Khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm bị Tiêu Vũ Châu đi cùng quân đội làm chệch hướng và đâm vào bả vai của hắn.
Tiêu Vũ Châu nhìn tôi ở trong lòng Đế Trường Thanh, trong mắt hiện lên một tia khó tin.
Nếu không lầm, dường như có một nỗi buồn không tả xiết.
Lại nhìn Đế Trường Thanh đang điên cuồng, Tiêu Vũ Châu hét lớn:
"Bệ hạ!"
Đế Trường Thanh bỗng nhiên chấn động, sau đó tựa hồ tỉnh lại.
Sự hỗn loạn đã bị dập tắt.
Ánh mắt của hắn nhìn mọi người không có chút sinh khí, khi ánh mắt kia quét qua Hạ Mộng Ngọc, Hạ Mộng Ngọc cả kinh, ngã ngửa xuống đất.
Đế Trường Thanh bế tôi lên, giọng nói lạnh lùng như địa ngục.
"Hạ gia ám sát, có ý định phản nghịch, chu di cửu tộc để làm gương!”
Hắn ôm tôi như ôm một báu vật vô song, bước xuống cầu thang dài trước chánh điện Kim Loan trước mắt mọi người.
Năm đầu tiên cầu trời là một thảm họa đối với kinh thành.
Hoàng đế từ chối hạ lệnh chôn cất nữ thần đã chế+ vì chặn thanh kiếm cho hắn. Cố gắng dùng má-u của toàn bộ bá tính trong thành để hiến tế mong nữ thần được tái sinh.
Mọi sự phản đối của các quan đều vô ích, và cả thành tràn ngập sự hoảng loạn và má-u.
Tôi chứng kiến tất cả những điều này như một người ngoài cuộc không liên quan gì đến mình, và giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu tôi.
[Ngươi có nghĩ một người như vậy có thể trở thành hoàng đế không? Tất cả là lỗi của ngươi.]
Tôi chợt tỉnh dậy sau giấc mơ.
Đế Trường Thanh không biết rời đi lúc nào.
Trời trở lạnh và không có ai xung quanh tôi.
Tôi gọi hệ thống trong đầu và hỏi:
“Giấc mơ đêm qua có thực sự xảy ra không?”
Rất nhanh, hệ thống liền trả lời.
[Tất cả đều là sự thật!]
Tôi cảm thấy choáng váng, vì thế lại hỏi:
“Vậy tại sao Đế Trường Thanh cuối cùng lại dừng lại?”
[Bởi vì Tiêu Vũ Châu và Tần Nhiễm bọn họ nói với Đế Trường Thanh, ngươi đã cứu những người này, ngươi sẽ không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tàn sát quá nhiều mạng người sẽ ảnh hưởng đến sự đầu thai của ngươi, Hạ gia vì thế cũng thoát khỏi vận mệnh diệt vong.]
Tôi lén nhổ nước bọt, hai tên khốn kiếp này.
Lợi dụng tôi khi còn sống, và ngay cả khi tôi đã chế+ chúng vẫn tìm cách lợi dụng tôi.
“Vậy ta sống lại là do ngươi hay là do Đế Trường Thanh triệu hoán linh hồn?”
[Cả hai.]
Tôi hơi bực mình:
"Ngươi có thể nói thẳng vào vấn đề được không? Đừng làm bộ rồi lừa ta. Ta có thể đánh hắn rồi trốn thoát được không?”
"Như ngươi đã thấy, Đế Trường Thanh bây giờ là bộ dạng như vậy, nếu không cung cấp đủ tin tức cho ta, ta nói hai chữ cũng sợ, huống chi là đánh hắn. Ngươi có biết bóng ma tâm lý là gì không?"
Trước đây, tôi chưa bao giờ thô lỗ như vậy.
Nhưng bây giờ nhắm mắt lại, tôi chỉ có thể nghĩ đến đôi mắt như lửa của Đế Trường Thanh khi muốn phá hủy tất cả.
Hệ thống tiếp tục giả chế+.
Tôi cười khẩy: “Nếu ngươi cứ như vậy thì chúng ta sẽ cùng chế+.”
Hệ thống cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp.
[Vốn dĩ ngươi quả thực đã bị xóa bỏ, nhưng bởi vì sự ám ảnh của Đế Trường Thanh, linh hồn của ngươi vẫn ở lại thế giới này, không thể rời đi, nên chúng ta đã thu giữ nó và gửi đến một cơ thể phù hợp nhất với linh hồn của ngươi.]
[Hoàn thành nhiệm vụ sẽ có lợi cho cả hai chúng ta.]
Tôi hiểu!
Nói một cách đơn giản, cả Đế Trường Thanh và hệ thống, không một ai trong số hai kẻ này là người tốt cả.
Sau khi yeet tôi, bọn họ không thể làm gì Đế Trường Thanh, cuối cùng phát hiện tôi là người duy nhất có thể ảnh hưởng đến hắn nên cưỡng bức hồi sinh tôi.
Tôi cười lớn.
“Vậy tại sao ngươi không nói với ta sớm hơn?”
“Nếu ta biết Đế Trường Thanh yêu ta như vậy, ta sẽ không sợ hãi và thận trọng như vậy?”
[Ngươi có sợ hãi thật không? Không phải lần đầu gặp lại, ngươi đã đẩy Đế Trường Thanh xuống sông sao?]
Bằng cách nào đó, tôi nghe thấy một chút ngưỡng mộ trong giọng nói vô cảm đó.
"Ta chỉ hỏi tại sao ngươi không nói với ta sớm hơn?"
[Bởi vì, sau khi kiểm tra các dữ liệu trên hệ thống, nữ chính thường sẽ cảm động khi biết động cơ phía sau, cuối cùng từ bỏ việc trả thù và có một kết thúc có hậu với nam chính.]
Cuối cùng tôi phát hiện ra rằng đây không phải là thể loại lãng mạn hay đẫm má-u gì đó.
Hệ thống này và cả thế giới này. Đều bị bệnh!
______________
Hệ thống nhìn thấy tôi nhắm mắt trầm ngâm hồi lâu không lên tiếng nên chủ động hỏi tôi.
[Bây giờ ngươi đã biết rồi, ngươi sẽ làm gì?]
Tôi mở mắt và mỉm cười.
"Nếu mọi chuyện đúng như ngươi nói thì thân phận của Bạch Linh Hi chính là vũ khí tốt nhất!"
Chiều hôm đó, tôi leo lên Vọng Tinh Đài mà không cần ai giúp đỡ.
Nhiều lính canh muốn ngăn tôi lại, nhưng họ đã quỳ xuống ngay khi nhìn rõ mặt tôi.
Toà nhà này quả thực được xây dựng rất cao, có thể nhìn thấy khung cảnh của toàn bộ kinh thành.
Nếu là ban đêm, bạn thực sự có cảm giác như có thể vươn tay ra và chạm vào các vì sao.
Khi Đế Trường Thanh nghe được tin tức tới đây thì mặt trời đã lặn.
Tôi đứng bên bục ngắm sao nhìn bầu trời đầy sao đẹp như mơ.
Chiếc váy màu tím sẫm bay trong gió, tôi dang rộng vòng tay, gần như có cảm giác như mình sắp hóa thành mây và bay đi theo gió.
Đôi mắt đen của Đế Trường Thanh bình tĩnh như nước.
Hắn gọi: "Lại đây!"
Tôi mặc kệ, nhếch khóe miệng lên, giọng nói có chút bị gió phá vỡ.
Tôi nói:
“Đế Trường Thanh, ta không muốn sống chút nào, cũng không muốn gặp lại ngươi.”
“Không phải ta đã bảo trên đường xuống hoàng tuyền đừng gặp nhau nữa sao…”
Vừa nói, nước mắt tôi vừa rơi.
Khoảnh khắc nghe rõ lời tôi nói, mặt nạ bình tĩnh của Đế Trường Thanh cuối cùng cũng vỡ tan.
Hắn chạy về phía trước hai bước, tôi hét lớn: "Đừng qua đây."
Hắn dừng lại, trong mắt có chút hoảng sợ lẫn thận trọng.
"A Hi, nàng thực sự đã quay lại rồi à?"
Tôi không đáp lại lời hắn mà nhìn xuống.
“Nếu ta nhảy xuống thì mọi chuyện sẽ kết thúc phải không?”
Tôi bước về phía trước một chút, nhưng phía sau tôi có một lực rất lớn kéo tôi lại.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi rơi vào vòng tay Đế Trường Thanh, tôi gần như có thể nghe thấy tiếng nhịp tim dữ dội phát ra từ l*иg ngực hắn.
Giọng nói có phần lo lắng nhưng tức giận của hệ thống vang lên trong đầu.
[Ký chủ, cô đang làm gì vậy? Cô biết ta đã nỗ lực bao nhiêu để tạo ra một cơ thể hợp nhất với linh hồn của cô không?]
“Tạo”? Tôi nắm bắt trọng điểm ngay lập tức.
Xem ra sự tồn tại của Bạch Nhạc Nhạc không phải là ngẫu nhiên.
Tôi vùi đầu vào trong lòng Đế Trường Thanh, giấu đi nụ cười trên môi, thản nhiên nói:
“Im đi, ngươi nói nhiều quá, hệ thống chết não thì biết cái gì?”
Tôi chỉ muốn xác nhận một sự thật.
Hệ thống tắt vì tôi quá tức giận.
Giọng nói có chút run rẩy của Đế Trường Thanh vang lên trên đầu tôi.
"A Hi, ta xin lỗi, ta xin lỗi, xin đừng rời xa ta… ”
Không ngờ Đế Trường Thanh lại có lúc yếu đuối như vậy.
Tim tôi như bị ai đó kéo lại, nhưng không phải vì hắn mà là do sự ngu ngốc của chính tôi.
Tôi ngẩng đầu, tràn đầy tuyệt vọng:
“Đế Trường Thanh, xin hãy để ta đi!”
Vẻ mặt Đế Trường Thanh trông còn tuyệt vọng hơn cả tôi.
Hắn ta lắc đầu nói từng chữ một với sự quyết tâm và sự bướng bỉnh đáng kinh ngạc.
"Bạch. Linh. Hi. Tuyệt. Đối. Không. Thể!"
Tôi còn muốn nói gì nữa nhưng hắn lại vùi đầu vào cổ tôi.
Ôm tôi chặt đến nỗi tôi khó thở và xương cốt tôi đau nhức.
Tôi không nhịn được thì thầm: “Đau quá.”
Hắn giật mình và bàn tay thả lỏng một chút.
Một giây tiếp theo, tôi cảm thấy những giọt nước ẩm ướt và ấm áp rơi xuống da mình, nóng đến mức tôi không khỏi rùng mình.
Đây có phải là...nước mắt?
Đế Trường Thanh thực sự có thể khóc.
Giọng hắn nghèn nghẹn: "A Hi, ta sẽ cho nàng bất cứ thứ gì nàng muốn, miễn là nàng đừng rời bỏ ta."
Mặt trời đã lặn hẳn, những ngôi sao lấp ló trên bầu trời xanh đen.
Đế Trường Thanh, ngươi thật sự yêu ta sao?
Ngươi có thể cho ta bất cứ điều gì ta muốn?
Kể cả mạng sống sao?
_______________
Trên Vọng Tinh Đài.
Tôi và Đế Trường Thanh đứng cạnh nhau, nhìn ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà dưới chân.
Tôi hỏi hắn: “Tại sao ngay từ đầu ngài đã chắc chắn rằng Bạch Nhạc Nhạc chính là Bạch Linh Hi?”
Đế Trường Thanh vẻ mặt nghiêm túc nắm lấy tay tôi.
“Ta chưa bao giờ chắc chắn, nhưng những nhà giả kim đó đã nói với ta rằng linh hồn của nàng cần có một cơ thể phù hợp.”
"Ta nghĩ, nếu là nàng thì mọi người sẽ vui vẻ. Nếu không thì ta sẽ giữ nàng cho riêng mình."
Chỉ nghe Đế Trường Thanh dùng ngữ khí rất lạnh lùng nói:
“Nếu cơ thể này không tốt cho linh hồn của nàng thì cứ yeet đi.”
Một cơn ớn lạnh dâng lên từ tận đáy lòng, tôi chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Lời tiên tri của mẹ tôi gần như đã trở thành sự thật và tôi được đưa vào cung điện để hiến tế cho nữ thần.
Nếu không kịp thời tiết lộ thân phận, tôi cũng sẽ không biết vì sao một ngày nào đó mình lại bị tên điên này yeet chế+.
Nói xong, Đế Trường Thanh lại nhìn tôi, vẻ mặt trở nên ôn hòa.
"A Hi, nàng đánh thức trí nhớ của mình khi nào vậy?"
Tôi dừng lại và quyết định nói dối.
"Hôm nay khi thức dậy, ta luôn cảm thấy như có thứ gì đó đang dẫn đường cho mình. Khi đến Vọng Tinh Đài, ta mới nhớ ra."
Đế Trường Thanh mỉm cười, dùng môi chạm lên trán tôi, giống như tiếng thì thầm trong gió xuân hay tiếng thở dài trong gió đêm.
"Ta biết ta đưa nàng trở về là đúng. Cuối cùng ta cũng đợi được nàng."
Kinh thành vẫn vô cùng thịnh vượng và rực rỡ ánh sáng.
Tôi nhìn đi nơi khác và giơ tay kia lên trời như thể muốn tóm lấy thứ gì đó nhưng chẳng bắt được gì cả.
"Đế Trường Thanh, nhưng ta căn bản không muốn trở về... Ta thật sự muốn... về nhà!"
Tôi cảm thấy người bên cạnh nắm tay tôi chặt đến nỗi tôi tưởng như xương cốt mình sẽ bị nghiền nát.
Đế Trường Thanh nhìn tôi một lát rồi chậm rãi nói.
"A Hi, nàng từng nói nàng đến từ những ngôi sao trên bầu trời, nhưng ta không thể đưa nàng về nhà."
"Sau này nếu nàng nhớ nhà, ta sẽ cùng nàng đến đây. Đây là nơi gần nhà nhất mà ta có thể dẫn nàng đến."
Vừa nói đến đây, tôi chợt nhớ tới một sự việc nhỏ gần như đã bị lãng quên trong trí nhớ.
Đế Trường Thanh từng hỏi tôi: “A Hi, ngươi đến từ đâu?”
Tôi đùa: “Ta đến từ những vì sao trên bầu trời.”
Lúc đó hắn không nói gì, nhưng có vẻ suy nghĩ.
Tôi tỉnh táo lại, nói với giọng khó hiểu: “Vậy, ngài còn nhớ à?”
Đế Trường Thanh nhìn ta, nhẹ giọng nói: “Ta nhớ kỹ từng lời nàng nói.”
Bạn thấy đấy, những lời yêu thương vụng về này thật ấm áp và cảm động.
Trước đây, tôi không biết lời nói của hắn là đúng hay sai, nên bị tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần.
Sau này tôi mới biết mọi điều hắn nói với tôi đều là sai sự thật.
Tôi mỉm cười: “Ngài nhớ từng lời ta nói.”
Tôi lặp lại những lời hắn nói một cách bình tĩnh và vô cảm.
"Bạch Linh Hi, ngươi là một con quái vật sẽ không bao giờ chết."
"Bạch Linh Hi, ta không cần ngươi cứu ta, ta ghét nhất bộ dạng tự cho là đúng của ngươi..."
Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, vẻ mặt buồn bã, trong mắt có chút cầu xin.
"A Hi, đừng nói nữa, ta xin lỗi..."
Xin lỗi là điều vô dụng nhất trên đời.
Nhưng nhìn hắn như vậy, trong lòng tôi lại có cảm giác vui sướиɠ.
Tôi thương xót ngậm miệng lại.
Món nợ lớn không thể trả ngay được, việc dùng dao cùn cắt thịt là đau đớn nhất.
Đêm nay tôi vẫn ở phủ Thanh vương.
Đế Trường Thanh đi theo tôi từng bước một, như sợ tôi sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Tôi giả vờ phớt lờ hắn.
Tôi hỏi hệ thống: “Đối với tình huống này, ngươi nghĩ thế nào? Chúng ta có quyền chủ động.”
Hệ thống không trả lời tôi nên chắc phải mất một thời gian mới hiểu được hành động của tôi.
Tôi là một con người bình thường sinh ra dưới lá cờ đỏ và lớn lên trong gió xuân.
Khi gặp phải người như Đế Trường Thanh ở thế kỷ 21, chỉ có một từ - gọi cảnh sát.
Cho dù hắn ta có hành động như trời sập và muốn sống hay chế+ sau khi tôi chế+ thì sao?
Liệu nó có thể bù đắp được những tổn thương mà tôi phải chịu trước khi chế+ không?
Lố bịch!
_____________
Sau khi tôi tiết lộ mình đã đánh thức trí nhớ của Bạch Linh Hi, Đế Trường Thanh gần như nghe lời tôi hoàn toàn.
Còn tôi thường tỏ ra đau khổ và không có hứng thú với bất cứ điều gì.
Tôi không muốn sống trong cung, đêm khuya Đế Trường Thanh ở cùng tôi trong phủ Thanh vương, mỗi ngày đều dậy sớm lên triều.
Tôi chỉ cần ho là hắn sẽ ở cạnh tôi.
Tôi đang đi dạo phố và nhìn thấy chữ “Tần gia” treo trên các phường buôn khắp đường phố, tôi lập tức sa sầm mặt.
Đế Trường Thanh hỏi tôi có chuyện gì, tôi nói nhìn thấy hai chữ này rất khó chịu.
Nhưng một ngày nọ, tất cả các biển hiệu đều bị thay thành “Bạch”.
Mọi chuyện đang yên ổn tự nhiên lại bị tôi làm rối lên nên hẳn sẽ khiến kẻ khác bất mãn.
Tôi đang tựa vào chòi ngoài vườn cho cá ăn thì nghe tin có người muốn gặp mình.
Tôi uể oải ném ra hai chữ: “Không gặp!”
Một lúc sau, ngoài vườn có tiếng động lớn.
Tôi nói với cung nữ ở bên cạnh:
“Đi xem xem chuyện gì xảy ra?”
Một lúc sau, nha hoàn quay lại báo:
“Tiêu Vũ Châu tướng quân và Tần Nhiễm đại nhân đều tới.”
Tôi dừng lại, bình tĩnh nói: "Cho họ vào!"
Nói xong, tôi ném nắm thức ăn cá cuối cùng trên tay ra, lập tức có người đưa cho tôi một chiếc chậu sứ và một chiếc khăn tay trắng như tuyết để rửa tay.
Vừa mới rửa tay, hai bóng người mảnh khảnh một đen một xanh bước vào.
Khoảnh khắc tôi ngước lên, vẻ mặt thờ ơ của hai người biến thành kinh ngạc.
“Linh Hi?” Hai người kinh ngạc kêu lên.
Tôi nhàn nhã ngồi xuống, uống một tách trà thơm rồi chậm rãi nói:
“Ngồi xuống, hai ngươi muốn gì ở ta?”
Hai người nhìn nhau, Tiêu Vũ Châu thấp giọng nói:
“Không có khả năng, Linh Hi đã chế+ từ lâu, ta tận mắt nhìn thấy."
Dường như tin tưởng vào câu nói của bằng hữu, sắc mặt Tần Nhiễm trở nên lạnh lùng.
Hắn ta nhìn tôi và nói với giọng sắc bén,
“Ngươi là ai?"
Tôi cười nhẹ: “Ta là Bạch Linh Hi.”
Không thể nào họ không hỏi về tôi trước khi đến.
Tiêu Vũ Châu cau mày nói:
"Người chế+ không thể sống lại. Làm sao ngươi biết về nữ thần mà giả dạng nàng để làm bệ hạ bối rối?"
"Người chế+ không thể sống lại?"
Tôi nghĩ đến câu nói này, càng cười vui vẻ hơn,
"Hai người không phải cũng tham gia triệu hoán linh hồn theo ý của Đế Trường Thanh sao? Hay là các người đang muốn lừa hắn?"
Vừa nhìn vẻ mặt của bọn họ liền biết hai người này quả thực đã lừa gạt Đế Trường Thanh.
Hai người này rất trung thành với Đế Trường Thanh, họ sẽ không ngần ngại lừa dối hoàng đế để ngăn cản hắn phạm sai lầm lớn.
Thì ra từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi bị bỏ lại.
Tôi cố nở một nụ cười và nhìn họ.
Thật lâu sau, tôi mới bình tĩnh nói chuyện.
"Nhưng trên đời này luôn có những điều kỳ diệu như vậy. Ta đã... hồi sinh từ cõi chế+."
"Tuy nhiên, chúng ta đã gặp nhau ở núi Thương Lan hơn mười năm rồi."
Tôi nhìn sự thay đổi đột ngột trong biểu cảm của hai người và hỏi họ từng chữ một.
“Tình bạn mười năm, ngươi giấu ta làm những chuyện đó thật sự không hề cảm thấy tội lỗi chút nào sao?”
Tần Nhiễm sắc mặt tái nhợt nói:
"Linh Hi, thật là ngươi sao?"
Chỉ có tôi mới rõ mọi chuyện như vậy.
Tôi không trả lời mà tiếp tục hỏi:
“Ta đã bị giam trong Trích Tinh Điện được nửa năm, ngươi có bao giờ tỏ ra quan tâm không?”
"Ngươi chưa bao giờ đưa ta vào lời thề mà bốn người chúng ta đã cùng nhau thực hiện sao?"
Khuôn mặt của họ giống như những bảng màu, đỏ và trắng, thực sự tuyệt vời.
Tôi không vội, tôi chỉ im lặng quan sát họ.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Vũ Châu nói:
"Linh Hi, chúng ta không ai ngờ tới sẽ có kết quả như vậy."
Hắn cười khổ:
“Bệ hạ vẫn luôn muốn cắt đứt việc phụ thuộc vào các gia tộc, việc này nhất định phải bắt đầu từ Hạ gia, cho nên mới phong Hạ Mộng Ngọc làm hoàng hậu, chính là muốn làm tê liệt Hạ gia, lôi kéo bọn họ vào rắc rối.”
"Bọn ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngươi sẽ chế+."
______________
Trên mặt Tiêu Vũ Châu hiện lên vẻ lạnh lùng.
"Cho đến khi các gia tộc lâu đời bị tiêu diệt, bệ hạ sẽ không bao giờ có thể chân chính nắm giữ quyền lực."
“Những người nắm quyền và mọi việc trong triều đình này sẽ luôn là con cái của các gia đình quý tộc. Chỉ khi loại bỏ sức ảnh hưởng của họ, những nhân tài xuất thân từ những gia đình nghèo đã vượt qua kỳ thi khảo thí mới có cơ hội bước vào sự nghiệp chính thức. Khi đó, những người trong triều đình mới có thể thực sự được gọi là người của Hoàng thượng.”
Lúc này, hắn mới thở dài:
"Linh Hi, ngươi thông minh như vậy, hẳn là biết."
"Chỉ là ngươi và chúng ta không chọn cùng một con đường, ngươi là người theo chủ nghĩa lý tưởng, nhưng chúng ta lại quá đáng khinh."
Tôi thầm nghĩ hắn ta đúng là có đầu óc bẩn thỉu khi chơi trò chính trị.
Tôi không nói gì, Tần Nhiễm nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã.
"Vũ Châu và ta vốn là muốn đưa ngươi rời kinh, nhưng bệ hạ... từ chối."
Tôi chợt cảm thấy buồn cười và cô đơn chẳng vì lý do gì.
"Vì quyền lợi của ngươi, ngươi từng bước đều cố gắng, nhưng cuối cùng người hy sinh vẫn là ta, ta đã làm sai cái gì?"
Lúc này, vẻ tội lỗi hiện rõ trên khuôn mặt và ánh mắt của họ.
Im lặng một lúc, Tiêu Vũ Châu nghiến răng nghiến lợi nói:
"Linh Hi, chúng ta không giúp được ngươi, nhưng chúng ta sắp thành công rồi. Ngay cả Quý Thanh Thần tiên sinh cũng được bệ hạ mời ra ngoài, chỉ còn lại một bước cuối cùng. Chúng ta sẽ sớm có được một chế độ trong sạch, sẽ làm được nhiều điều hơn cho người dân."
Tần Nhiễm bổ sung:
“Đây không phải là điều ngươi mong muốn sao?"
Tôi khẽ thở dài: “Vậy à?”
Hai người nhìn nhau, quỳ xuống trước mặt tôi:
“Sau khi sự việc kết thúc, ngươi hãy trừng phạt ta, nhưng vào thời điểm quan trọng này, Linh Hi, xin đừng làm bệ hạ phân tâm.”
Tôi bật cười.
Cuối cùng, áp lực biến thế giới thành một nơi tốt đẹp hơn thực sự đổ lên đầu tôi, một người phụ nữ.
Tôi không đáp lại lời họ mà chỉ vẫy tay với cung nữ, vẻ mặt thờ ơ.
"Đưa Tiêu tướng quân và Tần đại nhân ra ngoài."
Hai người vẻ mặt phức tạp, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Sau khi hai người rời đi, bầu trời vốn đầy nắng bỗng trở nên u ám từ lúc nào mà không hề hay biết.
Tôi đưa tay ra khỏi đình, một giọt mưa lạnh rơi xuống tay tôi.
Tôi co người lại, lẩm bẩm: “Kinh thành lại sắp có biến cố rồi.”
Ngày hôm sau, tôi đưa Bạch Hằng từ phủ thừa tướng đến chỗ ở của tôi.
Bởi vì lời nói của tôi, phủ Thanh Vương trước kia đã trở thành Bạch phủ.
Tôi hỏi Bạch Hằng: “A Hằng, mấy ngày nay ngươi có đến thăm thúc thúc không?”
Gia tộc Thẩm cũng là một trong năm gia tộc lâu đời, có rất nhiều người giữ chức vụ trong triều đình.
Trong số đó, người có chức vụ cao nhất chính là em trai của Thẩm Ninh Mai, Bạch Hằng gật đầu:
“Thật trùng hợp khi thúc thúc đã cáo bệnh, ông ấy vừa từ chức và định về quê Thanh Hà dưỡng bệnh.”
Tôi gật đầu, thúc thúc là người thông minh, khi cần sẽ rút lui.
Không sao, ít nhất nếu có chuyện gì xảy ra, người mẹ yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân của tôi sẽ không khóc đến chế+.
Bạch Hằng nhìn rất bình tĩnh, hắn đã mười sáu tuổi, mỗi ngày đều đi theo sư phụ, nhất định sẽ hiểu.
Tôi dò hỏi:
“Tiểu đệ, nếu không có thúc thúc và sự ủng hộ của Thẩm gia, đệ nghĩ sau này Bạch gia chúng ta sẽ làm gì?”
Bạch Hằng bình tĩnh nói:
"Ngươi muốn làm gì thì làm, ngươi có thể sống cuộc sống ngươi muốn, ta sẽ chăm lo tất cả."
Sỗng mũi tôi cay cay, hốc mắt cũng đỏ lên.
Bạch Hằng đến gần tôi:
“Tỷ tỷ, ở bên bệ hạ có vui không?”
Tôi lạ lùng hỏi: “Sao đệ lại hỏi câu này?”
Bạch Hằng nhíu chặt cặp lông mày sắc bén:
"Sư phụ ta nói ngươi cự tuyệt hoàng đế vì phượng hoàng, muốn làm yêu phi mang họa cho nước."
______________
Bạch Hằng đã được Quý Thanh Thần nhận làm đồ đệ từ khi còn nhỏ và hắn đã dành gần một nửa thời gian để lớn lên cùng ông ấy.
Mặc dù hai người thân thiết như cha con, nhưng tôi thực sự không ngờ Quý Thanh Thần sẽ nói chuyện này với hắn.
Xem ra Quý tiên sinh cũng là một người rất thú vị, nhưng nếu người trong chuyện này không phải là tôi thì sẽ tốt hơn.
Tôi nhăn mũi, mở to mắt nói:
“Thầy ngươi lúc rảnh rỗi vẫn nói về những chuyện tầm phào này à?”
Gì mà yêu phi gây họa cho nước?
Bạch Hằng bất đắc dĩ lắc đầu.
Tuy còn trẻ nhưng lời nói của hắn rất nghiêm túc và chân thành:
“Ở với vua như ở với hổ. Đừng cậy vào sự chiều chuộng để buông thả bản thân.”
Nhìn thấy ta bĩu môi, vẻ mặt khổ sở, Bạch Hằng suy nghĩ một chút nói:
"Nhưng không sao, nếu bệ hạ chán, tệ nhất ta sẽ đưa ngươi trở về thành Dương Châu."
Hắn vẻ mặt khoan dung:
“Ngươi vẫn làm như cũ vậy, mỗi ngày dẫn theo đám kỹ nam đi khắp thành, ta sẽ không trách ngươi.”
Chúng tôi trò chuyện thêm một lát rồi tiễn Bạch Hằng về.
Tuy nhiên, hai ngày sau, Bạch Hằng lại bị sư phụ đuổi đi.
Tôi biết sắp có bão, Quý tiên sinh không có thời gian quan tâm.
Cơn mưa lớn ở Bắc Kinh cuối cùng cũng tạnh.
Đế Trường Thanh cùng đám đồng minh mặc dù đã chuẩn bị nhiều năm, nhưng cuối cùng lại đồng thời tấn công rất nhiều gia tộc cùng lúc, nên đổ má-u là điều khó tránh khỏi.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn đến gặp tôi mỗi ngày.
Thỉnh thoảng sẽ ôm tôi và ngủ một lát.
Đôi khi chỉ là một cái nhìn thoáng qua.
Tôi thường có thể ngửi thấy mùi má-u nồng nặc tỏa ra từ người hắn.
Nhưng tôi không bao giờ hỏi.
Tôi chỉ liếc nhìn phần giường trống bên cạnh, hoặc ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
Mọi người ở kinh thành đều gặp nguy hiểm, các vụ ám sát lần lượt xảy ra, có thể so sánh với những thay đổi mạnh mẽ hai năm trước.
Tôi và Bạch Hằng không thể ra ngoài, buồn chán vô cùng nên kéo hắn đi chơi cờ.
Có người từng nói chơi cờ có thể nhìn ra tính cách một người.
Nước cờ đen trắng sẽ nhìn ra cách một người khi cầm quyền.
Tôi đã từng chơi cờ với Đế Trường Thanh, ban đầu các nước cờ luôn rất gần gũi, sau đó tôi tấn công rất nhanh và chiếm được ưu thế, nhưng lại thường xuyên rơi vào ngõ cụt mà không hề hay biết, tôi không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Trước đây tôi không thể nhìn thấy, nhưng bây giờ khi bình tĩnh và nghĩ lại, hóa ra hắn ta đã âm thầm chuẩn bị với ý định yeet người.
Sau khi đặt một quân cờ xuống, tôi hỏi Bạch Hằng:
"A Hằng, ngươi cảm thấy quý tộc tồn tại là tốt hay xấu?"
Bạch Hằng vừa bị mất một quân:
“Tùy xem người đứng đầu là ai, sự tồn tại của họ có gây hại cho dân hay không. Nhưng nếu thật sự muốn tính toán, ngươi và ta cũng là người nhận được quyền lợi của gia tộc.”
Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ ở độ tuổi trẻ như này, hắn lại có tầm nhìn sâu sắc đến vậy.
Tôi hỏi lại: “Trong trường hợp đó, ngươi muốn ai thắng?”
Bạch Hằng trầm mặc một lát, trả lời:
"Ta không thể khống chế được kết quả, nhưng nếu là ta, hy vọng trên thế giới tất cả mọi người đều thắng."
Ý hắn là ‘nếu tôi sống lương thiện thì cả thế giới sẽ yên bình???’
Tôi cười khổ:
“Ngươi cho rằng trên thế giới này tất cả mọi người đều có thể được cứu sao?”
Hắn ta ngạc nhiên nhìn tôi:
“Đương nhiên không thể cứu được mọi người, cho nên Bệ hạ muốn làm suy yếu các gia tộc để nhiều người có đủ sức mạnh và cơ hội để tự mình lên tiếng.”
Tôi choáng váng, vậy là ngay từ đầu nỗ lực vực dậy kinh thành của tôi đã sai rồi sao?
Hai chúng tôi, hỏi và trả lời, đến và đi.
Chỉ trong chớp mắt, các quân cờ đã nằm đầy trên bàn cờ.
Đến một lúc nào đó, quân cờ Đen rơi vào tình thế tuyệt vọng.
Tôi bình tĩnh nhìn Bạch Hằng.
Đứa trẻ này có vẻ sau này sẽ là một tay chơi chính trị giỏi.
Tôi không cử động hồi lâu, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng cười nhẹ.
Tôi ngước mắt lên thì thấy Đế Trường Thanh đã đứng phía sau tôi từ lúc nào.
Hắn mỉm cười và nắm tay tôi.
Trong khoảnh khắc, mọi quân cờ đều có ý nghĩa.
Xem ra không ai có thể so sánh được với Đế Trường Thanh.
Lúc này, bàn cờ đã đi vào thế hoà.