EDITOR: Mon
Tên say rượu bi đạp đến vỡ đầu chảy máu, bùm một tiếng ngã sấp trên mặt đất.
Trong không khi, một vùng yên tĩnh.
Tên say rượu một mặt máu me be bét, không rõ sống chết.
Kinh Hoan nhẹ nhàng rủ xuống lông mi giữ hai đầu lông mày mang theo kiêu căng tản mạn, tầm mắt chuyển ngoặt về phía hai người ở cửa.
"Mới vừa rồi vô ý làm dơ quần áo của công tử, thật sự vô cùng xin lỗi, không biết ở đâu có nơi nào mở cửa tiệm bán quần áo, công từ theo ta đi dạo đổi lại một bộ quần áo sạch sẽ mới, xem như lễ mọn tạ tội."
Địch Tân khôi phục lại tinh thần, ánh mắt chạm tới trên khuôn mặt xinh đẹp ngậm lấy nụ cười, ấp a ấp úng mở miệng: "Không... Không cần, ta trở về nhà thay một bộ mới là được.
Địch Tân nói xong lập tức liền cuối đầu, khuôn mặt nóng lên chịu không được, dấu trong ống tay áo ngón tay không được tự nhiên mà cuộn lại.
Ánh mắt nam nhân áo làm từ trên người Kinh Hoan lại đảo vể phía Địch Tân qua lại, giống như phát hiện ra cái gì, vội vàng hướng tới Kinh Hoan niềm nở: "Vậy làm phiền cô nương rồi."
Kinh Hoan gật đầu: "Đây là chuyện phải làm, Công tử biết nơi nào bán quần áo không?."
Địch Tân: “Không cần......”
Nam nhân áo lam đánh gãy lời Địch Tân nói: "Kìa nói ở ngay bên kia."
Kinh Hoan đuôi mắt hơi nhếch lên, dẫn đầu xoay người: "Vậy chúng ta đi thôi."
Nam nhân áo lam A một tiếng, lôi kéo Địch Tân chạy theo.
Địch Tân tức giận nhìn nam nhân áo lam, muốn quay đầu hướng về nhà rời đi, lại bị nam nhân áo lam mạnh mẽ kéo đi.
Địch Tân túm lại óng tay áo, giọng nói trong trẻo bất đắc dĩ: "Biểu Ca, chúng ta vẫn nên trở về thôi, sắc trời cũng đã khuya rồi, nếu ta trở về quá muộn phụ thân nhất định sẽ trách phạt."
Tôn Tinh Tân, chỉ chỉ về hướng Kinh Hoan, làm mặt quỷ.
"Vị cô nương kia rõ ràng đối với ngươi có ý, người cả ngày chui rút trong nhà, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, ta mỗi ngày đều sau, sợ ngươu không lấy được vợ."
"Ta nhìn thấy vị cô nương này quần áo bất phàm, nhất định sinh ở gia đình giàu có, người ta coi trọng ngươi, ngươi còn không vui."
Địch Tân trên mặt đỏ ửng càng thêm đỏ, ngay cả cổ cùng tai đều đỏ bừng, theo bản năng nhìn về phía Kinh Hoan cứ sợ nàng nghe thấy, tức giận nói: "Biểu Ca ngươi chớ nói bậy, coi chừng ta sau này không giúp ngươi ra ngoài liêu lỏng."
Tôn Tinh Tân vừa nghe xong lời này lập tức vội vàng xintha: "Ta sai rồi, ta không lắm lời nữa được chưa."
Địch Tân ừ nhẹ một tiếng, cũng không nói thêm câu nào, nhẹ nhàng nện bước chân đuổi theo Kinh Hoan vào tiệm quần áo.
Kinh Hoan lúc này đã chọn tốt cho hắn quần áo mới, vẫn là màu trắng xanh, cổ áo cùng tay áo đều thiêu hình đám mây màu xanh.
Chờ Địch Tân thay xong quần áo, Tôn Tinh Tân cười tủm tỉm hỏi: "Xin hỏi cô nương là quý nữ nhà ai?."
Kinh Hoan nhàn nhạt liếc hắn, không hề giống khi nhìn Địch Tân ôn hòa, trong mắt mang theo cao ngạo, làm người ta khó thân cận.
"Tiền ta đã thanh toán, còn có việc, ta đi trước. "
Noi xong, Kinh Hoan cũng không để ý sắc mặt Tôn Tinh Tân thế nào, hạ mi phủi phủi óng tay áo không tồn tại tro bụi nghênh ngang rời đi.
Khi rời đi cũng không quên mang theo còn dư lại bình rượu kia.
Chờ Địch Tân thay xong quần áo bước ra, nhìn quanh bốn phía, không phát hiện bóng dáng của Kinh Hoan, cặp mắt sáng ngời kia hơi ảm đạm xuống.
Biết được từ miệng chưởng quầy Kinh Hoan đã thanh toán xong tiền bạc, ánh mắt càng thêm ảm đạm.
Tôn Tinh Tân đem tất cả thu vào trong ánh mắt, chờ hai người bước ra khỏi cửa tiệm, cười nói: "Vị cô nương này cũng thật cao ngạo, chỉ sợ thân phận không thấp."
Địch Tân thấp giọng ỏm ờ cho qua, liền không lên tiếng nữa.
Hiển nhiên tâm tư không biết đã bay đến phương nào.
"Ký Chủ, ngươi vì sao đối với nam nhân vừa rồi nhiệt tình như vậy?."
Vân Đoàn cũng lần đầu tiên thấy Kinh Hoan đối với người khác tốt như vậy.