“…”
Đại não Vân Nguyệt sững sờ trong chốc lát.
Có mấy lời nói ra từ trong miệng anh vẫn tùy ý như thế, không có cách nào khiến cho người khác truy cứu đến cùng nhưng lại dễ dàng khắc sâu và xoay vòng trong đầu của họ.
Vân Nguyệt cũng không rõ anh đang nói đùa hay nói thật, giọng nói của cô mang theo vẻ chần chừ và do dự: “Việc này…”
Cô không có thói quen gọi là anh hai, chứ đừng nói là ông xã.
“Sau này, em sẽ dần dần làm quen.” Cô điều chỉnh lại mạch suy nghĩ, cười trả lời anh: “Chúng ta cũng đã kết hôn rồi, sau này những trường hợp phải có mặt bên ngoài thì em cũng không thể gọi anh là anh hai.”
Hiện tại, chuyện kết hôn này còn chưa được công khai ra bên ngoài, nếu ở nơi riêng tư thì gọi là anh hai cũng không sao cả.
Bên kia cũng rất tùy ý: “Đều được.”
Gọi cái gì cũng được.
Vân Nguyệt cầm điện thoại, đầu ngón tay đã dần dần nóng lên. Nghe điện thoại ở bên ngoài rất dễ bị nghe thấy, dù có cẩn thận đến đâu. Tiếng ông xã đã xoay quanh trong cổ họng cô nhưng đến cuối cùng vẫn không phát ra được. Yến Thiên cũng không bám riết vào chuyện này nữa, anh chỉ hỏi thăm một số vấn đề về lịch trình của cô.
Đến sau cùng, giọng nói của cô vang lên rất nhẹ: “Sắp đến em rồi… Em tắt máy trước đây. Anh hai, hẹn gặp lại…”
Vân Nguyệt sợ anh lại nhắc đến chuyện này nên không đợi anh trả lời thì cô đã cúp máy. Vân Nguyệt khẽ dựa vào vách tường phía sau, cô cảm nhận được tốc độ nhịp tim của mình rất nhanh.
Cuộc sống sau khi cưới, vẫn phải tập làm quen.
Một cuộc điện thoại tưởng như bình thường nhưng trạng thái của Vân Nguyệt đã hơi khác thường, cô nhìn vào gương nhưng nắm bắt không ra cách diễn vốn đã chuẩn bị trước đó. Trong kịch bản “Kiếm Tâm” hình thái thứ hai của nữ chính là sự trả thù nhẹ nhàng, sự biến hóa ở ánh mắt, cơ bản nhất là mang theo vẻ tàn nhẫn.
Cô luyện tập đi luyện tập lại rất nhiều lần, cuối cùng khi có người đến thúc giục, Vân Nguyệt đành phải đi qua.
Vốn dĩ trạng thái của cô cũng rất bình thường, ai ngờ Mộ Thanh Lương còn ngồi trong tổ đạo diễn bên kia.
Cô ta và những người ở đây đều quen biết nhau nên trò chuyện linh tinh để gϊếŧ thời gian. Bản thân là một trong số những người đến thử vai, cô ta lại ngồi vào ghế của tổ đạo diễn, tự nhiên đã thể hiện ra địa vị của cô ta không tầm thường, đồng thời còn có ý nghĩa cô ta có thể cao cao tại thượng nhận xét phần diễn xuất trên sân khấu của Vân Nguyệt.
“Cô ta tên Vân Nguyệt đúng không?” Mộ Thanh Lương và đạo diễn ngồi bên cạnh rỉ tai thì thầm, trong tay lại cầm một phần lý lịch sơ lược của cô: “Không thấy cô ta có tác phẩm nổi bật nào cả, sao có thể tham gia vào buổi thử vai của chúng ta?”
Nhân vật lớn ngồi ở đây, thái độ của đạo diễn Chương rất khiêm nhường, cung kính: “Chúng ta tuyển vai chính là nhìn vào năng lực cá nhân, có tác phẩm thì tốt mà nếu không có cũng không sao cả.”
Mộ Thanh Lương hỏi rất trực tiếp: “Không có người đẩy cô ta vào đó chứ?”
Thoáng một cái đã hỏi đến điểm mấu chốt.
Ở đây có không ít người đều được đẩy đến, nhưng trong đó lại không có Vân Nguyệt.
Thậm chí nhị thiếu gia bên kia còn không nói vào một câu, chỉ dùng xe chở cô đến đây một chuyến, mà đạo diễn Chương lập tức thức thời khách khí mời người ta đến.
“Không có.” Đạo diễn Chương híp mắt nhỏ: “Lần trước, tôi và Vân Nguyệt tiểu thư có dùng cơm một lần, thấy khí chất cô ấy rất tốt, rất thích hợp quay phim.”
“Sao tôi lại nghe nói, cô ta có quan hệ với nhà họ Yến?”
Mỗi một câu của Mộ Thanh Lương đều cực kỳ trực tiếp, không lòng vòng và mục đích rất rõ ràng, chính là muốn tìm hiểu việc Vân Nguyệt đến thử vai lần này đến cùng là có liên quan đến Yến Nam Phong hay không.
Dù đạo diễn Chương có là kẻ già đời thì khi đối mặt với cách thức đặt câu hỏi thẳng thừng như thế này, ông ta cũng hơi hoảng hốt.
Đều là người của nhà họ Yến đẩy đến, lại đều muốn lấy vai nữ chính, đến sau cùng chọn ai thì đều làm khó ông ta. Bên nào cũng không thể đắc tội, vì vậy mà ông ta đã tổ chức một cuộc bình chọn ảnh tạo hình trên mạng, đến lúc đó bên nào đó không được chọn mà muốn trách thì lên trách cư dân mạng.
Hiện tại còn chưa bắt đầu bỏ phiếu, Mộ Thanh Lương đã bắt đầu tìm ông ta tính sổ.
Trên trán đạo diễn Chương đã đổ đầy mồ hôi.
Vừa vặn bị Mộ Thanh Lương bắt được chi tiết nhỏ, lý lịch sơ lược trong tay cô ta tựa như bị vò nát. Phản ứng này của đạo diễn Chương khiến cô ta đã có tám chín phần chắc chắn rằng Vân Nguyệt cũng được Yến Nam Phong giúp đỡ mà đi cửa sau.
“Cô ta thích hợp với vai nữ chính sao?” Mộ Thanh Lương cắn chặt răng, cô ta không hề do dự nói thẳng như đang chửi rủa: “Tôi thấy gương mặt của cô ta càng thích hợp làm hồ ly tinh hơn!”
Đại minh tinh và diễn viên nhỏ, ai có thể ngờ được giữa họ có mối quan hệ thù hận chứ. Phó đạo diễn ngồi một bên nghe thấy giọng điệu này của cô ta thì phụ họa theo: “Gương mặt của cô ấy đúng là rất cao cấp lại xinh đẹp, nếu cô ấy diễn vai hồ yêu, hiện tại trong nước còn chưa có người vượt trội về vai diễn này, sau này nhất định có thể trở thành hình ảnh kinh điển trên màn ảnh.”
Mắng hai câu, còn được người ta khen ngợi, Mộ Thanh Lương tỏ thái độ khinh thường cũng sắp lên đến tận trời rồi.
Sự tồn tại của Mộ Thanh Lương và câu nói nhục mạ kia ngược lại đã khiến cho Vân Nguyệt tìm về trạng thái, trí nhớ cô đang quay lại tai nạn năm năm trước, cô tận mắt nhìn máu của mình bị rút ra…
Một màu đỏ tươi không khác gì màu sắc bộ váy trên người cô lúc này.
Trên người là chiếc váy lụa mỏng màu đỏ lá phong, tựa như không nhiễm bụi trần, chỉ là cô đã không còn là dáng vẻ thanh thuần, vô hại như năm đó nữa, trong mắt là sự khinh thường, khinh miệt, còn có vẻ lạnh lùng với tình yêu phàm trần thế tục…
Gần như cô không cần đến trường kiếm đạo cụ, Vân Nguyệt đã thể hiện ra được hình thái thứ hai bị che dấu đi của nữ chính “Kiếm Tâm”.
Kết quả này làm tổ đạo diễn rất bất ngờ. Họ sửng sốt không ngờ có thể đào ra được một hạt giống tốt thế này từ đám đông diễn viên mới kia, trên mặt mọi người đều sôi nổi xuất hiện vẻ vui mừng. Tổ quay lại càng tận tâm tận lực quay chụp hơn, họ lựa chọn góc độ tốt nhất để làm ảnh tạo hình.
…
Tổng thể buổi thử vai đều cực kỳ thuận lợi.
Một người duy nhất không cảm thấy thuận lợi có lẽ chỉ có Mộ Thanh Lương.
Sau khi kết thúc buổi thử vai, Vân Nguyệt đã bị cô ta gọi lại, vẫn với tư thế của thiên kim nhà giàu cao cao tại thượng, giọng điệu nói chuyện không hề khác biệt với trước kia: “Tôi có lời muốn nói với cô.”
Bị giày vò trong một thời gian dài như vậy, Vân Nguyệt hơi mệt mỏi, cô hời hợt từ chối: “Tôi không có gì nói với cô cả.”
“Chu Vân Nguyệt, có phải cô sợ tôi không?”
“…”
Lời này khiến người ta buồn cười.
Vân Nguyệt nhẹ nhàng vén vài sợi tóc ra sau tai, cô thật sự không ngờ người này lại tự tin nói ra lời như vậy. Vân Nguyệt đối đầu với đối phương nhìn như hung ác nhưng thật ra đôi mắt lại không đủ sức mạnh. Giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa khiến người ta không thở nổi: “Tôi không làm chuyện gì xấu cả, vì sao tôi phải sợ?”
Sau khi thở nhẹ một hơi, giọng nói lại dần dần trở nên âm u, lạnh lẽo: “Nếu nói sợ, hẳn cô sợ tôi mới đúng.”
“Tôi có gì phải sợ.” Mộ Thanh Lương cảm thấy buồn cười: “Sợ cô vạch trần sao? Năm năm trước, cô cũng không có chứng cứ vạch trần huống chi là hiện tại. Còn nữa Nam Phong sẽ không tin tưởng cô.”
“Cô sợ tôi.” Vân Nguyệt thản nhiên nói: “Cướp đi anh ta.”
“Không có khả năng!” Mộ Thanh Lương chắc chắn: “Anh ấy chỉ thích một mình tôi. Anh ấy tốt với tôi như vậy, sao tôi có thể vì chuyện này mà lo lắng?”
“Nếu đã không sợ, vì sao năm đó lại nhất định phải đuổi tôi đi?”
Nếu đã không sợ, vì sao sau khi cô trở về lại trăm phương ngàn kế muốn xua đuổi cô?
Chu Vân Nguyệt cô có tài đức gì chứ? Cô chỉ là một cô gái có thân phận tầm thường lại làm cho đối phương phải quanh co lớn như vậy?
“Cho nên cô muốn nói với tôi cái gì?” Sắc mặt Mộ Thanh Lương đã không còn bình tĩnh như trước đó nữa: “Yến Nam Phong thích cô sao? Tốt nhất cô đừng cho là như vậy!”
Một khi đã nhận định giả thiết này, có thể sẽ rất khó khiến người ta tiếp nhận nó.
Nếu là thích, vì sao còn muốn tổn thương cô như thế, còn muốn suýt nữa đã đưa cô vào chỗ chết?
Ngược lại cô tình nguyện không có tình cảm gì cả.
“Tôi muốn nghiêm túc nói chuyện với cô.” Sau cùng Mộ Thanh Lương nói: “Tìm một nơi nào đó cùng ăn cơm đi!”
Đây có lẽ là lần đầu tiên hai người họ bình tĩnh, hòa nhã đi ăn cơm.
Vốn dĩ Mộ Thanh Lương còn muốn đến một nhà hàng cao cấp nhưng Vân Nguyệt thì lười, không muốn phí sức, mà cũng chẳng phải hẹn hò, tùy ý chọn một nhà hàng gần đây là được rồi. Thời điểm này, nhà hàng thường không có khách, không cần lo lắng bị chụp ảnh.
Vốn dĩ ý định ban đầu là muốn nói chuyện, cũng chẳng phải ăn cơm nên Mộ Thanh Lương cũng miễn cưỡng chấp nhận.
Sau khi ngồi vào bàn, gọi món xong thì cô ta lập tức đi thẳng vào chủ đề.
Lúc đến đây, Vân Nguyệt có thể đoán được nhưng ai ngờ người này lại trực tiếp như vậy, lời còn chưa nói mà chi phiếu đã đến trước mặt rồi.
Một tờ chi phiếu trống được Mộ Thanh Lương đặt lên bàn.
Cô ta nói: “Điền đi!”
Vân Nguyệt nhấp một ngụm nước: “Có ý gì?”
“Ở nước ngoài, cô nghèo rớt mồng tơi, ở trong nước cũng sẽ không lăn lộn ra được kết quả gì cả. Tôi hy vọng cô cầm số tiền này rồi rời đi, đi đến bất kỳ nơi nào cũng được.”
Chỉ cần không xuất hiện trước mặt Yến Nam Phong và cô ta là được.
Vân Nguyệt không biết sợ cười một tiếng: “Tôi tưởng rằng cô muốn thu mua tôi, để tôi tặng vai diễn này lại cho cô.”
“Cô nhường cho tôi? Buồn cười!” Mộ Thanh Lương nhíu mày: “Vai nữ chính này vốn dĩ đã được điều động nội bộ giao cho tôi, cứ xem là Nam Phong giúp cô thì cũng không có khả năng sẽ xem nhẹ cảm xúc của tôi!”
Lúc đầu, đối với một loạt các thao tác của Mộ Thanh Lương, Vân Nguyệt chỉ nghi ngờ, nhưng nói thế này thì cuối cùng cô cũng hiểu được. Hóa ra cô ta cho rằng cô đến thử vai là nhờ vào Yến Nam Phong đã giúp đỡ.
Hơn nữa, cô Mộ đây còn chưa biết vai diễn của cô ta đã vô vọng rồi!
Việc này không tránh khỏi lại là một trò cười.
Vân Nguyệt không hề bị lay động vì tấm chi phiếu kia, nếu đã đến nơi này nói chuyện, cô càng muốn ăn một chút gì đó hơn. Kết thúc một ngày, cô đã đói gần chết, nên dù Mộ Thanh Lương có nói nhiều thế nào cũng không có tác dụng bao nhiêu cả.
Ăn cơm quan trọng hơn!
“Cô có đang nghe tôi nói không đấy?” Thái độ của Mộ Thanh Lương lại tự cho là đúng: “Tôi là vì tốt cho cô, dù sao lúc này cô có làm gì cũng khó có thể thay đổi được, không bằng cứ cầm tiền rồi rời đi, sống cuộc sống thoải mái như những tiểu phú bà.”
“Mộ tiểu thư, cô cảm thấy mục đích tôi trở về lần này là gì?”
“Cái gì?”
“Nghe nói cô và anh ta đã ở bên nhau nhiều năm như thế, đến bây giờ còn chưa kết hôn.” Vân Nguyệt hời hợt cười lên: “À, không đúng! Dường như các người cũng không ở bên nhau… Ở trước đám đông, anh ta từng thừa nhận cô là bạn gái của anh ta chưa?”
Bị đâm vào chỗ đau, sắc mặt của Mộ Thanh Lương đã hoàn toàn thay đổi.
Người ở phía đối diện thong thả, chậm rãi cầm dao nĩa lên, nhai kỹ, nuốt chậm, đồng thời còn không quên mở miệng châm chọc, một câu lại một câu như đang nhảy múa trên nỗi đau của Mộ Thanh Lương.
Tấm chi phiếu kia đến tay Vân Nguyệt, sau đó lại bị cô chậm rãi xé thành từng mảnh vụn.
Cô không cuồng loạn, cũng không ngu xuẩn đi chấn vấn hoặc đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Vân Nguyệt chỉ dùng cách thức bình thản nhất đối phó với con người độc ác nhất, người cô căm hận nhất.
Mà đối phương bị cô chọc giận đến hô hấp phải dồn dập, cô ta lập tức đứng lên, cất giọng rất cao: “Chu Vân Nguyệt, rốt cuộc thì cô muốn thế nào?”
Cô ta quá chột dạ và sợ hãi mới dùng giọng nói to như thế để che giấu vẻ khủng hoảng của chính mình.
Vân Nguyệt không quan tâm, cô ăn xong miếng thịt bò cuối cùng còn lại, cô nhìn về phía sau của Mộ Thanh Lương: “Cô đoán xem…”
“Cô còn thích Nam Phong đúng không? Cô còn muốn câu dẫn anh ấy?”
Trả lời Mộ Thanh Lương chỉ có ánh mắt thoải mái của đối phương, tựa như muốn nói, đúng vậy, cô phải làm sao bây giờ? Các người còn chưa kết hôn sao?
Bên ngoài thì diễn ân ái rất xuất sắc, nhưng mối quan hệ thực tế bên trong của họ như thế nào, chỉ có bản thân Mộ Thanh Lương biết rõ. Những nỗi chua xót trong đó đều được cô ta che dấu rất cẩn thận, mãi đến khi ngồi đối diện với Vân Nguyệt thì đã bị nhìn xuyên thấu.
Ánh mắt khinh thường, coi rẻ của đối phương khiến Mộ Thanh Lương thẹn quá hóa giận, lửa giận ở lồ ng ngực không thể nào áp chế xuống được. Cô ta nâng ly nước lên, dội thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp mà mình đã ngứa mắt từ lâu.
Vân Nguyệt phản ứng rất nhanh, từ lúc đối phương vừa bắt đầu đứng lên là cô đã chuẩn bị, phản xạ có điều kiện mà tránh người sang một bên.
Cô tránh được nhưng nước vẫn bị rơi vào quần áo.
Cô khẽ nhíu mày, cũng không nổi giận.
Biểu hiện quá bình tĩnh khiến Mộ Thanh Lương phải bất ngờ mà ngây dại. Đột nhiên cô ta nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau lưng.
Bàn tay đang cầm cái ly đã trống không bị một người đàn ông cầm chặt lại.
Người đàn ông ôn hòa nhưng gấp gáp đi đến đây lúc này lại rất nóng nảy hỏi cô ta: “Em điên rồi sao?”
Trong đầu Mộ Thanh Lương ong lên. Nam Phong đến đây từ lúc nào?
Ở góc độ của mình, cô ta không nhìn thấy tình hình bên ngoài cửa. Mà Vân Nguyệt đều nhìn thấy, điều đó có nghĩa cô biết Yến Nam Phong đã đến.
Vì vậy cô đã dùng lời nói, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến cô ta giận dữ, sau đó bắt buộc cô ta phải làm bại lộ bộ mặt khác của chính mình?
Thật sự thâm độc.
“Nam Phong…” Mộ Thanh Lương luống cuống ngước mắt lên: “Anh nghe em nói…”
Tất cả những việc này đều do Vân Nguyệt bố trí. Cô ta cũng không phải một người tùy tiện ra tay đánh người ở nơi công cộng như một người đàn bà đanh đá. Cô ta chỉ vì bị chọc giận mà thôi.