Chương 68 – Ngày thứ 39 yêu nhau
Thứ năm, ngày thứ 39 yêu nhauSáng thứ năm, mọi thứ mênh mông và mơ hồ, trên nền trời trong vắt. Mình thức dậy để đi học như mọi ngày, mình đâu thể biết được 10 ngày tiếp theo sẽ là chuỗi ngày đầy những rắc rối của mình. Đóng và mở, nguyên nhân, kết quả và kết thúc, những ân oán hay những tình yêu đến rướm máu. Con người hoàn toàn có những lí do của riêng họ để lí giải cho những việc làm của họ, đúng hay sai đừng bàn tới vì đó chuyện mãi mãi ko thể có câu trả lời chính xác. Đôi khi phải học cách chấp nhận những chuyện dù bản thân trăm ngàn lần không muốn
Mình dậy lúc 5h30, thành thói quen tự bao giờ. Nói đến thói quen mình chợt ngẫm lại, chẳng biết từ khi quen em gia sư mình có tất cả bao nhiêu thói quen, nhớ 1 ai đó, yêu 1 ai đó, hạnh phúc khi nhìn thấy ai đó, cười sằng sặc sảng khoái kiểu như của ai đó hay đơn giản hơn cả là nhận tin nhắn vào sang sớm. Người ta nói rất rất lâu sau để mất đi 1 thói quen, mình lại có quá nhiều thói quen. Nếu buộc phải bỏ đi, tự hỏi chẳng biết phải bỏ tới bao giờ để không còn những thói quen ấy.
Mình lấy điện thoại coi tin nhắn, ngày nào vào giờ này cũng tin nhắn đó, mình tự biết là ko cần xem thì mình cũng biết nội dung: “dậy đi, ngủ như heo”. Mình mở khóa điện thoại, thấy tin nhắn của em gia sư, mình mở ra thì hôm nay là nội dung tin nhắn khác, khá ngạc nhiên nhưng mình chẳng nghĩ gì – “nắng là nắng, mưa là mưa, mỗi người sẽ có những kết cục riêng, have a nice day”
Thấy lạ lắm, chẳng biết là chuyện gì rồi sẽ đến. Mình đón nhận mọi thứ bằng 1 tâm trạng điềm tĩnh hơn rất nhiều, không còn nóng ruột hay lạo xạo như muốn nhảy lên như dạo trước, thấu hiểu hơn cái người ta gọi là “từng trải”. Tính ra thời gian mình quen và yêu em gia sư tới ngày hôm nay ko phải là quá dài, đó chỉ là những bước đi đầu tiên trên cả chặng đường dài
Mình reply lại tin nhắn của em gia sư: “thay vì lo sợ kết cục, em nên làm thứ em thấy đúng, vì chúng ta chẳng biết làm như thế nào sẽ có kết cục tốt”.Mình nhắn tin đại theo thứ mình nghĩ rồi chuẩn bị đi học
…
Mình ăn sáng cùng mẹ và đến trường học, hôm nay em gia sư được nghỉ. Mình trường và nhận được tin nhắn đó của em, rất kì lạ vị tự dưng mình có cảm giác ko tốt lắm. Nhưng mình trách mình bị ám ảnh hay quá đa nghi đến mức hồ đồ. Linh cảm cũng chỉ là linh cảm thôi, chưa chắc là đúng. Mình nhắn tin dặn em về nhà cẩn thận. Buổi sang ngày hôm nay cũng có vài thứ diễn ra trong lớp học, thằng lớp trưởng lớp mình thông báo là đội đá banh lớp mình đang cần thêm 2 người, và thứ bảy này sẽ có 1 trận đá. Nói về đội đá banh hay vấn đề đá banh, lớp mình học đa phần cũng khá nhiều con trai nên cũng rất tích cực trong thể thao, nên lớp mình cũng có 1 đội đá banh riêng hay đi đá nếu trường có tổ chức giải đấu hay cung nhau đá với lớp khác. Nói là đội đá banh cho oai chứ thật ra thằng nào trong lớp cũng có áo đá banh và đều có thể đá, vì đợt đó làm chung với nhau hết. Mình dạo đó cũng hay đi đá lắm, con trai mà FA thường kiếm niềm vui ở bạn bè hay thể thao. Mình ở trong đội đá banh ở lớp bị xếp vào dạng đá thường thường bậc trung, không có gì gọi là xuất chúng hay đá hay so với những đứa tiêu biểu trong đội nên khi đi đá với lớp khác mình rất hay bị xếp vào dự bị nếu quá đông. Dạo gần đây mình bị gãy tay và cũng từ dạo quen em gia sư mình ít đi hẳn. Chẳng biết sao thiếu mất 2 người và cũng ko hiểu sao thằng lớp trưởng nói với mình
– “ông rảnh thứ bảy này đi nha”, mình hơi ngạc nhiên
– “đá với ai thế?”, mình hỏi thế
– “đá chung với mấy thằng khoa xây dựng”, thằng lớp trưởng này làm việc rất hiệu quả và chẳng biết sao tiếng nói của nó rất có uy tín với mấy đứa trong lớp.
– “ủa, sao tự dưng đá, có kèo gì àh?”, mình hỏi lớp trưởng, lớp trưởng mình người miền trung, học kì nào cũng lấy học bổng và điểm luôn luôn cao nhất lớp. Nó là đứa duy nhất ko thể đá banh, hay ko thích
– “đá giao lưu thôi, ai thua trả tiền sân với chầu nhậu, kèo cũng thơm “, thằng lớp trưởng vừa hí hoáy ghi chép gì đó vừa nói rất hào hứng. Chuyện đá giao lưu kiểu này cũng diễn ra trước đây nhiều lần nhưng mình chẳng rõ sao hôm nay còn có chầu nhậu và sao lại chọn mình trong khi còn hàng tá thằng đá hay hơn nhiều
– “sao ko kêu đứa khác, thiếu 2 người, tui rồi ông bổ sung ai nữa”, mình hỏi ngay cái tò mò của mình
– “thằng Sứ, mà ông đi được ko?”, nó hỏi mình. Từ hồi gãy tay mình chẳng có chơi môn thể thao nào ra hồn nên cũng muốn vận động 1 chút với lại mình cũng nhớ cái không khí mạnh mẽ thể thao ở sân bong
– “được”, mình trả lời đầy hào hứng. Giờ nghĩ lại cũng ko rõ sao lúc ấy tâm trạng lại hào hứng đến thế, có lẽ mình lường trước sẽ có những chuyện rất hay xảy ra, những chuyện 1 phần được sắp đặt nhưng cũng có thể nhờ đó mà câu chuyện có hồi kết
Mình dự định chiều thứ bảy này sẽ dẫn em gia sư theo, em sẽ nhìn mình đá banh, có thể em sẽ cổ vũ và biết đâu không gian mới khiến tâm trạng em khá hơn. Mình nhận ra đối với những nỗi đau đừng cố chạm vào nó và làm mọi cách để nó tan biến, vì ta quá quan tâm đến nó nên nó càng khiến ta bận tâm. Cách tốt nhất là chờ, cần 1 ít thời gian để lãng quên nó, ta cần những ngoại cảnh mới, những không gian mới khiến tâm trạng ta thoải mái hơn nhiều. Mình thoải mái khi nghĩ về những kế hoạch của mình cho thứ bảy này. Mình luôn tin mọi thứ nếu mình biết cách cố gắng sẽ tốt hơn rất nhiều, cả tâm trạng hay 1 phần nào đó trong những thứ em trải qua.
Con người ta thường trách nhau yếu đuối, hèn kém, trách người khác sao không thể tốt hơn và ta kiếm cách xem thường hay tự trong bản thân ta có cảm giác thương hại và chê bai họ. Ta là ta, mãi mãi ta cũng ko thể hiểu sao họ phải ra nông nỗi như thế, ta chưa từng đặt mình ở trong hoàn cảnh như họ. Tất nhiên mọi thứ đều có những giới hạn của riêng nó…
Trưa đó mình đi học về, mình ghé vào tiệm bánh mua vài cái bánh ngọt sau vào tiệm sinh tố gọi 1li sinh tố bơ mang về, ý định của mình là khiến em ngạc nhiên và vui vẻ hơn, chuyện mẹ bị bệnh, chuyện lằng nhằng giữa mình, D hay HA rõ ràng khiến em mệt mỏi nhưng em che giấu rất tốt những chuyện đó. Mua mọi thứ xong xuôi, mình chạy ngay đến nhà em gia sư.
Mình bấm chuông đợi chưa tới 1 phút thì em gia sư ra mở cửa, nhìn em rất gầy trong chiếc đầm caro trắng hồng mặc ở nhà. Tóc em cột cao làm mình nhớ đến những ngày đầu mình mới gặp em. Em thích mặc đồ đen và tóc cột cao để lộ cái cổ trắng ngần, có lẽ em gia sư của mình đang làm dang dở việc gì đó
– “ơ, T ế vợ đi đâu đó”, đúng như mình dự đoán, em ngạc nhiên khi thấy mình, em nở nụ cười thật tươi. Nụ cười đó quả thật rất biết cách khiến mình dễ chịu, quên hẳn cái nắng đang chiếu rực rỡ trên đầu. Mình không nói gì, chỉ cười đáp lại
– “vào nhà ko heo?”, em vừa mở cửa vừa nói với mình, giọng điệu em luôn luôn ấm áp và tự nhiên. Hôm nay mình ko có hẹn ăn trưa với mẹ nên mình rất muốn vào nhà em chơi, cái mùi nhang bắc làm mình vừa thấy lạ vừa thấy quen.
– “cho em”, mình cầm li sinh tố bơ và những cái bánh đưa cho em, em mở to mắt ngạc nhiên và cầm lấy, ko quên nở thêm nụ cười.
Mình dắt xe vào nhà rồi cùng em bước vào, mình vào ghế ngồi, em gia sư thì lật đật đi vào bếp, chắc là rót nước cho mình. Mình lại nhìn xung quanh, mình muốn biết tình hình của mẹ em gia sư, vì chẳng thấy cô ấy đâu. Lần trước mình vào nhà em gia sư mẹ em ấy có ngồi nói chuyện với mình. Lần đó mình đã có rất nhiều nghi hoặc, thậm chí đôi khi cả những thứ đang diễn ra trước mắt ta ta cũng ko thể hiểu mình nên hiểu theo phương hướng nào mới là đúng. Em gia sư trở ra mang cho mình li nước chanh muối em pha, em nói trời trưa nắng uống chanh muối rất tốt. Mình thích ở em sự chu đáo đó, cảm giác như người vợ hiền
– “mẹ em khỏe chưa?cô đâu rồi?”, mình hỏi em gia sư
– “mẹ em trên lầu, khỏe rồi, mẹ đang tụng kinh”, em trả lời, ko quên làm điệu bộ đưa tay chỉ lên trên lầu. Mình hơi ngạc nhiên khi nghe em gia sư nói mẹ em đang tụng kinh. Ngẫm lại tự dưng cảm thấy mình có lỗi khi lần trước nghĩ là nên làm tốt hơn là tụng kinh, mình vì từng thấy em gia sư bị mẹ bắt quỳ và chửi không thương tiếc. Từ đó mình đâm ra có ác cảm và cảm giác ko thiện cảm càng tăng cao khi mình biết là cô ấy không phải mẹ ruột em gia sư.
– “ohm, nãy em làm gì đó”, mình hỏi em
– “nãy đang soạn mấy cái áo mang đi ship, anh chưa ăn cơm đúng ko, bụng đang réo ầm ĩ kìa”, em gia sư nói, đúng cái kiểu của em, rất thích trêu chọc mình, quả thực là mình cũng đang đói bụng, nhưng mình đâu có ý định ở lại nhà em gia sư ăn trưa, mình biết em đâu có nấu phần mình. Nhưng chẳng biết sao lại hi vọng em mời mình ăn cơm, mình muốn nán lại nói chuyện với em, gặp em chút.
– “đói quá mà, anh chưa ăn gì hết”, mình nói, hết sức thẳng thắn
– “vậy về nhà ăn đi”, em gia sư đáp liền, mình đúng là ăn dưa bở, câu nói của em làm mình thất vọng với cái ý định ở lại ăn cơm. Biết thế khỏi nói đói cho rồi.
– “biết rồi”, mình trả lời, hơi bực. Đúng là mình vẫn rất là trẻ con
– “hahaha, đi xuống đây theo em”, em gia sư cười nói, mình ngạc nhiên nhưng vài giây sau mình hiểu ra em đọc được suy nghĩ của mình. Vẫn là cái kiểu cười ấy, rất sảng khoái hay vì được ăn mà mình vui vẻ, dù hơi ngại 1 chút.
Mình theo em xuống bếp, mình ngồi ngay vào bàn, em gia sư thì chuẩn bị đồ ăn cho mình. Trên bàn trong cái l*иg bàn vẫn còn đồ ăn, mình nhìn sơ qua thì đoán đó là đồ ăn chay
– “em ăn chay àh?”, mình hỏi em
– “mẹ em đó, em ăn mặn chứ chay gì”, em trả lời rất nhanh và rồi tiếp tục hâm đồ ăn, mình thấy em đang hâm nóng gì đó trong nồi và hâm lại canh. Là do mình hên hay do nhà em lúc nào nấu ăn cũng nấu nhiều, kể cả cơm
– “nhà em ăn cơm hết chưa?”, mình hỏi em gia sư, cũng thấy hơi bất tiện nếu mình ăn mất phần cơm của ai đó trong nhà
– “ăn hết rồi, anh không thấy em đang hâm đồ lại à đồ ngốc”, em trả lời, mình cười hì hì. Chợt nhớ lại li chanh muối mình để trên bàn hồi nãy, li nước ngon thế mà mình mới uống có chút xíu, mình trở ra phòng khách lấy li nước
Nói 1 chút đến khúc này, nhà em gia sư được thiết kế theo kiểu kiến trúc ngày xưa, ngay cả gạch đến màu sơn tường hay cà cầu thang, đều mang vẻ cũ kĩ. Mình đoán nhà này xây từ hồi ba em gia sư còn sống. Mình đi ra phía ngoài lấy li nước, lúc nãy vào nhà mình không để ý, tự dưng ở phía gần cầu thang có cái rương. Kiểu rương cũ hay thấy trên mấy bộ phim cổ của Trung Hoa, mình hơi tò mò nhưng chưa tới mức tới mở ra xem. Dự cảm ko tốt như buổi sáng lại đến với mình, làm mình hơi băn khoăn
…
Lấy li nước xong mình trở vào thì em gia sư đang tắt bếp và dọn mọi thứ ra bàn. Đồ ăn được lấy ra đĩa bốc khói vì nóng, bụng mình tự dưng réo cồn cào, mình quên mất cái rương
– “sao nhà em ít người mà nấu nhiều cơm thế?”, mình đem cái thắc mắc ban nãy ra hỏi
– “đồ ăn đc ko?”, em hỏi mình, nét mặt có chút căng thẳng, chắc em gia sư sợ mình chê dở
– “uhm thì ăn tạm, đói mà ăn đại”, mình trả lời bâng quơ ý là chọc em gia sư
– “đòi lại bây giờ, khen ngon nhanh lên”, em nhanh nhẩu đáp, đưa cả 2 tay che hết đồ ăn lại., mình bật cười vì cái tính trẻ con của em
– “ngon, ngon, đc chưa, ép người quá đáng”, mình nói, em thả tay ra có vẻ rất đắc ý, em đang uống sinh tố bơ mà mình mua, nãy giờ li sinh tố bơ bị bỏ rơi, nên nó tan hết ra và pha loãng. Câu hỏi mình hỏi vẫn ko có câu trả lời
– “mẹ em lúc nào cũng dặn nấu cơm phần ba nữa”, em gia sư trả lời, mình ko hiểu lắm nhưng khi ấy mình suy đoán đó như 1 kiểu cơm cúng, và mình đang ăn cái phần cơm đó.
– “là sao?”, mình hỏi em, rất ngạc nhiên
– “àh, mẹ em từ ngày ba mất tới giờ vẫn luôn có thói quen nấu cơm phần ba em”, em gia sư trả lời, giọng hơi tư lự, điều này có vẻ nhắc em nhớ gì đó
– “cơm cúng àh?”, mình hỏi, có lẽ hơi vô duyên. Đồ ăn em gia sư nấu rất vừa miệng hay mình đói nên thấy ngon, cũng ko rõ nữa, chỉ là mình ăn rất nhanh. Hết vèo chén cơm, vụ ăn cơm này là ngẫu nhiên, em gia sư cũng từng có kiểu ăn cơm như thế này ở nhà mình. Mọi thứ khi ấy đơn giản lắm, ko phức tạp như bây giờ, tình cảm của mình và em gia sư khi ấy cũng ko sâu sắc như bây giờ. Thời gian luôn có ý nghĩa và giá trị của riêng nó, vì thời gian mà có những thứ mãi mãi thay đổi, nhưng cũng vì thời gian, lỗi lầm có cơ hội xóa nhòa, đau đớn có cơ hội nguôi ngoai.
– “không, mỗi lần sắp cơm là có cơm phần ba, đặt ngay ghế ba hay ngồi, mẹ em không quen với việc gia đình mất đi ba”, mình nghe em gia sư nói. Mới thấy tình yêu của người phụ nữ đó sâu sắc, mình trẻ con không thể hiểu, nhìn lại thì có lẽ trong tình yêu của người phụ nữ ấy hẳn rất nhiều đau thương và vị tha. Một người đàn bà chồng chết đã lâu vẫn ko quên được vị trí người chồng trong căn nhà, vẫn ngày ngày để mọi thứ như thói quen hằng ngày, ghế người chồng ngồi, cơm người chồng ăn. Chia sẻ tình yêu chồng mình cho 1 phụ nữ khác là việc khó nhất trong đời 1 người đàn bà. Tình yêu quả thực rất rất khó hiểu và đầy ngang trái. Mình tự dưng có cảm giác bản thân rất nông cạn
– “em yêu mẹ lắm đúng ko?”, mình buột ra câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn đó
– “mẹ em, em ko yêu thì yêu ai?”, em hơi ngỡ ngàng rồi tỉnh bơ hỏi mình
Tình thân hay tình yêu, đều là những thứ khó hiểu, hay mình nhìn vào chuyện của em gia sư giống như cưỡi ngựa xem hoa, chỉ mới thấy phần nổi của tảng băng chìm. Cuộc sống tình cảm và thế giới nội tâm của em rất phức tạp, mình gần như không hiểu chút gì về em, càng đi sâu vào mình càng có cảm giác đó
Mình ăn tới chén thứ tư thì xong, mình no luôn vì em gia sư bới cơm rất chặt tay, mình ăn cũng nhiệt tình
– “anh về cho em ngủ trưa nha”, mình nói, gần 2 h chiều, ngồi ăn rồi nói linh tinh thế mà thời gian trôi qua cũng nhanh. Nãy giờ tuyệt nhiên không thấy mẹ em gia sư
– “ohm, em cũng buồn ngủ”, em gia sư nói thẳng luôn, chuyện giữa mình và em gia sư đã có những bước tiến đủ để có thể cải thiện trong ăn nói
***
Có 1 vài điều em muốn nói:
1) Mọi thứ đã xảy ra, đây là viết lại, có thể có vài chi tiết về thời gian hay thời tiết ko hợp lí
2) Chuyện này em viết, em ko phải nhà văn, đừng nói nhạt hay vớ vẩn gì sất, mấy thím có quyền ko đoc mà. Thực ra em là đứa rất nhanh có cảm hứng nhưng cũng nhanh nản.
3) Em tạm thời up ở face, ko up ở voz vì mấy thím sẽ nói em câu view. Đợi em xong hết em sẽ up ở voz
4) Đừng hỏi info hay gì, vì em sẽ ko nói. Mỗi người trong câu chuyện luôn xứng đáng có 1 cuộc sống riêng tư, dù họ là ng như thế nào
5) Chúc mấy thím ngủ ngon
***