữa lưng thì dừng, nhìn em nữ tính, lại là em gia sư ngày đầu mình biết, mình ho vài tiếng, rồi ngồi dậy, em quay sang, nhìn mình, lại cười. Lần thứ 2 bị hớp hồn, bởi 1 người và 1 nụ cười cũ, thêm 1 lần nữa, mình lại run, hôm qua nhậu với em, hoàn toàn ko có run, hôm nay, nhìn em cười, lại run, mình cười, bước xuống giường, đi vào toilet đánh răng, khi ra ngoài, thì thằng em đã chạy đâu mất, em ngồi đó, 1 mình, mình bước lại gần

– tuấn đâu em? ,mình nhìn dáo dác

– nó kêu đi toilet anh? Em nói, nhẹ nhàng như mây

– ohm, anh ko thấy. Mình định hỏi em hôm qua uống bia nhiều, có nhức đầu ko, nhưng sợ đá động tới chuyện tối hôm qua quá, nên thôi. Mình đang ngồi chỗ ngồi của thằng Tuấn, tức là bên cạnh em, tự dựng có ý nghĩ, phải là thằng Tuấn 1 ngày, được ngồi cạnh em, ở em gia sư, có 1 mùi hương riêng, hình như mùi của tóc, nghe rất thơm.

Em gia sư lúc này đang ngồi vẽ lung tung, cả 2 đều im lặng, hơi ngộp, may sao,thằng Tuấn chạy vào, mình định đứng lên trả chỗ cho nó, thì mẹ mình cũng vào, mẹ mình nói với em gia sư

– em cho thằng Tuấn nghỉ nha, chị chở nó qua nội nó.

– Ohm, dạ, em nói,cười, thằng Tuấn thì hí hửng, mẹ mình thì cười cười, rồi đi ra ngoài, thằng Tuấn liền đi theo mẹ sau khi goodbye cô giáo, mình thắc mắc sao hôm nay mẹ cho nó về nội, sau khi tối khuya, mình hỏi mẹ, thì mới biết, hôm nay là ngày cưới của mẹ, mẹ mình chắc ko quan tâm, có khi còn quên béng, nhưng thằng Tuấn hay nhớ mấy chuyện này lắm, chắc nó đòi gì đó, nên mẹ chiều

Em gia sư thì bỏ đồ vào cặp, em bỏ máy tính, với bút, mình nhìn vào cặp em, lại thấy quyển nhật kí, có lẽ em luôn mang theo bên mình, được nghỉ sớm, có lẽ em cũng vui, hôm nay mình thấy em dọn đồ hơi lâu, có ý như muốn ở nán lại, mà có lẽ cũng ngại ngùng gì, em làm mọi thứ thật chậm, cứ giả vờ kiếm gì đó trong cặp, lục tung hết, mà có vẻ nhưng ko chú tâm kiếm thứ gì, mẹ mình thì đã cùng với thằng Tuấn đi ra ngoài, em cũng đứng lên, có vẻ ngại, em chào mình, rồi đi ra, mình ngồi ngớ ngớ, rồi đi ra, nhìn. Em ra tới cửa, quay trở vô, mình giật mình

– cho em ăn cơm, em chưa ăn nữa. Em nói, giọng hết sức mè nheo, mình thì có gặp tình huống này bao giờ đâu, cũng ko tin tính cách em gia sư lại nói như thế

– đồ keo kiệt, định ko cho àh, Em gia sư nói, khi mình đang ngớ người

– được được, để anh lấy cơm cho. Mình cười, rồi nói, thấy vui hằn

Mình bước vào bếp, em thì đã bỏ cặp ra, chắc em có gì muốn nói, nên kiếm cớ, mình nghĩ thế, thấy em đầy thú vị, mình lấy chén, bới cơm cho em, rồi hâm đồ ăn lại, với chiên thêm 1 quả trứng. Khi mình bới cơm trong chén,

– anh, bới vô tô áh, em nháy mắt, hoàn toàn thân thiết

– em mới là đồ ma đói, mình cười, bới cho em 1 tô cơm đầy

– em bắt chước anh đó, mà em bao nhậu, có tô cơm, cũng keo kiệt, hứ, em nói. Em lấy điện thoại, ra khỏi túi, em bấm bấm, rồi mở nhạc,, tiếng nhạc ko lời

– Đây là chương trình ca nhạc theo yêu cầu, tôi là linh , phát thanh viên xinh đẹp,

– Hahaha, mình đứng chiên trứng, hết nhịn cười nổi, mình phá lên, quay sang em, em giơ nắm đấm, như dọa đánh mình, mình thấy ấm áp lắm, em dễ thương lắm, ko thể ngừng yêu

– Sau đây chúng ta sẽ kết nối với một khán giả.. Em tằng hắng, giả bộ rất chuyên nghiệp

– Alo alo, chào bạn, em vẫy vẫy mình, ý kêu mình giả bộ theo

– Chào chị, mình cười, ko thể ngừng, hình ảnh lúc đó, rất buồn cười

– Chào anh, anh muốn yêu cầu bài gì, em lại nháy mắt

– Haha, mình lại cười, lúc này em đang bụm miệng, cố gắng nén cười,

– Em muốn yêu cầu bài “đêm chơ vơ “ của Lê hiếu, muốn gửi tới cho 1 cô gái, với lời nhắn : “ khi em quay lại, sẽ thấy anh, chắc chắn thế” , Mình nói, rất ngạc nhiên, ko biết mình lượm đâu ra những lời ấy, em nhìn mình, khá ngạc nhiên. Rồi em lại cười

– Ohm, vâng, bây giờ là bài hát Đêm chơ vơ , được phát theo yêu cầu của anh T ế vợ, em nói, kiểu như cố gắng, để ko phải cười, săc sụa,

– Vì trong hệ thống ko có bài ấy, nên xin anh T đợi trong giây lát, anh kĩ thuật viên đang kết nối vào youtube.

– Hahahaha, mình lại cười, hôm nay thật vui. Sau mấy chục giây thì bát hát phát lên, món trứng chiên thì hơi khét.

Lúc này mình đem cơm, với đồ ăn ra cho em, tiếng ca sĩ vẫn đang hát, giọng buồn trầm, mình lại trách, sao ko yêu cầu bài khác, cho cái không khí vui lên

– giờ là giờ giải lao để ăn cơm của phát thanh viên xinh đẹp, xin quý khán giả đợi trong nửa tiếng, em vừa nói dứt, lại cười, giòn tan, hồn nhiên, như mây trên trời

Mình cũng cười, tâm trạng rất vui, rất thoải mái, em lấy trứng, trút hết vào tô cơm, vài miếng dưa leo, rồi đồ ăn mình hâm trong chén nhỏ, em cũng đổ hết vào tô, mình quan sát em, em bắt đầu ăn, có vẻ như rất đói, rất ngon lành,hình ảnh ăn uống, ko phải của 1 cô gia sư nhỏ nhẹ, mà như của 1 thằng con trai, tiếng ca sĩ vẫn phát đều đều, em đã cho replay lại, mình đứng lên, rót cho em li nước, rồi ngồi xuống, nhìn em ăn

– anh thik nhìn người đẹp ăn ha, haha, em cười, lại cắm cúi ăn, đúng là bao tử ko đáy, mình thắc mắc, em ăn nhiều thế, sao lại gầy quá

– uhm, ăn đi cô nương, chỉ muốn nhìn em, em quá hấp dẫn, trong mắt mình, ngay cả ăn cơm, mình cũng thấy đáng yêu, mình nghĩ em muốn nói gì đó, nên kiếm cớ xin cơm, kì nhiên, là em ăn , như kẻ đi xin cơm, và rất đói, mình có cảm giác, em muốn ăn hết tất cả đồ ăn trên thế giới, vì bao tử em ko có đáy, mình thấy thích với ý nghĩ đó. Mình muốn thời gian ngừng trôi, 1 thằng con trai, mình chưa thấy ấm áp như thế, đơn giản là yêu, là khao khát được yêu, em vẫn ăn, tô cơm vơi dần, mình lơ đãng, vuốt tóc em, khi kịp nhận ra, mình hành động lộ liễu, vô thức, thì em, dừng mọi hành động, đang múc cơm, đang nhai, quay sang nhìn mình, ngỡ ngàng, rồi em đỏ mặt, mình sợ em giận quá, nên đã bỏ xuống liền. Không thể ngờ, còn có thể thấy, em gia sư đỏ mặt, ko phải vì rượu, ko phải vì bia, mà hình như là cái đỏ mặt mình hay bị, ngại ngùng

– thấy đẹp quá kiềm lòng ko nổi àh, em nói, ăn tiếp, em đang cố gắng để bình tĩnh, ko ngại, mình chắc thế

– đâu, con muỗi, mình giả lải, vừa đùa đùa, vừa thật thật

– uhm, hehe, nè, trả công nè, em dí cái muỗng về phía mình, 1 muỗng cơm đầy, em cố tỏ ra , để ko bị ngại, mình cũng ngại, nên há miệng, ai dè, em rút lại, ăn ngay vào miệng, lại cười haha,

– em giỏi lắm, mình nói, cũng cười

– cho chừa cái tật, thấy gái là mê, haha. Em phải nói là rất dễ thương, tiếng nhạc đã tắt, sau tiếng cười của em, không gian lại im lặng, ngoài trời, đang mưa

Em ăn xong, mình khi bới tô cơm, sẽ nghĩ là em ăn ko hết, thế mà em ăn hết sạch, đúng là em đói thật, em uống nước xong, than no căng, em định vào rửa chén, nhưng mình giằng lại, thế là em nói

– cơm no rồi, em về đây, em cười đứng lên

– Mưa rồi, lát tạnh rồi về, mình giữ lại, lại ko muốn xa em, cô gia sư của em mình

– Mưa này có đợi sáng mai àh, đồ ngok., haha, em lại cười, Đeo cặp vào, mình nhìn em, nói thầm : “ vui lên nha em”, em ra cửa ngoài, mình đi theo, ra tới ngoài, em đi 1 đoạn, mình vẫn đứng nhìn em, em quay lại nói

– cám ơn về tất cả, rồi em đi thật nhanh, ra thang máy, em về, mất bóng em rồi, mình vẫn còn tiếc, vui vẻ ngắn ngủi khi ấy, mình toan nói, cám ơn, mình là người cám ơn mới đúng, cho 1 buổi tối, trở nên đáng nhớ

Thấy em giống mây trắng… giống thật giống

Thấy em đáng thương…. Nhưng ko phải thương hại

Hôm nay, mình và em gia sư đều ko đá đυ.ng gì tới chuyện của em, tới chuyện em say, em oán trách đời, hay chuyện ở nhà em, mình thoải mái, dù trong lòng vương chút lo, mình biết, con đường em đi, hay con đường mình sẽ đi, sẽ rất nhiều khó khăn, chỉ hi vọng, em bình yên

p/s: hôm qua là thế đó mấy thím, cũng có tiến triển, hay em ảo tưởng thế???

Nhìu thím góp ý, mong em thêm icon cho sinh động, nhưng hệ thống nói là chỉ được 20 icon