Chương 54
Mình cũng ngồi xuống cạnh em gia sư, mình cũng tươi cười tỏ ra bình thường còn mẹ thì giữ nguyên thái độ. Mình chỉ lo mẹ thấy cái hình xăm ở chân em, mẹ sẽ có thành kiến không tốt lại càng không tốt. Bên ngoài trời bắt đầu giăng mưa, mình nhìn thấy mưa qua cửa kính, câu chuyện thực sự bắt đầu. Mình chỉ lo là em sẽ mệt nhoài sau cơn chống trả này, càng nghĩ thế mình càng bực con Nhung đang tươi cười ngoài kia với đám bạn bây giờ đã ráp bàn lại ngồi chung với nhau. Mọi người vui vẻ lắm, trừ mình, em gia sư và mẹ là ở trong trạng thái ko thể thoải mái– ‘nghe nói con là gia sư của thằng Tuấn ah?’, mẹ nhỏ Nhung hỏi vui vẻ, nhìn cô ta ko có vẻ gì là khó chịu
– ‘dạ’, em gia sư trả lời vui vẻ rồi gắp thức ăn cho mọi người cùng bàn, mình thấy rất khâm phục cách ứng xử của em. Em nói chuyện cũng rất hoạt bát với những người xung quanh
Mọi chuyện ko đến nỗi tệ như mình tưởng, chỉ là không khí này như được ai xịt lên 1 lớp keo, nên nó cứ đặc sánh lại
– ‘ủa, Linh xăm hình hả’, nhỏ Nhung từ đâu chạy tới nói, nhỏ rất biết cách kiếm chuyện. Mình nhìn mẹ, mẹ nhìn em gia sư, cả mẹ nhỏ Nhung cũng nhìn xuống chân em gia sư, mình thấy em đáng thương quá, mình ko thể để em ngồi đây mãi được.
– ‘uhm’, em gia sư trả lời vừa đủ nghe, lại nhoẻn cười nhưng ko thể vui vẻ tự nhiên nữa rồi, em khó xử vì cái cách người ta nhìn vào hình xăm đó của em.
– ‘hình xăm con dao đẹp quá àh’, nhỏ Nhung cười nói giả lải, mình thấy nhỏ quá nham hiểm.
– ‘àh Nhung, sinh nhật này em làm hoành tráng chắc vui lắm hả, bao giờ em đi du học’, mình bắt chuyện với nhỏ để nhỏ đá qua chuyện khác đừng xoáy vào em gia sư nữa.
– ‘cô nói chuyện với con chút được ko Linh?’, mẹ mình bắt đầu lên tiếng,cũng thích nghi với cách xưng hô mới, mẹ mình nói với em gia sư. Mình hoảng hốt khi nghe mẹ nói thế, mình mong bão tố sẽ qua, đẩy em vô hoàn cảnh này là lỗi của mình. Mình thấy ngu ngốc khi tới buổi sinh nhật này.
– ‘dạ’, mẹ mình đứng lên, em gia sư cũng đứng lên theo, mình cũng đứng lên đi theo, dù chết mình cũng phải bảo vệ em. Mẹ mình mà làm quá mình cũng cự tuyệt tới cùng, mình nghĩ thế.
Nhỏ Nhung cũng nhìn theo, nhỏ có vẻ muốn đi theo nhưng hiểu là không tiện với lại còn đám bạn nữa nên thôi. Mẹ mình ra cái bàn khu phía ngoài, quán này bên trong là tổ chức hội nghị, đầy tháng sinh nhật hay gì cỡ nhỏ như thế, còn bên ngoài là quán cà phê. Em gia sư vẫn đi ngay theo sau, mình đi cạnh em và nắm tay em. Mình cố ý dẫn em đi nhanh hơn cho bằng mẹ, mình thấy bước chân em chậm lại, mình biết em khó xử và mệt mỏi.
– ‘có anh, ko sao đâu, ra mắt mẹ luôn’, mình nói với em gia sư , mình cười trấn an em. Mình sẽ mang em ra khỏi giai đoạn khó khăn này, nếu cần thiết khi em quá mệt mỏi mình sẵn sàng để em trên lưng ngủ yên trên lưng, mình cõng em đi. Mình nghĩ theo chiều hướng tích cực và thấy trấn tĩnh hẳn, mình nghĩ tới chiều hướng tốt là nhân cơ hội này mình sẽ tìm cách để mẹ mình hiểu và chấp nhận em gia sư hơn.
Mẹ mình ngồi sẵn ở cái bàn cà phê phía bên ngoài, mình và em gia sư bước ra và ngồi xuống, em gia sư cố gắng thoải mái nhưng điều đó ko dể dàng , mình thấy em hơi run. Lần đầu tiên mình thấy em tỏ ra thiếu tự tin như thế, em cũng sợ và mệt khi trong tình huống này. Mẹ mình giữ nguyên thái độ lạnh tanh, gương mặt mẹ không biểu lộ nhiều cảm xúc, mưa cứ rơi, cứ rơi . Mưa hắt vào tấm cửa kính rồi những giọt nước chảy xuống thành vệt, mình sợ nước mắt em giống như thế, chảy thành dòng bởi đời nhiếu mảnh gai và sẵn sàng đâm vào em.
Em gia sư và mình ngồi cạnh nhau, mẹ mình ngồi đối diện. Cả ba im lặng, nhân viên quán mang menu ra hỏi dùng gì, gọi nước xong không khí vẫn chỉ im lặng, em gia sư mọi ngày hoạt bát là thế nhưng hôm nay lại ngồi im lặng, em nhìn ra màn mưa. Mẹ mình cứ bấm bấm trên điện thoại, còn mình thì cố gắng suy nghĩ mình sẽ nên làm gì trong những tình huống khó xử và mình chưa từng gặp như thế này . Mình nói với bản thân mình , sẽ ổn, nếu mình cố gắng nhất định là sẽ ổn.
Trời mưa nên quán vắng, lác đác vài người ngồi co ro và phả thuốc, những lọn khói tròn trả lên không trung cứ xoay vần. Người phục vụ bưng thức uống, em gia sư nhẹ nhàng cảm ơn, và mẹ mình bắt đầu nói chuyện.
– ‘bây giờ cô nói thẳng với con luôn’, mẹ mình nói bằng cái giọng nhừa nhựa. Mẹ mình thường dùng cái giọng này trong trường hợp gặp chuyện nghiêm trọng. Mình thấy rõ em gia sư thở ra rồi ngước mặt lên nhìn thẳng vào mẹ, như kiểu em chuẩn bị cho mọi chuyện, em dự đoán là chuyện không hay. Mình thì căng thẳng ngồi kế bên, nhiều thứ suy nghĩ đang lộn xộn chạy trong đầu mình.
– ‘dạ’, em gia sư trả lời dứt khoát đúng tính cách của em. Mình có cảm giác như em đang nói: ‘anh ơi em đau’, ý nghĩ đó là mình thấy lạnh buốt trong cổ họng, lục phủ ngũ tạng đóng băng.
– ‘con là quen với thằng T nhà cô’, mẹ mình nói , vẫn rất lịch sự. Em gia sư gật đầu và nói
– ‘dạ’, tiếng nhẹ như gió.
– ‘cô nói thẳng được lòng trước mất lòng sau, là cô không đồng ý cho con quen T nhà cô’, mẹ mình nói dứt khoát, em gia sư vẫn bình tĩnh, mẹ mình quá cương quyết.
– ‘Linh mà ko quen con theo ý mẹ, thì con cũng quen Linh’, mình nói chen vào, không ngồi im được nữa. Mẹ mình quay sang nhìn mình bằng ánh mắt giận dữ, nhiều năm rồi mẹ dẫn mình đi theo con đường mẹ vẽ sẵn và mẹ đâu nghĩ là mình sẽ cãi lời mẹ.
– ‘cho con hỏi lí do được ko?’, em gia sư hỏi mẹ mình, mặt em buồn hẳn.
– ‘rất nhiều lí do nhưng lí do chính là con ko hợp với gia đình cô’, mẹ mình nói liền, mình ở giữa mẹ mình và em gia sư cũng thấy khó xử.
– ‘dạ, nhưng con ko hiểu sao lại ko hợp’, em gia sư hỏi nhỏ, em tỏ ra cố gằng bình thường, mình có cảm giác như em nghĩ chẳng còn gì để nuối tiếc vì chuyện đã đi tới đây.
– ‘mẹ chưa cho thử sao biết không hợp?’, mình nói phẫn nộ vì mình thấy em gia sư tội nghiệp quá
– ‘cô nói rõ với con, cô biết là cô nói vậy là không phù hợp nhưng mà cô hi vọng con đừng quen với con cô nữa’, mẹ mình đang nói và coi mình là đứa trẻ con, như kiểu đang dặn con mình ko nên chơi với bạn này bạn kia
– ‘mẹ’, mình gọi mẹ mình khi em gia sư chuẩn bị nói gì đó, mình sợ em vì mình mà nghe lời mẹ, nên mình chặng ngay từ đầu
Mẹ mình và em gia sư quay sang nhìn mình, mình thấy em mệt mỏi lắm rồi, mình thấy thương
– ‘con hiểu ý mẹ, nhưng mẹ có thể để cho con yêu 1 lần được ko? Mẹ cũng nên công bằng mà xét lại là Linh lẫn con chẳng có lỗi gì, có thể mẹ không thích vì mẹ nói mẹ lo cho con. Chỉ là con không còn là thằng nhok 13 và dễ dàng bị dụ dỗ, bây giờ mẹ có thể bảo vệ con tuyệt đối theo cách của mẹ, nhưng con phải lớn và phải học cách ra đời, học cách tự bảo vệ bản thân mình. Con chưa từng cầu xin mẹ điều gì ngoài điều này, để con yêu đi mẹ’, mình nói mà cũng chẳng biết mình đang nói gì, mình cứ nói những thứ mình nghĩ để bảo vệ người mình yêu .Mẹ nhìn mình ngạc nhiên, em gia sư cũng nhìn mình, mình đưa tay nắm chặt em gia sư. Chưa khi nào mình thấy kiên quyết như thế, nếu mẹ đuổi mình đi mình cũng chịu.
– ‘đó con thấy ko, con cô nó đó giờ đâu cãi lời cô vậy mà giờ nó cãi lời. Cô biết chuyện của con và cô thấy con không phù hợp, hi vọng con thương cô mà nghĩ lại’, mẹ mình bỏ qua lời mình nói và chũng giọng nói với em gia sư. Mình ko biết là mẹ mình biết những gì và nói thế , chuyện ra tới nước này cũng nhờ ơn con Nhung và chị Q, nhờ họ đẩy mà 1 con người muốn có đường đi về cũng khó khăn
CON NGƯỜI LUÔN BIẾT CÁCH LÀM TỒN THƯƠNG NHAU
Lời mình nói mẹ bỏ qua không thương tiếc, mẹ vẫn kiên quyết với ý định của riêng mẹ. Mẹ mình cực đoan quá hay do mẹ ko chấp nhận nổi việc mình ko nghe lời mẹ
Mưa chẳng ngại gì mà ko rơi, mưa rơi mãi rơi mãi
– ‘dạ, xin lỗi cô, con biết là có nhiều chuyện ko hay quanh con, con ko phủ nhận hoàn toàn nhưng ko hoàn toàn là sự thật. con cũng hiểu ý của cô nhưng mà cô ơi, cô bắt con từ bỏ người con thương thì con không làm được. Cô ghét con cũng đc, nhưng xin đừng bắt con làm vậy’, em nói xong liền cúi mặt. Mình chưa từng thấy em trở nên bi lụy như thế, em hạ mình chỉ vì thằng như mình. Mình thấy hạnh phúc vì lời em nói không bỏ rơi mình, nhưng mình lại thấy sợ, em ko chịu đựng nổi.
“dù cả thế giới quay lưng lại với em, thì em vẫn còn anh”
Mẹ mình chắc ko tưởng tượng nổi là mẹ mình đang nghe những thứ này, giống phim quá chăng. Mình từng thấy sến nhưng khi ở trong trường hợp này mình mới thấy là bình thường, chỉ muốn dùng mọi lời để được hiểu, được cảm thông. Mình chợt thấy ánh cầu vòng và mình sẽ tin vào ánh cầu vòng đó mà cố gắng
– ‘ con nhìn lại con đi, nhà con thì rắc rối, bản thân con thì lăng nhăng trong nhiều chuyện, rồi còn hình xăm, cô ko thế chấp nhận đâu’, mẹ mình buông ra những lời nặng nề như thế này chứng tỏ là mẹ mình bực lắm rồi đó. Chứ nếu ko thì mẹ mình cũng sẽ cân nhắc khi nói, mẹ mình sẽ không nói nặng nề như thế
– ‘giờ con về đi, cô biết nói nhiều cũng ko được, chỉ mong con nghĩ lại, cám ơn con’, mẹ mình nói rồi đứng lên ra tính tiền. Mẹ kiên quyết bỏ mặc mình và em gia sư. Mình thấy não nề, vậy là mẹ mình chính thức ra lệnh cấm, khoảng thời gian tiếp theo sẽ gặp nhiều khó khăn, mình quay sang em gia sư, em ngồi co ro, 2 tay em nắm chặt vào nhau, em nhìn ra màn mưa. Mắt em ráo hoảnh, cái ráo hoảnh của em làm mình thấy đau, thấy tim mình như nghẹn. Mình chưa bao giờ biết cảm giác đó, cảm giác bất lực nhìn người mình yêu tuyệt vọng.
Mình ôm em bằng tay phải của em, ko hiểu sao, mình lại thấy cay ở sống mũi. Vì thương hay vì đau. Chắc là vì cả hai.
– ‘về đi anh’, em nói, giọng như chẳng còn chút sức lực. Mình muốn ôm em, nên ôm em 1 lát mình mới đứng lên. Mình và em đi ra phía ngoài
– ‘mưa rồi, đợi hết mưa đi’, mình nói với em khi em định đi lấy xe.
– ‘ngay đây mà, em ra mặc áo mưa rồi chạy đón anh, đứng đây đi’, em nói liền, mình biết em đang muốn tắm mưa.
– ‘không, ướt hết đó, em mà bệnh thì sao?’, mình nói với em, cương quyết ko để em chạy ra đó, mình sợ mưa làm tan chảy em mong manh. Nhìn em mà mình cứ thấy thương vô bờ, mình thấy thương và bất lực.
– ‘để em hỏi mượn cái dù, chứ mưa này là tới đêm đó’, em cười nói vui vẻ, nãy giờ mới lại thấy em cười, chắc chắn là sợ mình lo. Thấy em vậy mình càng thấy lo. Rồi em chạy lăng xăng hỏi người trong quán mượn dù, sau cũng mượn được cái dù, em bỏ đi ra ngoài màn mưa với cây dù, chân em bắt đầu ướt vì mưa, vài hạt mưa văng lên chiếc đầm trắng đính hạt. Em vẫn là cô nàng lộng lẫy nhất dành riêng cho mình, bằng mọi giá mình phải giữ lấy em.
Mình thấy em đi khuất vào chỗ giữ xe, mình đứng đợi một lát. Trời mưa trở to, mưa tầm tã như thác nước, những hạt mưa to rơi xuống làm thành những bong bóng. Mình nhớ nghe đâu đó có người từng nói là mưa bong bóng thì lâu tạnh lắm,mưa cứ dai dẳng mãi thôi.
Cái tâm trạng mình hình như cũng giống mưa bong bóng, tạo thành vòng và vỡ tan nhanh chóng
…
Mình đợi 1 lát thì em trở ra , em mặc áo mưa sẵn và chạy xe tới. Em đưa mình cây dù, mình đem vào trả cho chị nhân viên mặc đầm đỏ, cẩn thận cám ơn chị rồi trở ra ngồi lên xe em. Em quay lại đội nón cho mình, mình nhìn mặt em trong chiếc áo mưa, vài hạt mưa dính trên mặt em, vụng về và đáng trách. Mình nhìn em, cứ thấy giận mẹ, giận nhỏ Nhung và giận nhiều nhất bản thân mình.
Mình leo lên xe em ngồi, chiếc áo mưa trùm ngang qua mình, trước đó em cẩn thận mặc cho mình chiếc áo mưa lẻ nhỏ, em nói em chuẩn bị để khi đi mưa. Tay mình thì nên tránh mưa. Thế là thành ra mình mặc 2 cái áo mưa, mình ôm em liền khi vừa lên xe, em chở mình đi chậm lắm.
Sự nhẫn tâm của cuộc đời hành hạ trái tim em, mọi người có từng nghĩ, em cũng là con người em cần yêu thương.
Cơ thể em nóng ấm và mềm mại, có mùi hương của phấn trong cổ em quyện với mùi son môi và mùi mưa.Mình lại thấy thương và nhớ. Trời mưa to lắm nên ướt hết giày của em, chiếc áo khoác em đã cất trong cốp xe nên chắc với chiếc đầm ngắn em sẽ lạnh. Mưa cứ to to mãi như chẳng quan tâm ai đang có tâm trạng , mình nghĩ em đang nghĩ, cả thời tiết cũng bắt nạt em. Trời mưa to nên chạy xe rất khó khăn, gió thổi mạnh làm chiếc xe như nghiêng, lúc này mình thấy bất lực với cái tay gãy…và mình hỏi, đau khổ em phải chịu như này, em sẽ đi tới đâu, có thể cùng mình ko?
Người ta thường chỉ thấy những hạnh phúc người đó được hưởng mà ko hề biết những đau khổ người ta phải chịu trước những hạnh phúc đó.
Mình và em chạy mãi cũng chưa tới nhà, mưa thì cứ to quá đỗi, băng qua con đường ngập nước em chạy càng khó khăn, mưa ướt hết mặt em và 2 cánh tay, mình thấy em run lên vì lạnh hay em khóc, mình ôm em và cảm nhận rõ ràng em đang run lên, mình cố gắng ôm chặt em, sau như chạy không nổi nữa em tắp vào lề, em chạy xe trú vào mái hiên nhà ai đó, mình đứng xuống phía trong, em cũng bước xuống, em vẫn mặc nguyên áo mưa, mặt em ướt sũng, em đi lại phía mình, ngồi sụp xuống, em nhanh chóng xắn gấu quần cho mình, em nói
– ‘hãy em quên mất, chắc lạnh chân lắm’, em chỉ lo cho mình lạnh chân mà ko lo toàn thân em run rẩy, lạy trời mình ko cố ý nhưng nước mắt mình rơi. Mình ko kìm lại kịp, chắc ai ở trong hoàn cảnh đó mới thấy cái thảm thương ở hành động em dành cho mình. Sao em trở nên đáng thương như thế, mình thấy hận, thấy đau. Hình như quá nhiều cho 1 sức chịu đựng của em, mặt em ráo hoảnh nhưng đầy tổn thương.
Mình lau vội nước mắt để em không kịp nhìn thấy, mình im lặng vì mình ko dám hé môi, mình sẽ ào ra mất. Mình ngồi xuống cạnh em, mình lấy tay lau nước dính trên mặt em, mình ko dám nhìn em lâu, vì mình lại sợ mình rơi nước mắt vì gương mặt đầy đau đớn của em. Thấy tồi tệ lắm
– ‘qua nhanh thôi, anh hứa đó’, mình nói rồi vội quay đi, tim như vỡ ra. Chuyện không có gì quá nghiêm trọng nhưng ai trong cảnh đó sẽ hiểu cảm giác, mình cứ thấy đau và bất lực hoàn toàn.
– ‘cho em điếu thuốc’, em nói nhỏ và vì mưa to nên mình nghe ko rõ lắm, mình hỏi lại em.
– ‘hả?’, mình hỏi em, trời mưa mãi
– ‘làm ơn cho em điếu thuốc’, em quay sang mình nói như van nài mình, mình đào đâu ra thuốc giữa trời mưa, mình nghe em nói, mình nhìn dáo dác, em cần lắm 1 điếu thuốc, chắc đã là tột cùng mệt mỏi, em cần bình tĩnh lại
Mình nhìn dáo dác xung quanh, ở phía xa kia mới có tạp hóa. Mình chẳng nghĩ nhiều, mình chạy ra đó liền, phải băng qua đường, nước mưa ngập quá mắt cá chân mình, mình lạnh buốt. Mình đi như chạy để mua cho em, giờ mình chẳng nghĩ gì ngoài làm những thứ đó cho em. Mình mua cho em vài điếu mèo và mua cái hộp quẹt. Mình mang về cho em, em đang khóc, tiếng nấc cứ nấc lên mãi, mình cũng khóc theo dù cố kìm nén, mình quàng tay ôm em. Chẳng nói gì
– ‘em mệt lắm anh ơi, chắc em bị bệnh’, em nói và gục trong người mình, cả 2 ướt sũng.
Mình và em ngồi đó cho đến khi mưa ngớt thì em và mình đi về, những điếu thuốc mèo ướt sũng vì em không hút dù em nói em cần và em thèm 1 điếu.
…
P/s: mình viết tới đây, mình mới đi dạy học về bữa đầu tiên, hôm nay mình dạy 6h tới 8h,cũng khả quan lắm việc dạy học, mình viết xong là up, mong mấy thím thông cảm,