Say Nắng Gia Sư Của Em Trai

Chương 56

Chương 56 – Ngày thứ 29 yêu nhau
Cái tối chủ nhật em gia sư bị bệnh nên mình và em ở nhà chat với nhau, tối đo ko thấy con Nhung, mình nghĩ nhỏ cũng biết quê mà tránh rồi, và cũng đang thấy mừng vì hầu như mấy chủ nhật từ khi nhỏ xuất hiện tới giờ nhỏ đều tới nhà mình. Mình nghĩ lạc quan chắc mình cũng sắp đc yên ổn. Có vài chi tiết làm mình thấy lạ là sao nhỏ hành động như thế trong khi nhỏ thiếu gì người yêu, làm gì phải mắc công suy nghĩ và tính toán vì mình, có hai giả thuyết là nhỏ quá hiếu chiến hay nhỏ cũng là 1 quân cờ của 1 người đứng sau. Là ai mình chưa rõ?

XLAVTC- ‘xin lỗi anh vì tất cả’, tạm dịch thế, câu xin lỗi đó, mình là người phải nói, vì những giọt nước mắt lăn dài trên hàng mi vì cả những tổn thương không biết làm cách nào để em có thể gượng dậy bước tiếp, vì cả cái tình yêu của mình làm em mệt nhoài. Mình nhớ tới câu nói em nói

– ‘làm ơn cho em điếu thuốc’, giọng van nài và khẩn khoản. Mình hiểu những lời nói, những thứ em chứng kiến đã đẩy em vào vực tối sâu thẳm, nơi em luôn muốn thoát ra nhưng người ta luôn tìm cách đẩy em về chỗ cũ.



Sáng thứ hai, mình dậy đi học, hôm qua mình gọi bắt em gia sư không được tới chở mình đi học, mình biết em đang bệnh và muốn em nghỉ ngơi nhưng em nhất quyết ko chịu, em cứ lảng qua chuyện khác

Mình chuẩn bị rồi xuống dưới thật sớm, không muốn để em đợi. Dạo này mình cũng đã dậy sớm hơn rồi, sáng nay tự dưng thèm cái đắng của li cà phê, vị đắng tan trong miệng rồi trở thành ngọt. Mình vừa đứng vừa hát vu vơ lung tung bài hát mới nghe tối hôm qua, tâm trạng thoải mái dù còn nhiều thứ đáng lo

Mình ko có ác ý nhưng mình có cảm giác thằng D có vấn đề về tâm thần vì cách hành xử của nó rất khó hiểu, cuối cùng chẳng nắm bắt được nó là loại người gì, sao biến đổi nhanh ko lường nổi. Mình ko rõ sao nó biết số điện thoại của mình và cũng ko biết sao nó xuất hiện ở thời điểm này khi mà gần tới 49 ngày và nó cũng gặp lại em gia sư, mình nghĩ tới nó, chợt nhớ tới nhỏ Ban, cũng là bạn em gia sư và D, chắc chắn D sẽ hiểu ít nhiều về D.

Nhưng trước mắt mình muốn kể chuyện gặp thằng D ngày hôm qua cho em gia sư, giữa mình và em nếu không có khúc mắc thì chẳng ai có cơ sở nào chơi xấu được.



Đợi 1 lát thì em gia sư tới, sáng nay em mặc quần dài bó sát và áo dài bên ngoài. Em như mọi lần thấy mình và cười.

– ‘hôm qua anh gặp thằng D đó’, mình nói khi em vừa đội nón bảo hiểm cho mình và mình leo lên xe em ngồi

– ‘ủa, sao gặp được?’, em hỏi liền, chắc em cũng ngạc nhiên lắm. Gió thổi tóc em bay ra sao, chạm vào mặt mình, mình lại nghe mùi hương quen thuộc.

– ‘hôm qua anh tới nhà em, khi về nó đứng đầu hẻm đợi anh’, mình nói, kể với tâm trạng bình thường,mình ko muốn làm mọi thứ trở nên căng thằng

– ‘nó điên àh, hèn gì nó xuất hiện là em thấy lo’, em gia sư nói, có vẻ lo lắng lắm. tới phiên mình ngạc nhiên, hẳn là thằng D và em có chuyện gì trong quá khứ hay em hiểu rõ về nó nên em thấy lo.

– ‘anh ko biết, nó nói yêu em,mà nó có cái hình xăm y chang em’, mình nói, mình cố gắng cân nhắc từ ngữ, mình sợ mình trở nên sơ xuất

– ‘trời, vậy nữa, nhưng anh đừng ghét nó’, em gia sư lắc đầu ngạc nhiên rồi nói thế. Mình ko biết sao ko đc ghét nó.

– ‘sao ko?’, mình hỏi, ko biết uẩn khúc gì đây

– ‘nó bị bệnh đó, 1 dạng bệnh tâm lí, nó hay nóng nảy rồi hoảng sợ’, em nói ra vẻ lo lắng và buồn

– ‘sao nguy hiểm ghê’, mình nói buột miệng, mình kì thực thấy hơi lo cái dạng này, nó làm gì nó cũng ko biết, vì bản thân ko thể điều khiển nổi mà.

– ‘sao nó ko chữa bệnh đi?’, mình hỏi tò mò

– ‘ko hết, nó uống thuốc mà cũng ko hết, tội nghiệp nó’, em gia sư nói, mình hiểu ra vài hành động của thằng D, nhưng nếu là bạn thân sao em gia sư không giúp nó mà cà 2 lại mất liên lạc 1 quãng thời gian

– ‘ko ai giúp nó hả, anh nghe là loại bệnh đó nếu có ng thân hay đại loại thế giúp đỡ sẽ mau hết đó’, mình nói sau khi lượm lặt những kiến thức ít ỏi của mình về bệnh tâm lí, tâm thần, những người bệnh đó thường do ở lâu trong trạng thái cô đơn, tress hay những tổn thương tâm lí dẫn nên.

– ‘em quen nó lâu lắm, nhưng chỉ là bạn thân rồi em biết nó yêu em, em cũng đâm ra hơi sợ vì với em bạn mãi là bạn với hiểu nhau quá thì chẳng còn gì mà yêu nên em nói thẳng với nó rồi từ đó nó biến mất luôn, em cũng ko hiểu lí do nhưng rồi em cũng có những mối lo từ chuyện của em, em cũng quên luôn. Nhưng thỉnh thoảng em thấy mất mát vì những lúc đau khổ ko còn ng nghe em nói nữa’, em nói 1 hồi, trả lời rõ ràng và dứt khoát, mình nghĩ mình hiểu tình cảnh ấy. Mình thì chưa từng yêu bạn thân và cũng chẳng có bạn thân nào yêu mình nhưng mình biết là giữa 2 người bạn thân, vì ko có khoảng cách vì quá hiểu nhau nên họ không yêu nhau đc vì họ ở lâu trong vai trò ng bạn, họ quen và sợ chỉ 1 sự thay đổi sẽ làm họ mất tình bạn

– ‘uhm, thôi kệ đi’, mình nói, chẳng muốn buổi sáng trở nên tâm trạng với chuyện thằng D.

– ‘ohm’, em nói, có vẻ cũng đang suy nghĩ gì đó nhiều lắm. Sau đó mình và em gia sư đi ăn sáng rồi em chở mình tới trường, sáng nay em gia sư ko đi học .

Sáng này trời nắng ươm vàng, mình và em gia sư đi trong nắng



Mình nhận đc tin nhắn của số đuôi 37 khi khoảng 8h, lúc đó đang ngồi học, ông thầy giảng lí thuyết nên hơi buồn ngủ. Mình mở tin nhắn ra đọc như bình thường thì thấy tin nhắn trống trơn, chẳng có gì trong đó, mình cũng chẳng để ý thì có thêm 2 tin nhắn của số đuôi 37, cũng là tin nhắn trống trơn. Mình chẳng biết thằng điên này tính làm trỏ gì nữa, chắc nó đúng tự kỉ thiệt. Nó chỉ nhắn 3 tin nhắn trống trơn rồi thôi, tới giờ giải lao mình và thằng bạn người gốc bắc đi uống nước . Lúc mình đang ngồi nhâm nhi cà phê thì có điện thoại, mình nghĩ là thằng D số đuôi 37 gọi nhưng là anh Đ

– ‘alo’, mình trả lời

– ‘mày gặp thằng D rồi ak?’ thằng anh mình hỏi

– ‘sao anh biết?’, mình hỏi thằng anh lại, tò mò sao nó biết

– ‘thôi nếu tối tao rảnh tao qua nói, hết m tiền điện thoại’, thằng anh nói thế, mình hơi ngạc nhiên vì cách nói chuyện có vè ko vui của thằng anh



Trưa em gia sư tới đón mình đúng giờ như mọi ngày và chở mình về, chuyện chẳng có gì đáng quan trọng xảy ra, mình về nhà thì gặp mẹ rồi. Không biết mẹ đã biết cái việc em gia sư chở mình đi học chưa nhưng thấy mẹ cho tiền xe ôm đều đặn. Tình hình giữa mình và mẹ không căng thẳng cũng ko khả quan, giữa mình và mẹ trở nên khó khăn khi nói chuyện sau những thứ mẹ đã làm. Tất nhiên ko phải mình ko hiểu đó là điều tốt nhưng vấn đề là điều tốt ấy làm tổn thương ng khác và mình ko thể bình thường hoàn toàn

– ‘con đi du học không?’, mẹ mình hỏi trong lúc ăn cơm trưa, câu hỏi làm mình giật mình, chẳng lẽ mẹ mình tính tới hạ sách là cho mình đi du học chung với con Nhung.

– ‘dạ không, con đang học ở đây mà’, mình nói với mẹ 1 cách dứt khoát, mình hồi đó có từng thích đi du học nhưng sau càng lớn càng không thích, mình thích ở Việt Nam hơn hẳn.

Sau đó mẹ mình cũng im luôn không nói gì thêm, nhưng chắc chắn mẹ chưa bỏ ý định đó. Mẹ kiếm đủ lí do cho việc cấm đoán.

Thằng số đuôi 37 liên tục nhắn tin cho mình bằng những tin trống, mình cũng mặc kệ nó, chắc chẳng còn gì để nói nhưng để yên thì ko cam tâm.

….

Tối, trời lại mưa tầm mưa tã, thằng anh mình tới chơi, trước đó nó đã gọi điện hỏi xem mình có nhà hay không rồi, mình ko biết có chuyện gì mà khi biết mình gặp D nó tỏ ra ko vui, ko thích cho lắm. Hay chỉ là tự dưng mình cảm giác như thế.

Thằng anh vào nhà mình mẹ mình vui lắm, mẹ mình gọi trái cây cho nó hỏi han lung tung rồi thằng anh vào phòng mình chơi, mình cũng tò mò muốn biết chuyện nó nói hồi sáng .

– ‘mày gặp thằng D khi nào vậy?’, thằng anh mình hỏi liền khi vừa ngồi xuống giường và ăn trái cây.

– ‘sáng hôm qua thì phải?’, mình trả lời, thấy chuyện càng ngày càng rối. Tự dưng thằng anh nghe xong trở nên trầm lặng như ra chiều suy nghĩ gì đó, nó càng làm mình tò mò sao nó biết mình gặp thằng D và còn có vẻ không vui.

– ‘sao anh?’, mình hỏi thêm nó

– ‘chiều qua tao đi đá banh chung với nó, nó nói tao là nó gặp mày’, thằng anh chậm rãi nói, mà vấn đề chỉ nhiêu đó thì sao phải gọi và có vẻ ko vui.

– ‘thì sao?’, mình hỏi thêm, bực mình quá chẳng biết gì khó nói mà thằng anh có vẻ ngập ngừng

– ‘mày đừng quen nhỏ đó nữa’, thằng anh nói, mình hơi ngỡ ngàng, thế là thêm 1 người phản đối chuyện mình, là anh họ. Không biết thằng khốn D đã nói gì mà anh Đ lại nói vậy. Chắc thấy mình có vẻ thắc mắc nên nó tiếp

– ‘chuyện của mày tao ko có quyền nói, nhưng tao khuyên vậy đó’

– ‘sao vậy?’, mình hỏi, tự dưng trở nên chán nản với những từ ngữ đại loại cho việc cấm đoán.

– ‘thằng D nó kể tao nghe về nhỏ bồ mày, quá khứ oanh liệt đó, coi chừng’, thằng anh nói có vẻ lo ngại, quá khứ đó mình biết mà chỉ là sao người ta thường quan tâm quá nhiều tới quá khứ còn hiện tại thì bỏ bê.

– ‘em biết hết mà, mà thằng đó nói gì với anh?’, mình hỏi, nghe là thấy bực mình thằng D , sao mà nó rảnh quá, làm đủ trò

– ‘nó nói là nhỏ bồ mày quen nhiều ng với ăn chơi lắm, nhỏ bồ mày ngày đó hay đi nhảy nhót, nó còn học nhảy đó rồi hút thuốc và tiền xài hoang phí lắm’, thằng anh nói, không quên lấy miếng táo bỏ vào miệng. Nhiêu đó trong quá khứ thì mình biết rồi.

– ‘có sao đâu, đó là quá khứ, còn hiện tại thì khác mà’, mình nói với thằng anh, cố kéo thêm cho mình 1 đồng minh.

– ‘vấn đề là có 1 chuyện quan trọng’, thằng anh nói, rất là nghiêm túc, không hiểu chuyện gì.

– ‘nhỏ đó còn nhiều ràng buộc tới mấy thằng khác, chuyện quá khứ qua rồi tao ko nói, nhưng hiện tại nhỏ đó còn nhiều vướng mắc, còn mày thì quá khù khờ và nhỏ đó quen ai chỉ 49 ngày’, thằng anh nói to rõ, mình chỉ sợ mẹ mình nghe thấy nên mình mở nhạc lên. Mình tự hỏi, còn chuyện gì nữa đây.

– ‘mà ràng buộc gì?’, mình hỏi,

– ‘thằng D nói là có 1 thằng giữ 1 món đồ quan trọng của nhỏ này, còn nhỏ này thì chưa từng quen ai quá 49 ngày, 49 ngày tượng trưng cho quãng thời gian yêu nồng nhiệt và đá ko thương tiếc như tiễn vào con đường đau khổ’, thằng anh nói,mình nghe xong cũng hơi thấy nghẹt thở, nhưng mà mình ko tin những thứ mình đc nhận chỉ là âm mưu, trong khi 49 ngày gần tới và em gia sư và mình thì gặp quá nhiều khó khăn, chẳng lẽ em rảnh tới mức bỏ công sức yêu thương và thời gian làm đủ trò, chỉ để khiến 1 người yêu thương hết mức rồi trở nên đau khổ tột cùng. Mình vẫn hi vọng mình là ngoại lệ. Mà nếu có thật thì mình cũng may mắn lắm rồi, mình tự an ủi bản thân như thế. Còn món đồ gì đó thì mình không biết

– ‘em biết mà’, mình nói, thấy bình thường, vì món đồ mình từng nghe qua trong cuộc điện thoại nhỏ H cố tình gọi còn 49 ngày thì khá nhiều ng nói rồi.

Tất cả là âm mưu của ai?

– ‘mày biết mà cũng quen hả?’, thằng anh ngạc nhiên hỏi, chắc thằng anh nghĩ là mình sẽ hốt hoảng khi nghe những tin ấy.

– ‘thằng D còn nói gì ko? Sao nó nói với anh?’, mình hỏi tiếp, chẳng lẽ tự dưng lại nói chuyện về mình.

– ‘àh, nó nói hôm qua lại nhà nhỏ bồ này mà thấy mày rồi nó với mày nói chuyện, nó nói biết mày là em tao nên nó khuyên tao về nhà cảnh báo mày, nó nói nhỏ bồ mày nguy hiểm lắm’, thằng anh nói, mình nghe thấy ngứa tai lắm, nếu nguy hiểm thì nó tránh ra đi, đằng này nó cứ sáp lại làm gì, rồi còn nói mãi mãi là của nó. Ăn nói mâu thuẫn vậy cũng nói.

– ‘nguy hiểm mà nó sáp lại, kêu bồ em là của nó’, mình nói với thằng anh đầy tức tối, thằng anh cũng ngạc nhiên

– ‘má, vậy nó nói tao vậy, thì ra nó còn yêu con đó àh’, thằng anh hỏi mình. Mình còn có ý định nhờ thằng anh nói chuyện với mẹ mình nên mình muốn thuyết phục thằng anh thành đồng minh của mình.

– ‘uhm, nó nói vậy đó, thằng đó còn nói gì nữa ko?mà nó là thể loại gì vậy?’, mình hỏi thêm thằng anh.

– ‘éo biết, mà tao thấy nó chơi cũng được với anh em, nhưng nó trầm tính lắm, hôm qua tao cũng thấy lạ sao nói nhiều vậy’, thằng anh nói. Thì đơn giản thôi, có động lực thì nó phải nói thôi mà. D là người đến giờ mình thấy nguy hiểm nhất trong những đứa mình từng gặp liên quan tới em gia sư, nhất là khi biết nó có thêm bệnh tự kỉ mình càng thấy nguy hiểm. Nhưng mà cũng ko quan tâm nhiều đến nó.

Thằng anh ở chơi thêm lát nữa rồi về, mình hỏi thêm nó có người yêu chưa thì nó bắt đầu than là chán kiếp FA lắm rồi

– ‘anh có chơi voz ko?’, mình hỏi, tự dưng tò mò, thằng anh học FPT chắc có chơi voz, ko biết nó có đọc cái thớt của mình không nữa.

– ‘có, trên đó có mấy cái bựa bựa’, thằng anh nói bâng quơ.

– ‘anh có đọc truyện trên s1apihd.com ko?’, mình hỏi thằng anh

– ‘trên cái f17 có cái truyện yêu nhầm với cái gì đó đang hot lắm, mà tao ko h đọc, dài bỏ mẹ, tao đọc mấy cái tư vấn với xem hình, đọc cho vui’, thằng anh nói liền. Vậy là nó chê dài ko đọc, ít nhất nó cũng ko đọc chuyện của mình.



Ngày mai thứ ba cũng là kỉ niệm 1 tháng ngày mình yêu nhau, mình chẳng thấy em gia sư đá động gì tới, mình nghĩ là em gia sư quên mất ngày nhưng mình không buồn vì mình sẽ chuẩn bị cho ngày này thật đặc biệt, ngày mai mình sẽ dành cả buổi chiều cho ngày kỉ niệm. Cứ nghĩ tới những khoảng thời gian đẹp mà ngày mai có là mình thấy yêu đời, dù gì thì cũng sẽ làm sao cho đó thành ngày đáng nhớ, nhưng vấn đề là mình hơi bí về cái ý tưởng, mình ko biết nên làm gì cho nó trở nên đặc biệt. Suy đi tính lại mình viết trước cái thiệp nhỏ

Mình lấy giấy A4 trang trí lung tung theo kiểu của mình rồi viết vài chữ cho em gia sư, mình thích cái cảm giác đọc những thứ ng yêu viết riêng cho mình nên mình cũng viết vài chữ cho em gia sư. Mình chưa từng viết dài dòng như thế trong 1 tờ giấy A4 để gửi cho 1 cô gái trước đây, cứ viết và viết, chẳng biết chữ ở đâu trong đầu cứ đổ ra ào ạt, mình viết hết cả mặt giấy A4, nhưng chắc do chữ cũng to nên thế

Thế mà cũng đã đc 30 ngày yêu, thời gian cứ trôi như ngày qua ngày nhưng nhanh lắm, yêu thương từng ngày cứ đong đầy và nhiều sóng gió. Giữa mình và em không còn những ngại ngùng như ban đầu nữa mà cũng trở nên thân thiết. Yêu em trở thành thói quen của mình và mình cứ yêu, cứ yêu mãi thôi.

Viết xong bức thư, mình cẩn thận xếp lại và mình sẽ chuẩn bị cho em 1 món quà và mai đặt thêm bánh kem nữa là tạm ổn.

Tối hôm đó mình nhắn tin với em gia sư.