Động Lòng Với Ánh Trăng

Chương 28: Chương 28:

Đã lâu rồi Vân Nguyệt không dùng thuốc ngủ.

Cô dần quen với việc có thêm một người ngủ bên cạnh, mọi việc cứ thế diễn ra âm thầm và lặng lẽ vô hình mang lại cảm giác an toàn chưa từng có. Anh không cần phải làm gì, cũng chẳng phải nói gì, sự tồn tại của anh chính là bình yên.

Cuộc sống hôn nhân với Yến Thiên ổn định hơn những gì cô đã mong đợi.

Công việc của anh đều tập trung vào ban ngày, khi không bận sẽ tranh thủ về nhà sớm, thành ra hai người rất ít khi nói chuyện với nhau. Hai người cũng có một gu khác nhau khi xem phim, một người muốn xem phim tình cảm, một người xem tài chính, nhưng cuộc sống dưới một mái nhà của họ lại rất yên bình và hài hòa.

Một cuộc hôn nhân như thế, lại cố gắng không công khai với bên ngoài.

Vân Nguyệt không có ý định giấu diếm và đề cập về chuyện này với anh Triệu, nhưng nếu anh ta không tin, cô cũng không ép.

Khoảng thời gian này cô vẫn chưa bắt đầu hoạt động. Sau khi vượt qua buổi thử vai của đạo diễn Chương, ảnh tạo hình chính thức vừa tung ra đã lan truyền rộng rãi trên mạng, cô và Nguyễn Vãn Vãn là hai gương mặt mới cũng nhận được lời khen ngợi từ cư dân mạng. Nhưng kết quả không như mong đợi, lượng fan quá thấp nên rất khó để áp đảo được Mộ Thanh Lương.

Mỗi ngày, khu bỏ phiếu dưới phần bình luận đều xuất hiện mấy cuộc giao chiến như thế này.

[Em gái tiên nữ này ở đâu ra thế, éc éc cái nhan sắc này, chết tôi chết tôi, mê chữ ê kéoooo dài!]

[—— Do dao kéo cả thôi.]

[Đội ngũ đoàn phim《Kiếm Tâm》cầu ngươi làm người đi, xin đừng vùi dập một em gái xinh đẹp như vậy!]

[—— Quả nhiên mọi người ai cũng thích mặt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ.]

Hầu như phía dưới các bình luận khen ngợi đều có vài ba người phản bác, chê bai với các nội dung bình luận giống nhau, điều kì lạ là mặc dù nhiều bình luận có hàng nghìn lượt thích nhưng chỉ được xếp ở phía sau.

Vân Nguyệt không quan tâm về vấn đề kỳ lạ này, anh Triệu có giải thích với cô mấy bình luận này đã bị khống chế, 80% là do phía Mộ Thanh Lương làm. Bọn họ không có thế lực nên không thể chống lại.

Với lượng fan khủng cùng với những bình luận chửi bới, chê bai thì Vân Nguyệt và Nguyễn Vãn Vãn khó có thể dành được độ nổi tiếng cho mình. Mộ Thanh Lương dần dẫn dẫn đầu trong số phiếu bầu, các blogger nổi tiếng dự đoán hơn 90% cô ta sẽ được chọn.

Dù sao cô ta cũng là một đỉnh lưu thâm niên, độ phổ biến cao còn có chỗ đứng vững chắc, fans tất nhiên sẽ bỏ tiền vì cô ta. Dù sao bộ phim này cũng không yêu cầu quá cao về mặt diễn xuất, hai người đều là người mới, tùy tiện chọn thì sẽ mang lại rất nhiều phốt.

Đạo diễn Chương là kiểu người thích thành quả tốt và rủi ro thấp. Ông ta nhiều lần hợp tác với Mộ Thanh Lương, không nói tới việc hai người thuận lợi hợp tác, ông ta vẫn sẽ lấy lý do thích hợp để chọn Mộ Thanh Lương nhằm lấy lòng nhà họ Yến.

Tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận người chiến thắng là Mộ Thanh Lương, thậm chí fans còn cho rằng cô ta là nữ chính tương lai. Họ còn bắt đầu cắt ghép nhiều video khác nhau, dẫn tới mức độ thảo luận về Kiếm Tâm ngày một tăng cao.

Ngược lại Vân Nguyệt không hề nóng vội.

Thời gian thấm thoát trôi qua, bất chợt đã đến gần sinh nhật của Yến lão gia, cũng chính là lúc họ công khai chuyện kết hôn.

Lúc này, Yến lão gia còn đang đi du lịch trong nước. Trước khi ông ấy trở về thì người trong nhà đã bắt đầu tổ chức, đương nhiên là con cháu trong nhà không thể bỏ qua ngày mừng thọ của ông cụ được. Con cháu đến đều tranh nhau nịnh bợ, cố gắng tìm cảm giác tồn tại.

Nhà họ Yến có rất nhiều con cháu, nhưng người cùng huyết mạch lại không nhiều, chỉ có hai cậu thiếu gia trẻ. Công việc của cả hai đều rất bận rộn và là con trai nữa nên đôi khi không thể chu toàn được những việc như tổ chức tiệc này, vì vậy công việc này chủ yếu là do Yến Nhược Ngọc làm.

Vào ngày sinh nhật của cha, đáng lẽ Yến Nhược Ngọc nên làm một vài món điểm tâm mới phải, nhưng vì một số mâu thuẫn trước đó và thái độ coi thường phong tục của bà ta, nên mọi việc đều được sắp xếp và quản lý từ bên ngoài.

Nếu chuyện này không xử lý tốt, rất dễ trở thành chủ đề cho người ngoài bàn tán, người không biết gì còn tưởng nhà họ Yến xảy ra chuyện.

Yến Nhược Ngọc không thể làm tốt nên bà ta chỉ có thể quản lý và giám sát với tư cách là một thành viên trong nhà. Yến Nam Phong bận việc riêng, Yến Thiên cũng bận đi công tác nên đều không thể đến.

Sau khi Vân Nguyệt nghe về chuyện đó, buổi tối lúc nói chuyện điện thoại với anh, cô không yên tâm muốn đứng ra nhận việc: “Hay là, để em qua xem thử chút?”

Từ nhỏ cô đã sống ở nhà họ Yến, cũng không xa lạ gì với sở thích của Yến lão gia, cũng sẽ toàn tâm toàn ý mà chuẩn bị. Giao việc này cho cô, gần như không phải lo lắng về điều gì nữa.

Gần đây cô không đóng phim nên có rất nhiều thời gian rảnh.

Yến Thiên hỏi: “Em không thấy phiền sao?”

“Làm này là vì ông mà, sao thấy phiền được.” Cô nhẹ nhàng nở nụ cười: “Đều là cháu dâu cả mà.”

Lời nói cũng rất có lý.

Sau khi nói chuyện xong, Yến Thiên gọi điện thông báo cho quản gia hôm sau cô sẽ đến nhà họ Yến.

Toàn bộ biệt thự đều đã được trang trí.

Nếu giao toàn bộ cho công ty trí, đương nhiên sẽ đỡ phiền phức cho người quản lý, không cần phải bận tâm quá nhiều, nhưng lại thể hiện sự qua loa.

Khi Vân Nguyệt tới, quản gia đã đợi từ trước để nghênh đón cô.

Cho dù Yến Thiên không giải thích, thì trong mắt quản gia cô bây giờ đã là nữ chủ nhân nhà họ Yến rồi, dù sao cô cũng là người con gái duy nhất mà nhị thiếu gia mang vào nhà.

Có thân phận nhị thiếu phu nhân này, việc hỏi thăm tình hình cũng trở nên dễ dàng.

Vân Nguyệt vừa đi, vừa nhẹ nhàng cười nhắc đến: “Ông quản gia, chắc phải có danh sách tất cả người làm trên dưới  trong nhà đúng không?”

Được hỏi một cách lịch sự như vậy, quản gia đương nhiên cũng sẽ thành thật trả lời: “Có ạ.”

Chưa kể đến người làm, hồ sơ của những người đi vào đều đã được ghi chép lại.

“Năm năm trước, khi tôi sống ở đây, có một vài bảo mẫu giỏi, nấu ăn ngon, tính cách lại không tồi.” Vân Nguyệt nói: “Bây giờ tôi và Yến Thiên đang sống ở một căn bên ngoài, chúng tôi muốn thuê vài người tới nhưng chưa tìm được người thích hợp, nên tôi muốn hỏi chút liệu ông có thể cho tôi xin thông tin của những người trước không?”

Cô cố tình để lộ ra hai thông tin, một là  năm năm trước cô đã từng sống ở đây, và hiện tại cô đang sống với nhị thiếu gia.

Làm sao quản gia dám nói “Không” với một người phụ nữ như vậy. Ông lại càng không nghi ngờ, nói sẽ làm ngay, ông hỏi đi hỏi lại: “Có phải của năm năm trước không?”

Vân Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, ông hãy chuẩn bị thông tin về những bảo mẫu lúc đó cho tôi.”

Tay nghề của dì Trương không tồi, những bảo mẫu được mang đến đều là trình độ cao nhất, cô không cần phải tìm người khác.

Chẳng qua đó chỉ là một lý do.

Năm năm trước, Mộ Thanh Lương từng hãm hại cô, lúc đó bên cạnh cô vẫn còn có một số người có thể làm nhân chứng. Nhưng họ đều bị mua chuộc, không ai dám tố cáo sự thật.

Bây giờ, Vân Nguyệt muốn liên lạc với họ để xem họ nghĩ gì về những chuyện xảy ra trong quá khứ.

. . .

Sau khi lấy được tập tài liệu, Vân Nguyệt quay lại sảnh tiếp tục phụ giúp kiểm tra và bố trí cho tiệc sinh nhật của ông cụ.

Phần lối đi vào, trang trí màu đỏ tươi giống như một giấc mộng trở lại thời nhà Thanh. Dinh thự này đã có một khí thế tiếng nó, nhưng trên đèn đường treo đầy đèn lồ ng đỏ, lại là loại cổ kính nhất. Nếu ban đêm khi lên đèn thì chẳng khác mấy bộ phim cương thi ngày xưa, ánh đèn đỏ đáng sợ như vậy, làm gì còn không khí của một bữa tiệc đại thọ vui mừng nữa chứ.

Mấy loại trang trí này cùng lắm chỉ tới bảy con số, quá mức qua loa.

Yến Nhược Ngọc là một người hay thích khấu trừ rồi chiếm lấy của riêng. Khi còn ở nhà họ Yến, một khi thấy bảo mẫu ăn đồ tốt gì đó, bà ta sẽ tìm mọi cách để trừ tiền lương của họ. Trong suy nghĩ của bà ta, luôn phải có sự phân chia tầng lớp rõ ràng, tầng dưới là tầng dưới, phải sinh hoạt kém hơn bọn họ mới phải. Đây cũng là một trong những lý do bà ta không muốn gặp Vân Nguyệt.

Bao nhiêu năm rồi, bà ta vẫn keo kiệt như vậy, e rằng ngay cả đèn lồ ng dùng để trang trí cũng được lấy từ chợ Nghĩa Ô.

Thường những người tiết kiệm như vậy sẽ làm ăn rất phát đạt, nhưng đáng tiếc khả năng kinh doanh của bà ta cũng chỉ ở mức trung bình. Nhân viên của bà ta nhiều lần thầm chửi cái thói quen nhỏ nhen này của bà ta, cả việc đầu tư cũng không mấy khả quan. Nếu không phải dựa vào gia nghiệp lớn nhà họ Yến, e là cũng không chịu nổi việc đầu tư mười lần mà lỗ hết chín lần của bà ta.

Vân Nguyệt không dùng xe thay vào đó là đi xung quanh để xem xét sơ qua tình hình. Lúc cô đến đại sảnh thì thấy Yến Nhược Ngọc đang đứng trên bậc thang, bà ta mặc âu phục toát lên vẻ cường nhân của mình, chân đi giày cao gót và nói với nhân viên bằng một giọng điệu kiêu ngạo.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, mấy cái này đều là đồ dùng một lần, sau khi dùng xong thì bỏ đi, không cần phải dùng quá kỹ như vậy, các cô bị điếc hay là coi lời tôi như gió thoảng bên tai?”

Lời quở trách hống hách của Yến Nhược Ngọc khiến những người làm không dám hé răng nửa lời.

Yến Nhược Ngọc rất thưởng thức thái độ ngoan ngoãn, phục tùng của người khác. Được đà nói tới, đột nhiên bà ta thấy Vân Nguyệt đang tự nhiên bước tới.

Sắc mặt bà ta thay đổi đột ngột.

Sau chuyện khó chịu lần trước, sự chán ghét của bà ta đối với Vân Nguyệt càng lộ rõ, còn tưởng rằng cô sẽ không dám đến nhà họ Yến nữa, ai ngờ lại lần nữa gặp nhau.

Yến Nhược Ngọc không còn thời gian đi dạy dỗ người khác, bà ta nhìn Vân Nguyệt với vẻ mặt ác độc: “Sao cô lại tới đây?”

“Tới! Tới!”

Một loạt âm thanh lặp lại vang lên.

Thoáng nhìn, đó là tiếng chim phát ra từ trong lồ ng ở dưới chân cô.

Con vẹt trong lồ ng này là con mà Vân Nguyệt nhìn thấy lần trước, không hiểu sao trời lạnh thế này, nó không ở trong nhà mà lại bị ném xuống đất ở bên ngoài.

Vân Nguyệt ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa tay ra và chào chú chim nhỏ bé.

Yến Nhược Ngọc bị bơ, tức giận khoanh tay: “Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô không nghe thấy tôi nói sao?”

“Đây là chim của ông nội.” Vân Nguyệt thản nhiên đáp: “Tại sao cô lại đặt nó ở đây.”

“Không phải việc của cô.”

“Cô không thể vứt nó đi được.”

Mặc dù Yến lão gia không thường chơi với nó, nhưng ông rất quý chú chim này, nếu nó bị ném đi đích thân ông sẽ đi hỏi tội người.

“Nó nói nhiều quá.” Yến Nhược Ngọc lạnh lùng nói: “Sắp tới tiệc sinh nhật của cha rồi, lỡ như nó nói những điều không nên nói, làm mất thể diện của nhà họ Yến, sẽ rất khó xử lý.”

“Cô đã hỏi ông nội chưa?”

“Chưa.” Sau khi trả lời, Yến Nhược Ngọc mới phát hiện ra có gì đó sai sai, không quan trọng bà ta có làm đúng hay không, dựa vào đâu mà Chu Vân Nguyệt có thể tới quản bà ta làm gì?

Sinh nhật của Yến lão gia, bà ta còn có thể hiểu được Vân Nguyệt sẽ tới tham gia, dù sao Yến lão gia cũng rất quý cô. Nhưng lúc trang trí buổi tiệc thì đâu liên quan gì tới cô.

“Cô có thể buông tha tôi được không?” Yến Nhược Ngọc tức giận nói: “Không phải người nhà họ Yến, cũng không có ai mời. Cô ở đây làm gì? Không biết xấu hổ sao? Không phải muốn tình cờ gặp gỡ Nam Phong chứ…”

Nói đến đây, giọng điệu không tránh khỏi sự giễu cợt.

Vân Nguyệt tự động bỏ qua những lời chế giễu ở nửa câu sau của bà ta, nhẹ nhàng hỏi: “Phải làm thế nào con mới có thể được coi là một thành viên của gia đình nhà họ Yến?”

“Nói nhảm, họ của cô không phải họ Yến.” Yến Nhược Ngọc chế giễu: “Cô không phải người nhà họ Yến mà cũng đừng mơ đặt chân vào nhà họ Yến.”

Yến Nhược Ngọc đã nói với Vân Nguyệt từ nhiều năm trước.

Cả đời này cô sẽ không bao giờ có thể gả vào nhà họ Yến.

Nhà họ Yến sẽ không liên quan gì đến cô.

Câu nói này giống như một lời nguyền rủa, cảnh cáo Vân Nguyệt hãy dẹp bỏ những tư tưởng của cô với Yến Nam Phong, chuyện đó là không có khả năng.

Tuy nhiên, câu nói này không hoàn hảo, nó vẫn tồn tại một sơ hở nhất định.

“Cô ơi” Vân Nguyệt cười nhẹ: “Thật đáng tiếc, con không thể làm theo ý của cô được rồi.”

“Cô gọi tôi là gì? Cô vậy mà…..”

“Con đã…..” Vân Nguyệt đối đầu với ánh mắt kiêu ngạo của đối phương, bình tĩnh nói: “Con đã kết hôn với Yến Thiên mất rồi.”

Sau khi đi lĩnh chứng, cô đã là một thành viên của nhà họ Yến.

Một phần của nhà họ Yến.

Thân phận lớn như vậy, không thể nghi ngờ nó chính là một cú sốc lớn cho người ngoài, Yến Nhược Ngọc trợn trắng mắt khi nghe cô nói vậy, nhưng sau đó bà ta lại cảm thấy điều này quá khó tin mà cười thành tiếng.

Không thể nào.

Yến Nhược Ngọc hung tợn nói: “Cô đang nói cái gì vậy?!”

“Nếu cô không tin con, cô có thể gọi hỏi Yến Thiên.”

Tại sao cô lại có thể ra vào nhà họ Yến một cách tùy tiện?

Không chỉ bởi vì được Yến lão gia sủng ái, mà còn vì hiện tại cô đã là nhị thiếu phu nhân của nhà họ Yến, đồng thời còn là một gia chủ.

Cô gái nhỏ chỉ biết đứng chôn chân giữa đại sảnh bị bạn bè, thân thích vây quanh thi nhau buông những lời nhục mạ, đàm tiếm đã sớm không còn nữa, thay vào đó là nhị thiếu phu nhân nắm quyền quản lý quyền thừa kế cùng với quyền tài sản trong tương lai.

Sự nghi ngờ và kinh ngạc hiện lên trong mắt Yến Nhược Ngọc, “Không thể nào... Yến Thiên sao có thể cùng cô…”

Bà ta không chỉ một lần nói bóng gió chuyện này với đứa cháu trai thứ hai, thậm chí còn giới thiệu qua cô thiên kim tiểu thư nhà giàu khéo léo đoan trang nhưng mà anh luôn xem thường ấy cô gái dó, không thèm ngó ngàng tới.

Làm sao một thiếu gia ngông cuồng, tự cao tự đại như vậy lại có thể coi trọng một đứa con gái quê mùa chứ...

Ánh mắt của Vân Nguyệt không nói dối, càng không sợ Yến Nhược Ngọc sẽ đến gặp anh để đối chất.

Họ thực sự đã kết hôn.

"Là do cô dụ dỗ nó đúng không?" Yến Nhược Ngọc giơ ngón tay chỉ vào mũi cô, tức giận mắng to, "Đúng là con hồ ly tinh! Không phải cô thích Yến Nam Phong sao? Cô quyến rũ Yến Thiên để làm gì?"

Mục đích không trong sạch đó, ngay cả Yến Nhược Ngọc cũng biết.

Vân Nguyệt phớt lờ sự tức giận của người kia, xốc chiếc lồ ng chim lên và nhờ người đặt nó trở lại phòng khách.

Lời cô nói ôn tồn nhẹ nhàng nhưng phảng phất lại mang khí thế ra ra lệnh.

Mệnh lệnh của nữ chủ nhân tương lai.

"Dì à." Vân Nguyệt từ đầu đến cuối bình thản như nước, "Chúng ta không phải kẻ thù, con cũng không coi cô là kẻ thù của con."

"Vậy thì ý cô là gì?"

Bà ta biết rõ năm đó mình đã nói rằng cô sẽ không thể bước chân vào nhà họ Yến, nhưng bây giờ cô đã gả vào được, đây không phải là cố ý tát vào mặt bà ta sao?

"Cô nhất định còn nhớ những chuyện đã xảy ra cách đây năm năm, con nghĩ vậy."

Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Nguyệt nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng đôi mắt lại sâu như biển, nói từng chữ rõ ràng, "Ngày mà Mộ Thanh Lương rơi từ trên lầu xuống, cô cũng ở đó, phải không?"

Ngay lập tức, sắc mặt Yến Nhược Ngọc trở nên trắng bệch.

Bà ta cho rằng sẽ không có ai biết chuyện này.

Ngày ấy... bà ta thực sự đã ở đó.