Suy nghĩ một lát, tôi thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Hằng.
Hắn dường như muốn tức giận, nhưng khóe mắt thoáng thấy ánh mắt hạnh phúc của phụ thân mình, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.
"Bạch Linh Hi, đừng chạm vào ta."
Tôi cười lớn:
“A Hằng, A Hằng à, ta sai rồi!”
Bạch Hằng sửng sốt một lát, khó hiểu nhìn ta.
Tôi hỏi: “Sau này đệ muốn làm gì? Muốn có tên tuổi hay chuyên tâm học tập như thầy của đệ?”
Danh tiếng của Quý Thanh Thần đã được biết đến, Hoàng đế Trường Thanh từng muốn mời ông về làm dưới trướng của mình và giao quyền tể tướng cho ông. Nhưng hắn đã bị từ chối. Có vẻ như Quý Thanh Thần đã ra một quyết định sáng suốt.
Bạch Hằng trầm mặc hồi lâu, chờ đợi, giọng hơi khàn nói:
"Ta không biết, có lẽ..."
Dừng một chút, hắn nói:
“Về tiếp quản công việc của cha đi. Ta sẽ ủng hộ tỷ, một người vô dụng như tỷ có lẽ không bao giờ lấy chồng và luôn cần tiêu tiền.”
Tôi giật mình, dù có nói không thích tôi thì hắn vẫn yêu thương chị gái mình!
Ánh mặt trời có chút chói mắt, tôi giơ tay lên che lại, chợt mỉm cười:
“Nhưng đệ không muốn phải không?”
Bạch Hằng nghiêng đầu, giọng điệu giễu cợt nói:
"Sao ngươi phải quan tâm nhiều như vậy? Ngươi hiểu sao?"
Tôi nhìn hắn, ấm áp nói:
“Đệ muốn làm gì thì làm, tham vọng của người đàn ông là phải ra biển lớn. Giao việc gia đình cho ta. Tỷ tỷ sẽ lập nghiệp!"
Bạch Hằng không thể tin quay lại nhìn tôi:
"Ngươi bị bệnh à? Đầu óc hoàn toàn bị đốt cháy rồi sao? Những lời ngươi nói bây giờ còn táo bạo hơn trước."
Tôi thản nhiên cười: “Cứ chờ xem!”
Bạch Hằng đang muốn nói lại thôi:
"Cả nhà chúng ta cũng không yêu cầu ngươi nhiều, chỉ có hai điều, sống sót và đừng gây rắc rối.”
Tại sao đứa trẻ này lại có cái miệng độc ác như vậy?
Nụ cười của tôi cứng đờ trên môi, nghiến răng nói:
"Bạch Hằng, ngươi cứ chờ đi, sớm muộn gì ta cũng sẽ làm ngươi sáng mắt ra!”
Bạch Hằng lo lắng việc học hành, ở nhà hai ngày, vội vàng rời đi.
Hai ngày qua, tôi cũng đã hiểu ra tính cách của hắn, trước mặt người ngoài thì lễ phép, nhã nhặn nhưng lại nghiêm khắc với riêng tôi.
Nhưng tóm lại, cậu ta vẫn tốt hơn nhiều so với một con quái vật vô tâm chỉ biết lợi dụng và lừa dối người khác. Vẫn là một đứa trẻ ngoan.
Trước khi đi, hắn tha thiết nói với tôi:
“Giờ thì ổn rồi, đừng quay lại con đường cũ nữa”.
Sau khi Bạch Hằng rời đi, tôi lại nghỉ ngơi thêm nửa tháng, trong thời gian đó tôi thậm chí còn lén lút ra ngoài vài lần.
Sau khi có đủ tin tức, tôi tự tin bước vào phòng làm việc của Bạch Vân Hải.
"Cha, nữ nhi có một điều muốn hỏi?"
Có lẽ bởi vì trước đó Bạch Linh Hi làm ra chuyện khiến ông đau đầu, trong mắt Lão Bạch gia hiện lên một tia cảnh giác.
Cuối cùng, ông nhẹ nhàng nói: "Có chuyện gì với Nhạc Nhạc vậy?"
Tôi chậm rãi nói: “Vì người đã gửi đệ đệ đến học nghề của Quý tiên sinh, nên không thể để đệ ấy về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình và trở thành doanh nhân sau khi học xong phải không?”
Bạch Vân Hải dừng lại, tôi nói tiếp: “Cho dù thương nghiệp của người có lớn đến đâu, trừ khi là số một đế quốc, danh tiếng buôn bán của người cuối cùng sẽ kém dần đi.”
"Không biết phía sau có bao nhiêu kẻ ghen tị với việc làm ăn của chúng ta, nhưng tại sao không ai dám động tới? Là bởi vì có Thẩm gia đứng sau lưng mẹ ta. Nhưng sau này… liệu có thể chống lưng được mãi?”
Vẻ mặt Bạch Vân Hải trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn tôi: "Nhạc Nhạc, con muốn nói gì?"
Trong đôi mắt đó dường như có một tia mong chờ không thể giải thích được.
Tôi nói nhỏ nhẹ nhưng rất nghiêm túc:
“Cha, danh tiếng của nữ nhi đã bị hủy hoại, chắc chắn kiếp này sẽ không thể gả được cho một gia đình tốt. Người có thể dạy con cách kinh doanh có được không?”
“Cho dù không có danh tiếng tốt, vẫn có thể sống sung sướиɠ trăm năm nhờ việc kinh doanh của Bạch gia.”
Bạch Vân Hải sắc mặt biến đổi, mắng:
"Nói nhảm, ngươi là nữ nhi của Bạch Vân Hải ta, chỉ cần ngươi muốn gả, sẽ có rất nhiều người đồng ý."
Tôi cười mỉa mai: “Đoán xem, họ cưới con vì tiền của người, hay vì họ thực sự mến mộ con?”
Bạch Vân Hải bị câu hỏi của tôi làm cho nghẹn, không nói nữa.
Tôi khẽ thở dài, tiếp tục dụ dỗ: “Cha, sau chuyện này, khi ốm nặng nhìn lại quá khứ, tiểu nữ cảm thấy hành vi ngày xưa của mình thật nực cười. Thân là nữ nhi nhưng con muốn đi theo con đường riêng của mình. Ai nói là phụ nữ chỉ có thể kết hôn thôi?”
Bạch Vân Hải còn chưa kịp nói, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một nụ cười:
"Nói hay lắm, quả nhiên là nhi tử của Thẩm Ninh Mai ta!”
_______________
Tôi và Bạch Vân Hải ngẩng đầu thì thấy Thẩm Ninh bước vào với đôi mắt đỏ hoe.
"Lão gia, ta nghe được người cùng Nhạc Nguyệt nói chuyện, ta ủng hộ Nhạc Nguyệt."
Một cảm giác chua xót và ấm áp lâu ngày bỗng dâng trào trong lòng.
Khi tôi đang chọn ngành đại học, gia đình muốn tôi học quản trị kinh doanh để sau khi ra trường tôi có thể về làm việc tại tập đoàn của gia đình.
Nhưng tôi đã đi theo con đường riêng của mình và chọn ngành mình thích, lúc đó mẹ tôi cũng ủng hộ tôi theo cách này.
Nhưng có lẽ, tôi đã thừa hưởng tài năng kinh doanh từ trong xương và tôi đã sử dụng tất cả những thứ mà lúc còn ở thế giới của mình tôi không thích để đến đây thành lập Hội quán thương nhân.
Tôi dừng những suy nghĩ này lại và mỉm cười nhìn Thẩm Ninh Mai.
Bạch Vân Hải vẫn cau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Phu nhân!"
Thẩm Ninh Mai vỗ nhẹ tay tôi, nhẹ nhàng nói:
“Nhạc Nhạc, con ra ngoài trước đi, ta và cha con có chuyện muốn nói.”
Tôi biết mọi việc phải làm từng bước một nên tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Hơn nữa Bạch Vân Hải cũng giống như người cha hiện đại của tôi, ông ấy vẫn là một người nghiêm khắc, nhưng chỉ cần Thẩm Ninh Mai nói gì, ông đều nghe theo!
Sau khi bước ra khỏi cửa, tôi đi chậm lại, nhưng lại nghe thấy giọng điệu của Thẩm Ninh Mi trầm xuống:
“Lão gia, người ở kinh thành hai năm nay càng ngày càng khó đoán, có thể có ý định tiêu diệt các thương nhân. Nếu như nhà họ Thẩm... chúng ta phải lên kế hoạch sớm.…”
Tôi liếc nhìn bầu trời trong xanh ở thành Dương Châu, tim tôi lỡ nhịp.
Sau khi tỉnh lại, tôi chỉ hỏi về Bạch gia và thành Dương Châu, còn về kinh thành và hoàng đế, tôi vẫn luôn cố ý tránh né.
Người ở kinh thành đó... hẳn không phải là Đế Trường Thanh.
Hạ gia là gia tộc lớn nhất nhà Thanh, nếu hắn ra tay, việc đầu tiên hắn làm chính là giơ kiếm chống lại Hạ gia.
Hắn yêu Hạ Mộng Ngọc nhiều như vậy, sao có thể để nàng đau buồn?
Làm gì có kẻ nào yêu mà làm vậy?
Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi gạt nó sang một bên, bất kể anh ta là ai.
Bạch Linh Hi đã chế+ từ lâu.
Người còn sống bây giờ là Bạch Nhạc Nhạc, được cha mẹ chiều chuộng, có tiền, nhàn hạ và một em trai.
Tôi không muốn trở thành vị cứu tinh nữa, lần này tôi chỉ muốn bảo vệ gia đình mình.
Không biết Thẩm Ninh Mai đã nói gì với Bạch Vân Hải, trong bữa tối hôm đó, Bạch Vân Hải nói với tôi:
"Nếu Nhạc Nguyệt đã quyết tâm học tập, ngày mai hãy cùng ta đi kiểm tra cửa hàng!"
Đúng như dự đoán, tôi bình tĩnh nói:
"Cảm ơn cha."
Ngày hôm sau, tôi dậy sớm để chuẩn bị.
Trong lúc chờ ăn sáng, Bạch lão gia và phu nhân giật mình khi thấy tôi xuất hiện.
Một giây tiếp theo, Thẩm Ninh Mai cau mày, che miệng cười:
“Thiếu niên xinh đẹp này là con cái nhà ai? Ta có một cô con gái nhỏ, có muốn đến làm con rể của ta không?”
Sau khoảng thời gian bên nhau, tôi đã rút lại ấn tượng đầu tiên về Thẩm Ninh Mai từ lâu - bà ấy có vẻ yếu đuối và không thể tự chăm sóc bản thân.
Ban đầu tôi nghĩ bà là một người phụ nữ truyền thống, hiền lành như nước, lấy chồng làm kim chỉ nam nhưng thực ra bà là một người hiền lành nhưng mạnh mẽ và có tính tình rất cương quyết.
Nói một cách đơn giản, bà ấy giống hệt mẹ tôi.
Có nhiều lúc tôi nhìn hai người này và tự hỏi phải chăng bố mẹ tôi cũng từng nói chuyện như vậy.
Mặc quần áo nam, tôi chào hỏi rồi ngồi xuống:
“Người đừng giễu cợt con. Con làm việc này chỉ để cho tiện thôi”.
Bạch Nhạc Nhạc trước đây đã phóng túng quá nhiều, trong lòng cảm thấy khá có lỗi.
Thẩm Ninh Mai trầm ngâm nhìn tôi mấy cái, sau đó cười nói:
“Yên tâm, với bộ dạng của con bây giờ, cho dù mặc đồ nữ đi ra ngoài cũng sẽ không ai nhận ra.”
Tôi đang uống cháo, ngước lên với vẻ mặt khó hiểu: "Tại sao?"
Bạch Vân Hải bình tĩnh trả lời:
“Trước đây ngươi bôi phấn hồng lên mặt, ban đêm sẽ dọa trẻ con khóc.”
Nghĩ đến những thứ bột đầy màu sắc đó, tôi im lặng một lúc lâu, sau đó đặt một chiếc bánh bao vào bát của Bạch Vân Hải và Thẩm Ninh Mai.
Tôi chân thành nói:
“Cảm ơn hai người đã bao dung cho con. Phụ thân, phụ mẫu vất vả rồi!”
__________________
Mấy tháng gần đây, người dân Dương Châu phát hiện ma vương nhà họ Bạch giàu có đã lâu không ra ngoài trêu chọc chó mèo.
Thay vào đó, mỗi khi lão Bạch ra ngoài kiểm tra cửa hàng và bàn chuyện làm ăn, đều được một chàng trai trẻ cực kỳ đẹp trai đi theo.
Có tin đồn vợ chồng Bạch Vân Hải không chịu nổi nữa nên đã thuê con rể cho tiểu nữ nhà mình.
Vì lý do này mà tất cả các địa điểm thanh lâu ở Dương Châu, bất kể nam hay nữ, đều buồn bã một thời gian.
Thậm chí, có một số người đa cảm còn khóc lớn nói rằng sẽ từ giã cõi trần và không bao giờ tiếp khách nữa.
Khi tôi nghe tin đồn này, tôi đã phun trà của mình ra.
Tôi thở dài: “Loại tin đồn này có thể lan truyền, hoàn toàn chứng tỏ người dân Dương Châu đang sống rất tốt.”
Hương Ly đang bóp vai tôi rất tò mò: "Sao tiểu thư biết được?"
Tôi cười nhạo và nói:
“Khi không có gì để làm lúc rảnh rỗi!"
Hương Ly gật đầu đồng ý.
Đột nhiên quản gia chạy tới: “Tiểu thư, cửa hàng phía đông thành có chuyện gì đó, nhờ tiểu thư đi xem một chút.”
Tôi đứng dậy, vặn cổ đau nhức và hỏi:
“Cha ta đâu?”
Quản gia ngừng nói một lúc, nhìn ra vẻ thông cảm nói:
“Lão gia đang vẽ chân dung pha nhân và nói ông ấy không rảnh.”
Vài ngày sau khi tôi cùng Bạch Vân Hải đến cửa hàng, tôi “nhanh chóng” học cách đọc và kiểm tra sổ sách kế toán, đồng thời đưa ra một số đề xuất mang tính xây dựng về quản lý kinh doanh, ánh mắt của Bạch Vân Hải đã thay đổi khi nhìn tôi.
Khi quay lại, ông hưng phấn kéo tay Thẩm Ninh Mai, hưng phấn nói:
“Phu nhân, Nhạc Nhạc của chúng ta là thiên tài kinh doanh, có người nối nghiệp Bạch gia rồi!”
Sau khi chỉ dạy tôi được vài tháng, người cha này ném hết mọi chuyện lớn nhỏ vào tôi, còn ông cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Kết quả là ông dành nhiều thời gian hơn cho Thẩm Ninh Mai, và hai người ngày càng trở nên tình cảm hơn.
Vừa bước ra ngoài, tôi vừa lẩm bẩm: “Không phải là sắp có đứa thứ ba sao… ”
Dù sao hai người này cũng chỉ gần bốn mươi, không phải là không thể.
Vì vội ra ngoài nên tôi không có thời gian thay quần áo.
Khi đến cửa hàng ở phía đông thành phố, chúng tôi nhận thấy vấn đề không nghiêm trọng.
Tuy nhiên, một khách hàng đến từ kinh thành nói rằng anh ta bị tiêu chảy sau khi ăn đồ ăn nhẹ ở cửa hàng chúng tôi và có vẻ như anh ta đang cố gắng moi tiền.
Bình thường thì chủ quán sẽ tự mình xử lý, nhưng kẻ này cứ nói là có người làm quan ở kinh thành, quản gia lại sợ đắc tội nhầm người nên phải báo chúng tôi qua.
Tôi vừa đi ra vào, người đàn ông đó sững sờ một lúc khi nhìn thấy tôi, sau đó vẻ mặt thay đổi rõ rệt và lẩm bẩm điều gì đó không rõ.
Tôi đến gần hắn ta, nhưng tôi nghe thấy hắn không ngừng lẩm bẩm:
"Nữ thần Hoàng hậu, Nữ thần Hoàng hậu..."
Tôi cau mày, mặc dù khuôn mặt của tôi rất giống ban đầu, nhưng khí chất và ngoại hình của tôi rất khác, lông mày và môi cũng rất khác so với trước đây.
Và nếu ai đó ở kinh thành biết tôi, sẽ hợp lý hơn nếu họ gọi tôi là phù thủy. Nhưng tại sao họ lại gọi tôi là nữ thần?
Tôi gọi lớn:
“Vị khách này, ngài có yêu cầu gì không? Có cần gọi thầy lang không?”
Hắn ta như bị sốc, lập tức ngước lên nhìn tôi và lắp bắp:
"Không... không cần... ta xin lỗi..."
Nói xong, không đợi tôi trả lời, lập tức hoảng sợ bỏ chạy.
Trong lòng tôi dâng lên một tia u ám, tôi nhỏ giọng nói với chủ quán:
“Tìm người đi theo hắn!”
Trong vòng nửa giờ, người chủ cửa hàng đến báo với tôi rằng người đàn ông đó đã rời khỏi thị trấn.
Tôi cảm thấy bất an và có một ý nghĩ không thể giải thích.
Đêm đó tôi nói với cha mẹ rằng:
“Thời tiết sắp thay đổi, nữ nhi sẽ mang một ít quần áo, chăn gối và thức ăn đến núi Thanh Quan gặp A Hằng.”
Sau đó, cả hai mới nhớ ra rằng họ có một cậu con trai đang đi học xa nhà và đột nhiên tỏ ra xấu hổ.
Họ nhanh chóng khen ngợi tôi là người chu toàn và nhờ tôi chăm sóc con trai họ.
Sáng sớm hôm sau, tôi lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn và đi về phía núi Thanh Quan.
Núi Thanh Quan dù gần hay xa, đi xe ngựa cũng phải ba bốn ngày, cho nên Bạch Hằng hai ba tháng mới về nhà một lần.
Chỉ một ngày sau khi rời thành phố Dương Châu, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Buổi tối, trong căn phòng nhà khách nơi tôi ở, tôi thở dài khi nhìn hai người đàn ông mặc đồ đen lặng lẽ xuất hiện.
Tôi sẽ chế+ vì điều này? Nhà quả nhiên là bến cảng an toàn nhất của tôi!
_______________
Hai người nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên bên ngoài có một ngọn đuốc lóe lên, sau đó là một trận náo động.
Không lâu sau, một giọng nam từ xa truyền đến:
“Bắt kẻ chạy trốn, ai không hợp tác sẽ chịu tội tương tự!”
Tôi liếc nhìn họ lần nữa, và khi ánh sáng ngày càng sáng hơn, tôi nhận ra rằng đôi mắt của một người mặc đồ đen trông thấp hơn người còn lại đang nhắm nghiền, hoàn toàn dựa vào sự hỗ trợ của người bạn đồng hành.
Người cao hơn nói với giọng hơi gấp gáp, nhưng giọng nói lại rõ ràng đến kinh ngạc:
"Bọn ta không phải người xấu chứ đừng nói đến kẻ chạy trốn. Tiểu thư hãy giúp chúng ta. Sau này ta sẽ báo đáp ơn cứu mạng. "
Tôi không phải là cô bé mồ côi bất lực ở kiếp trước, bây giờ tôi chịu trách nhiệm cho mạng sống của rất nhiều người trong nhà họ Bạch, tôi đã học đủ bài học cứu người bất cẩn rồi.
Tôi cầm dao găm để tự vệ, vẻ mặt lạnh lùng nói:
"Ra khỏi cửa sổ ngay, nếu không ta sẽ gọi người."
Người đàn ông đó dường như không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy, sững sờ trong giây lát.
Nghe thấy người bên ngoài hình như sắp lên lầu, anh ta tháo mặt nạ đen trên mặt ra cầu xin.
“Ta có thể ra ngoài dụ những người đó đi, nhưng xin tiểu thư có thể giấu thê tử của ta được không? Nếu ta không quay lại thì đợi nàng tỉnh lại rồi để nàng tự mình đi đến nơi chúng ta đã thỏa thuận.”
Đó là một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai.
Lại nhìn người trong tay hắn, tôi chợt tỉnh táo.
Trong ánh mắt nghi ngờ của hắn, tôi chỉ vào chiếc giường lớn phía sau tấm bình phong, trầm giọng thúc giục:
“Đem thê tử của ngươi trốn vào trong đó đi, nhanh lên.”
Nhờ người cha giàu có của tôi, tuy chỉ là một chuyến đi chơi xa nhưng mọi thứ đều đạt tiêu chuẩn cao nhất.
Ngay cả nơi ở cũng được trang bị những thứ lớn nhất và tốt nhất, không ai được đối xử tệ với đứa con gái quý giá của ông.
Chiếc giường lớn của tôi quá đủ để che giấu hai người họ.
Người đàn ông với vẻ mặt biết ơn, nhanh chóng ôm người vào lòng.
Ngoài cửa có tiếng động.
Lính canh của tôi dường như đang tranh cãi với các sĩ quan và binh lính.
Nhìn họ trốn vào xong, tôi bước tới cửa, mở ra và nhìn qua, hai người đang đối đầu nhau ở cầu thang.
Tôi tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Sao ban đêm lại ồn ào thế? Không muốn cho ta ngủ à?”
Đội trưởng của tôi, An Phong cúi đầu nói:
"Tiểu thư, vị chỉ huy này nói rằng hắn ta muốn truy tìm những kẻ đào tẩu. Thần đã nói rằng tiểu thư là người duy nhất ở lầu ba."
Tôi nhìn sang.
"Ta đang nghỉ ngơi ở đây. Ngươi có biết ta là ai không?"
Tướng quân đứng đầu cau mày, phụ tá bên cạnh hình như là người Dương Châu, thì thầm vào tai hắn:
“Đây là đích nữ Bạch Vân Hải, người giàu nhất Dương Châu, mẹ là người Thẩm gia, Thẩm Ninh Mai, người nhà đều làm quan chức ở kinh thành.”
Hắn khẽ liếc nhìn ta một cái, vẻ mặt hoà hoãn nói:
“Thì ra là Bạch tiểu thư. Xin lỗi, đây chỉ là trách nhiệm của bọn ta.”
Tôi khoanh tay nhìn hắn một lúc rồi mỉm cười:
“Ngươi có thể tìm, nhưng không được động vào đồ của ta.”
Nói xong, tôi nháy mắt với An Phong, hắn khẽ gật đầu, lặng lẽ lấy tờ tiền trong tay ra đưa cho tên đứng đầu.
"Tiểu thư của chúng ta phận nữ, quân sư cũng chỉ là lo lắng."
Không có gì mà tiền không giải quyết được.
Quả nhiên, hắn cười toe toét, nhìn lướt qua phòng tôi, xua tay nói:
“Không có ở đây, đuổi tiếp đi.”
Sau khi bọn họ rời đi, tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng và đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Tôi vào phòng gõ lên mép giường gọi hai người ra ngoài, tôi cau mày nói:
“Ngay khi những người đó đi xa, hai người lập tức rời đi.”
Người đàn ông đáp lại.
Nhìn hai người họ, tôi lại mở cửa.
Lính gác hỏi: "Có chuyện gì vậy, tiểu thư?"
Tôi cụp mắt xuống nói: “Đưa thuốc trị đau vàng cho ta.”
Linh canh đều là người nhà tôi, được Bạch Vân Hải tuyển chọn kỹ lưỡng, tuyệt đối đáng tin cậy.
Họ làm theo yêu cầu của tôi mà không hề thắc mắc.
Thuốc vừa được mang tới, tôi ném cho họ và nói:
“Dùng thuốc xong hãy nhanh chóng rời đi.”
Trên mặt người đàn ông có chút xấu hổ:
“Tiểu thư, có thể giúp ta lần nữa được không?”
Tôi cười khẩy:
“Ngươi không phải muốn ta giúp bôi thuốc đâu đúng không? Ngươi nghĩ gì vậy?”
Sắc mặt hắn ta cứng đờ, có chút xấu hổ:
“Ta chỉ muốn cô nương giúp đỡ thê tử của ta.”
Lòng tốt của tôi đêm nay đã cạn kiệt và tôi đứng bất động.
Ngay lúc đó, người phụ nữ rêи ɾỉ tỉnh dậy, khàn giọng gọi: "A Kỳ.”
Nghe được tiếng gọi khẽ, lông mày hắn hiện lên một tia vui mừng:
"Mộng Ngọc, nàng tỉnh rồi à?"
Tôi lại thở dài trong lòng, quả nhiên là nàng ta.
Tại sao số phận chế+ tiệt này lại cho phép tôi gặp lại nam nữ chính?
_______________
Kỳ thực, ngay khi vừa mới cởi mặt nạ ra, tôi đã nhận ra Cố Kỳ, dù sao hắn cũng là nam chính, mặc dù tôi chỉ gặp hai lần khi ở cùng Đế Trường Thanh nhưng với vẻ ngoài khá đẹp trai, khiến người khác khó quên.
Nghĩ rằng chính vì tôi mà hai người đã chia tay từ trước.
Mọi người cũng là nạn nhân của Đế Trường Thanh nên tôi không khỏi giúp đỡ hắn.
Sau khi Hạ Mộng Ngọc tỉnh lại, nàng tháo mặt nạ ra, nhìn xung quanh: “Chúng ta đang…”
Còn chưa nói xong, ánh mắt đã rơi vào người tôi, giọng nói có chút khó tin:
"Bạch Linh Hi?"
Tôi hơi cau mày và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Kỳ vội vàng bịt miệng nàng ta lại:
“Mộng Ngọc, đừng lớn tiếng như vậy, vừa rồi chính tiểu thư này đã giúp chúng ta tránh khỏi những kẻ truy đuổi."
Hạ Mộng Ngọc dừng lại, cẩn thận nhìn ta một lát, thấp giọng lẩm bẩm:
"Không thể nào, nàng đã chết rồi."
Tôi chậm rãi rót một tách trà, ngẩng đầu lên để nàng ta nhìn, đây hẳn là biểu cảm mà Bạch Linh Hi ban đầu sẽ không bao giờ biểu lộ ra ngoài.
Quả nhiên, nàng yếu ớt nói:
“Xin lỗi tiểu thư, là ta nhất thời bối rối nhận nhầm người. Cô rất giống một người bạn cũ của ta.”
Cố Kỳ nghe xong cũng liếc nhìn tôi một cái, sau đó nhỏ giọng nói với Hạ Mộng Ngọc:
“Thực sự trông rất giống người đó.”
Bạn cũ?
Tôi đột nhiên thấy kỳ lạ.
Cho dù Hạ Mộng Ngọc và tôi không có thù oán gì, thì chúng tôi cũng không thể là bạn bè!
Rốt cuộc lúc đó là ai luôn cố yeet tôi?
Dù tôi cũng muốn chế+ nhưng đó là do tôi tự chuốc lấy thất bại. Nhưng chính Hạ Mộng Ngọc đã hại chế+ Phù Lưu.
Nghĩ đến Đế Trường Thanh, thủ phạm của tất cả những chuyện này, răng tôi bắt đầu ngứa ngáy vì hận.
Chỉ vậy thôi, tôi xua tay với vẻ mặt buồn bã:
“Dùng xong thuốc thì hãy rời đi.”
Nói xong tôi ngồi ra trường kỷ, một tay chống cằm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau một tiếng động nhỏ, tôi nghe thấy tiếng bước chân của hai người đang tiến lại gần.
Giọng nói yếu ớt của Hạ Mộng Ngọc truyền đến:
“Đại ân đại đức tại hạ không bao giờ dám quên. Mạn phép hỏi quý danh ân nhân.”
Tôi thực sự muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra với hai người này.
Hạ Mộng Ngọc không phải là hoàng hậu sao? Tại sao lại bỏ trốn cùng Cố Kỳ? Có phải là bỏ trốn không?
Không phải kịch bản bị thay đổi đã khiến tôi bị xóa đi sao, vì sao tên cẩu hoàng đế Đế Trường Thanh còn chưa chế+?
Hai người này định làm gì trong tương lai? Nổi loạn?
Nhưng tôi cũng biết rất rõ rằng càng biết nhiều thì càng chế+ sớm.
Thế nên tôi phải kìm nén sự tò mò của mình và giả vờ sâu sắc.
“Nếu ngươi muốn báo đáp thì cứ coi như hôm nay ta chưa cứu ngươi.”
Nhưng hai người lại cùng nhau quỳ xuống, bên ngoài vang lên sấm sét.
Tôi kinh hoàng! Chuyện gì thế này? Nếu để nam nữ chính quỳ xuống, tôi sẽ bị sét đánh sao?
Tuy nhiên đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, sau một tiếng sấm, bên ngoài trời bắt đầu mưa.
Tôi nghe tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài, thở dài:
“Đứng dậy đi.”
Hai người đều không nhúc nhích, ta bất đắc dĩ nói:
"Dương Châu, Bạch Nhạc Nhạc."
Hạ Mộng Ngọc trợn tròn mắt, lẩm bẩm:
“Tiểu thư họ Bạch?”
Tôi giả vờ bối rối:
“Ngươi nói gì cơ?”
Hạ Mộng Ngọc lắc đầu, hai người đứng dậy, đỡ lẫn nhau.
"Ta tên Hạ Mộng Ngọc, còn đây là phu quân của ta, Cố Kỳ."
“Nếu phu thê chúng ta may mắn sống sót, nhất định sẽ quay lại để báo đáp ân nhân”.
Nhìn thấy hai người đi về phía cửa sổ, dường như họ sẽ rời đi ngay lập tức.
Trời càng lúc càng mưa to, tôi không thể chịu được khi nghĩ đến việc hai người này bị thương nặng như vậy.
Cuối cùng, tôi không nhịn được nói:
“Sau khi mưa tạnh thì đi, không quá một canh giờ.”
Tôi thấp giọng lẩm bẩm:
“Cứu hai người tốn rất nhiều công sức, nếu vết thương bị nhiễm trùng thì cứu cũng vô ích.”
Dù biết hai người này có lẽ có số phận của nhân vật chính nhưng cứu người thì nên cứu đến cùng.
Hai người sững sờ một lúc rồi nhìn nhau, mỉm cười và đồng thanh cảm ơn.
"Vậy làm phiền tiểu thư.”
Khi nhìn hai người vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, tôi nhận ra Hạ Mộng Ngọc cũng đang mỉm cười, dịu dàng, hiểu chuyện và lễ phép trước mặt người yêu.
Tâm trạng của tôi lại lên xuống thất thường.
Đế Trường Thanh, tên khốn nhà ngươi sẽ bị trời trừng phạt!
Hai người trở lại bàn ngồi xuống, Cố Kỳ trầm tư nói:
"Nhạc cô nương có thể về phòng nghỉ ngơi, đợi mưa tạnh chúng ta liền rời đi."
Tôi tức giận nói:
“Hai người bị thương ngồi đây thì ta có thể ngủ được không? Các người nên đi nghỉ một lát để có sức mà chạy trốn.”
Sau đó cả hai chúng tôi cùng cười, cuối cùng cả ba đều không cử động.
Hạ Mộng Ngọc nhìn tôi chăm chú một lúc lâu, nhưng không nói nữa.
Tôi ngáp và hỏi:
“Cô nương có điều gì muốn nói không?”
Nghe được câu hỏi của tôi, Hạ Mộng Ngọc đã hạ quyết tâm:
"Nhạc tiểu thư, nghe lời ta, đừng bao giờ tới kinh thành."
Tôi cảm thấy buồn ngủ, cau mày và hỏi cô ấy:
"Tại sao?"
Hạ Mộng Ngọc vẻ mặt buồn bã, Cố Kỳ cũng vẻ mặt nghiêm túc:
“Ngươi chỉ cần biết, chúng ta sẽ không làm hại ân nhân của mình.”
Thấy tôi đang trầm tư, Hạ Mộng Ngọc nắm tay tôi nói:
“Ngươi nhất định phải tránh xa một người tên Đế Trường Thanh.”
_________________
Sau đó dù tôi có hỏi bao nhiêu đi chăng nữa thì cả hai người họ vẫn im lặng.
Nỗi bất an trong tôi ngày càng lớn.
Xem ra, Đế Trường Thanh nhất định đã làm chuyện gì đó khủng khϊếp trong hai năm kể từ khi tôi chế+.
Khi tôi chìm vào giấc ngủ lần nữa, trời đã sáng. Hai người họ không biết rời đi từ lúc nào.
Tôi tắm rửa như không có chuyện gì xảy ra rồi tiếp tục hành trình đến núi Thanh Quan.
Ba ngày sau, tôi đã đến nơi.
Sau vài tháng không gặp, Bạch Hằng đã cao hơn.
Nhìn thấy ta, trong mắt hắn đầu tiên hiện lên một tia vui mừng, sau đó lạnh nhạt nói:
"Sao ngươi lại tới đây?"
Tôi giơ tay xoa đầu hắn, mỉm cười nói:
“Tiểu đệ, ta nhớ đệ!”
Vừa nói, tôi vừa hạ lệnh chuyển những thứ mang đến cho Bạch Hằng vào phòng.
"Những thứ đó dành cho các bạn của A Hằng, và thầy Quý.”
Tai Bạch Hằng thoáng qua một tia đỏ thẫm, hắn giả vờ bình tĩnh:
“Ta nhìn thấy thư của cha, nói gần đây tỷ đang học kinh doanh?"
Tôi quay lại nhìn hắn, đắc ý nói:
“Đúng vậy, khi nào ta học tốt thì toàn bộ tài sản của gia đình sẽ là của ta”.
Bạch Hằng trợn mắt nhìn tôi:
“Ai muốn tranh đoạt những thứ đó với ngươi?”
Vừa nói, hắn vừa thấp giọng lẩm bẩm:
“Ngươi chính là như vậy, không có của cải làm vật phòng thân, ra ngoài sẽ bị người khác mắng.”
Lòng tôi bỗng nhiên run lên, cảm thấy thân thuộc như người một nhà.
Từ núi Thanh Quan nhìn ra xa, những đỉnh núi cuồn cuộn, mây mù đan vào nhau, ánh sáng và bóng tối nhấp nhô giữa hoa cỏ.
Tôi nhìn về phương xa rồi đưa mắt lại nhìn khuôn mặt ngày càng rõ ràng của Bạch Hằng:
"A Hằng, cứ làm những gì đệ muốn. Đừng lo lắng. Ta sẽ chăm sóc tốt cho phụ thân, phụ mẫu."
Nói đến đây tôi lại nghĩ đến bố mẹ ở thế kỷ 21, nhưng có chị cả và anh hai ở đấy, bố mẹ tôi chắc sẽ có một cuộc sống tuyệt vời.
Nói thế nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi bối rối.
Bạch Hằng sửng sốt một lát, có chút lúng túng, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc:
“Ngươi là Bạch Nhạc Nhạc, không cần ép buộc mình làm những việc mình không thích, chỉ cần có ta ở đây, không cần lo lắng ai bắt nạt.”
Tôi bàng hoàng, dường như nhớ lại lời nói của một thanh niên khác bên tai.
"Linh Hi, ta thích nhất sự nhanh nhạy của ngươi."
Lúc đó hắn còn đang tự mãn, hóa ra người thực sự thương bạn sẽ không cần bạn phải nhạy cảm!
Tôi giơ tay lên búng nhẹ, giọt nước nơi khóe mắt biến mất.
"A Hằng, sư phụ của ngươi đâu? Ta trước tiên tới bái kiến
người."
Bạch Hằng tựa hồ không quen với việc tôi hiểu chuyện và khách khí, nhưng vẫn nói:
"Hình như có khách quan trọng tới, sư phụ đang đợi khách, ngươi có đói không? Ta dẫn ngươi đi ăn."
Tôi gật đầu nhướn mày:
“Sao đệ không cùng ta xuống núi đến quán trọ nơi ta ở? Ta sợ đệ sẽ nhớ đồ ăn ở nhà. Nên đã mang đầu bếp ở nhà đến. A Phú cũng đi cùng.”
Bạch Hằng sắc mặt lập tức thay đổi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đây là nơi học tập, đừng kiêu ngạo ngông cuồng."
Tôi im lặng, sau đó lại nhẹ nhàng biện hộ:
“Cha nhờ ta chăm sóc ngươi đấy.”
Bạch Hằng trừng mắt nhìn tôi, tôi nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình:
"Được rồi, được rồi, ta sai rồi, để ta thử món đệ thường ăn."
Hắn nghe được câu này mới thôi cau mày, dẫn tôi về phía học viện.
Học viện Thanh Viên Sơn rất rộng lớn, ngoài Quý Thanh Thần đứng đầu, còn có rất nhiều học giả khác cùng những sĩ tử đến học.
Sau khi nhận Bạch Hằng làm truyền nhân, Quý tiên sinh không nhận học trò nữa.
Đi ngang qua một khoảng sân độc lập và trang nhã, Bạch Hằng giới thiệu với tôi:
“Đó là nơi ở của thầy.”
Tôi nhìn hàng lính canh mặc áo đen đứng ngoài cửa, cau mày, định nói gì đó.
Cánh cửa sân đột nhiên mở ra, tôi sững người khi nhìn thấy một bóng người mặc quần áo trắng bước ra.
Không ngờ lại có thể gặp được Đế Trường Thanh ngoài ý muốn như vậy.