Zoe đẩy cửa bước vào quán Night, lúc này là sáu giờ chiều, cậu cố ý đến sớm hơn các nhân viên để tìm gặp Jill, cậu đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy Jill đâu cả, Zoe đi một vòng quanh quán vẫn không thấy Jill. Zoe nghĩ thầm, cậu ấy có thể trốn ở đâu trong quán này nhỉ? Zoe bâng quơ đưa mắt nhìn qua quầy rượu, một suy nghĩ chợt lóe trong đầu “là hầm rượu” đúng rồi, hầm rượu vừa lạnh lẽo vừa âm u lại kín đáo không có chút ánh nắng mặt trời ấm áp nào có thể gọi đến, chắc chắn Jill đang ở đó.
Zoe nhanh chân đi đến căn phòng nhỏ phía sau quán, cậu đứng trước cái cửa sập dưới chân mình rồi ngồi xổm xuống, Zoe đưa tay xoa xoa mặt mình như muốn làm tỉnh táo hơn, cậu khom người lắng tai nghe. Nhưng không thể nghe được một âm thanh nào từ phía dưới hầm. Zoe nuốt xuống nước bọt do hồi hộp trong dạ, đây là lần đầu tiên cậu chủ động tìm Jill và cũng là lần cậu cảm thấy căng thẳng đến như vậy, giống như đang đối mặt với một kẻ sát nhân. Nắm lấy vòng tròn sắc và kéo hé cửa sập lên, từ từ, rất chậm rãi cúi người dòm qua kẽ hở. Một mảng tối đen không nhìn thấy được gì, Zoe chống tay đứng dậy dùng hết sức kéo cánh cửa lên, ánh sáng đèn điện trên trần nhà lập tức tràn vào bên dưới hầm.
Men theo cầu thang gỗ Zoe bước từng bước đi xuống, cố gắng giữ bình tĩnh cắt lên tiếng gọi khẽ, “Jill… Cậu có ở đây không, Jill…”
Zoe mở công tắc đèn trên tường, đèn dưới tầng hầm được bật sáng, hiện tại mọi ngóc ngách trong hầm đã hoàn toàn sáng tỏa, một lần nữa cậu gọi khẽ lên một tiếng.
“Jill, cậu có ở đây không? Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
“Thật sao?”
Một giọng nói lạnh lẽo từ phía sau lưng phát ra làm Zoe giật mình vội vàng xoay người rồi lùi hẳn về phía sau mấy bước, lưng cậu đυ.ng mạnh vào kệ rượu làm những chai rượu va vào nhau kêu keng keng.
Lưng bị đau Zoe đưa tay lên xoa xoa, giọng cậu cáu gắt, “Cậu có thể đừng hù doạ người khác như vậy được không?”
“Xin lỗi.” Jill áy náy, “Tôi cứ tưởng cậu đã quen với việc xuất hiện của tôi, không ngờ hôm nay lại bị giật mình như vậy, cậu có sao không?”
“Không sao.” Zoe lắc đầu sau đó quan sát Jill từ trên xuống dưới, có chút ngoài dự định mà nhìn hồn ma trước mặt.
“Linh hồn của cậu dường như đã rõ ràng hơn rất nhiều.”
“Thật vậy sao?” Jill vui mừng hớn hở, “Cậu nhìn ra điều này thật sao? Thật là tuyệt quá đúng không?”
Zoe chậm rãi quan sát Jill, giọng nói ví như cậu đang rất ngạc nhiên, “Cậu, vui mừng đến vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, nếu một ngày nào đó tôi trở lại thành người thì thật là tuyệt vời quá...”
Nói được một nửa Jill dừng lại không nói tiếp, vì nó nhìn thấy ánh mắt khác thường của Zoe đang nhìn mình, làm sao một hồn ma có thể trở lại thành con người trừ phi nó làm điều ác độc nghịch lại quy luật nhân sinh, bằng một cách nào đó mà cướp đi sự sống của người khác để gia tăng sức mạnh cho linh hồn mới có thể tồn tại được như con người.
Jill như muốn lảng tránh ánh mắt trực tiếp của Zoe, giống như bị nhìn thấu nội tâm, nó nhìn ngó bâng quơ gượng cười nhạt nhẽo nói lãng sang chuyện khác, “A… Cậu tìm tôi để nói chuyện à, là chuyện gì vậy?”
“Tối qua tôi đã chờ cậu rất lâu, cậu đi đâu vậy?” Giọng Zoe từ tốn.
“Chỉ là đi hóng gió thôi, cậu biết tôi cô đơn lắm mà.” Jill cười cười.
“Là cậu phải không Jill?” Zoe đứng nghiêm túc trước mặt Jill, không muốn vòng vo nữa cậu đi thẳng vào vấn đề, “Chính cậu đã gϊếŧ chết ba người đàn ông đêm qua đúng không?”
“Cậu nói gì vậy?” Jill bay thong dong lướt qua người Zoe, “Ba người đàn ông nào cơ? Mà tôi chỉ là một hồn ma làm sao có thể làm hại được ai đây?”
Zoe nhìn theo nó mất kiên nhẫn giọng nghiêm nghị, “Tôi cá là cậu dư sức làm được điều đó Jill à, chẳng phải cậu đã cầm được đồ vật đó sao? Tôi đã xem qua hiện trường vụ tai nạn, rõ ràng đã có ngoại lực rất lớn nâng chiếc ô tô lên không rồi liên tiếp ném nó vào trụ điện đến nổi nó bị biến dạng thành một khối sắt không còn hình rõ hình thù, cả ba người đàn ông trong xe đều chết, thân thể lại càng khủng khϊếp hơn đến nổi người thân không thể nhận diện được gương mặt.”
Zoe bước lên phía trước gần chỗ Jill đang đứng, “Nếu không phải là cậu thì là cái gì lại có thể làm được như vậy hả Jill?”
“Hahaha…” Jill cười lớn nhìn Zoe, “Ai mà biết được chứ, cậu là đang nghi ngờ tôi sao?”
Như muốn thách thức, Jill kề sát gương mặt mình vào mặt Zoe, chỉ cách một chút nữa thôi là hai gương mặt một người một ma có thể chạm vào nhau, hốc mắt đen ngòm của nó nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Dường như từ trước đến giờ trong lòng cậu luôn không tin tưởng tôi?... Cũng đúng, tôi là hồn ma kia mà, sao có thể tin một thứ mà con người thường cho là không hề tồn tại trên đời?”
Thoáng chốc nhanh như cơn gió, Jill bay vòng qua đứng sau lưng Zoe, nó nói khẽ vào tai cậu.
“Trước kia cậu đâu có thẳng thắn với tôi như vậy, từ lúc cậu sống cùng tên cảnh sát đó thì sự nghi ngờ trong cậu đối với tôi càng tăng thêm.”
“Không đúng, cậu đừng nói lãng sang chuyện khác Jill…” Zoe nói chen vào.
“Đúng như vậy.” Jill ngắt lời làm Zoe im lặng, “Cậu tránh mặt không muốn nói chuyện với tôi, cậu phớt lờ tôi, cậu đang cố gắng để trở thành một người bình thường là muốn được ở bên cạnh anh ta.”
Jill thở dài một hơi phả ra luồng khí lạnh lẽo, “Cậu biết không Zoe, mỗi ngày khi cậu trở về nhà, tôi đều bay theo phía sau cậu và đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong.”
Jill cười chua xót, “Tôi thấy hai người ở chung với nhau rất vui vẻ, anh ta ngồi trên sofa xem Tivi đợi cậu về, vừa vào cửa anh ta đã ôm chầm lấy cậu, hai người cùng ăn tối rồi bất chợt lại nhìn nhau cười tươi, sáng sớm lại cùng nhau chạy bộ tập thể dục… Tôi cũng rất muốn được như thế Zoe à, nhưng đáng tiếc là không thể vì tôi là một hồn ma. Tôi sẽ không bao giờ biết được cái cuộc sống êm đềm hạnh phúc mà cậu và anh ta đang có, là bởi vì nhờ có những tên cặn bã đó mà tôi đã không bao giờ biết đến cái gọi là sự sống và hạnh phúc huống chi là tận hưởng được nó.”
Tất cả chìm vào im lặng, Jill nghĩ nghĩ lại nói, “À, tôi còn nghe được anh ta nói với cậu “Anh thích em Zoe” khi hai người đứng nhìn mặt trời lên bên bờ hồ, nhưng có lẽ lúc đó cậu không nghe thấy thì phải.”
Jill gật rù, “Xem ra hai người chỉ còn mỗi một việc là lên giường cùng nhau nữa...”
“Câm miệng” Zoe chịu hết nổi liền quát lớn, giọng của cậu có cảm tưởng như vừa bị một cơn nhức đầu khủng khϊếp ập tới bất ngờ và đang hành hạ dữ dội.
Zoe lầm bầm trong cơn nóng giận, “Cậu theo dõi tôi sao?”
“Không đâu Zoe.” Jill nhún vai cười cười tỏ vẻ đáng thương, “Từ trước đến nay giữa chúng ta vẫn như hình với bóng thì làm sao nói là theo dõi, kể từ khi cậu vào ngôi nhà đó ở cùng anh ta, tôi có muốn ở bên cạnh cậu cũng không được, cho nên đành phải đứng lủi thủi cô đơn một mình bên ngoài cửa sổ mà nhìn cậu vui vẻ với người khác.” Jill chặc lưỡi, “Chà, cậu không thấy tôi đáng thương lắm sao Zoe?”
“Im đi.” Zoe ngắt lời, “Đừng dài dòng thêm nữa, tôi chỉ muốn hỏi ba người đàn ông kia là do cậu gϊếŧ đúng không?”
Jill thở ra một hơi dài, giống như lẽ đương nhiên mà cũng không muốn tiếp tục giấu giếm, nó mỉm cười, “Đúng vậy, là tôi làm, tôi trả thù cho bản thân thì sai hay sao? Thật ra tôi cũng không muốn làm như vậy mà là do bọn họ đáng chết. Khi ngồi vào chiếc xe đó, tôi cố tình nhập vào một tên để hỏi bọn chúng có nhớ về cái chết của Jill Stephen trong trại trẻ mồ côi mười mấy năm về trước hay không? Có cảm thấy ăn năng hối hận về việc đã gây ra cái chết thương tâm cho một cậu bé chỉ mới có bảy tuổi hay không?”
“Cậu biết bọn chúng nói thế nào không?” Jill ngao ngán lắc đầu, nó cao giọng thuật lại lời của người đàn ông kia, “Thằng đó chết đi là đáng đời rồi, chết rồi thì thôi ăn năng hối hận thì nó có sống lại được đâu, mà nó yếu đuối như vậy, chỉ đùa có một chút đã ngạt thở nằm đơ ra, cho dù không bị chúng ta bắt nạt thì cũng có đứa khác bắt nạt mà thôi, chết đi càng tốt ấy chứ.”
“Tôi đáng chết lắm sao Zoe? Tất cả những đứa trẻ yếu đuối điều đáng chết hết sao? Nếu là vậy thì hiện tại bọn chúng là những kẻ yếu đuối trước sức mạnh của tôi, tất cả bọn chúng đều đáng chết.”
Mặt Jill lạnh tanh không chút biểu tình nhưng giọng nói của nó thì đầy sự oán hận, nó lầm bầm ví như cơn giận dữ trong lòng còn chưa giải thoát hết.
“Cảnh sát có thể đòi lại công bằng cho nạn nhân bằng cách bắt những kẻ sát nhân vào tù, còn tôi chỉ là một hồn ma, ai có thể đòi lại công bằng cho một hồn ma đây?”
Trong sự im lặng đáng sợ đó Jill nửa mặt lên cười mỉa mai, “Cậu thấy đó, ba gã đàn ông kia không hề bị trừng trị bởi cái mà cậu gọi là luật pháp, cái mà cậu cho là trả giá hay quả báo gì đó, chúng vẫn sống nhởn nhơ còn rất hạnh phúc nữa đằng khác. Tôi không cần ai đòi lại công bằng cho mình, tự tôi đã bắt bọn chúng đền tội… Cái đó mới gọi là công bằng.”
“Tôi không muốn đối lý với một hồn ma.” Zoe quay lưng, “Cậu đã gϊếŧ người, không phải một người mà là ba người, một ngày nào đó không sớm thì muộn cậu cũng sẽ gặp báo ứng. Nhưng mà Jill, cậu đừng tưởng rằng tôi không làm gì được cậu, nếu cậu còn tiếp tục gϊếŧ thêm một người nào nữa…”
Zoe không thèm quan sát nét mặt của Jill hiện tại đang đanh lại, giọng cậu lạnh lùng rít qua kẽ răng như một lời đe dọa, “Cậu thừa biết tôi có thể làm gì với những hồn ma, cho nên hãi dừng lại khi tôi còn xem cậu làm bạn.”
Zoe bước lên cầu thang gỗ lại nghe giọng của Jill vang lên phía sau lưng.
“Cậu đang đe dọa tôi sao?”
Zoe dừng bước, “Tôi không đe dọa, cậu hiểu mà.”
Zoe bước ra khỏi tầng hầm và đóng sập cửa lại, cậu thở ra một hơi bước đi về hướng quầy bar. Phía dưới tầng hầm, không khí lạnh đã bao trùm tứ phía đến nổi làm đông cứng tất cả các chai rượu nằm trên kệ gỗ. Jill đang tức giận, nó không ngờ Zoe lại nói ra những lời như vậy đối với nó, cậu ta đang bất mãn và muốn trừng phạt nó vì nó đã dùng năng lực của mình mà tự trả thù sao? Lý nào là vậy, không đâu Zoe, tôi sẽ làm những việc mà tôi nên làm và cậu sẽ không thể nào ngăn cản tôi được.