Đỉnh điểm của sự ồn ào náo nhiệt là tầm mười giờ, quán bar lúc này đông nghẹt khách, vì trên thực tế, quán bar này duy trì được là nhờ những khách quen gắn bó lâu năm. Nhưng hôm nay lại có không ít khách mới đến, những gương mặt lạ lẫm mà Zoe chưa từng nhìn thấy bao giờ. Hiện tại là gần mười hai giờ đêm khách đã về khá nhiều chỉ còn lại thưa thớt vài người. Cánh cửa quán mở ra rồi cứ thế đóng lại, theo bản xạ mỗi khi cửa mở Zoe lại quay đầu nhìn ra xem có thêm bao nhiêu vị khác ra về và bước vào quán. Đến gần một giờ thì đã không còn ai, mọi người tháo tạp dề quán chuẩn bị đóng cửa. Đúng lúc này cửa ra vào lại mở, có ba người đàn ông đứng tuổi bước vào, áo vest sang trọng, tóc chải chuốt vuốt keo, giày da bóng loáng, chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ biết họ là doanh nhân thành đạt. Ba người đàn ông chẳng buồn nhìn quanh quán mà đi thẳng đến chỗ cạnh quầy rượu kéo ghế ngồi xuống.
Zoe nhanh tay lấy khăn một lần nữa lau sạch sẽ quầy bar rồi quay đầu gọi May đang ngồi trong góc khuất cầm điện thoại nhắn tin. May vừa nghe thấy tiếng Zoe gọi vội vàng đi đến chỗ ba vị khách mới vào để hỏi họ cần gì. Một người đàn ông trong số ba người đang ngồi có gương mặt góc cạnh vòng bàn tay ra phía sau thô lỗ vỗ mông cô gái phục vụ, May giật mình bước lùi ra xa, cả ba người phát lên cười trêu ghẹo cô gái.
“Đùa tí thôi, có cần phải căn thẳng như vậy không cô em.” Người đàn ông vừa có hành động thô lỗ buông lời ngả ngớn.
Một người ngồi bên cạnh cười vỗ vai anh ta, “Đã sờ mông thì phải bo cho người ta đi chứ.”
“Được được, anh sẽ bo cho em.”
Anh ta lấy bóp móc ra tờ một trăm định nhét vào ngực May vì lúc này cô đang khom người, theo phản xạ tự nhiên cô liền tránh người sang một bên rất nhanh đưa tay nhận lấy tờ tiền từ tay người đàn ông.
“Xin cảm ơn quý khách, rượu của quý khách sẽ được mang ra ngay.”
Cô xoay người đi một mạch vào quầy đưa cho Zoe mảnh giấy viết tay, mặt tức giận đến đỏ bừng.
“Đồ dê già.”
Hành động của người đàn ông kia khi đứng ở quầy bar Zoe cũng đã nhìn thấy, cậu uất ức thay cho May, “Có cần em gọi anh Bie ra nói chuyện với ông ta không? Ông ta nên xin lỗi chị.”
May lắc đầu, “Không cần đâu em, làm vậy chỉ phiền phức thêm thôi, mà chị cũng đã lấy hiền của lão đó rồi nên xem như đó là một lời xin lỗi thiết thực nhất.”
May phe phẩy tờ tiền trên tay sau đó nhét vào túi quần chán ghét liếc nhìn ba gã đàn ông đang ngồi phía xa, bọn họ như cảm nhận được ánh mắt của cô mà quay đầu nhìn qua đưa tay vẫy vẫy.
May quay đi không nhìn, cô buồn bực lắc đầu nói với Zoe, “Em thay chị mang rượu ra cho họ, chị không muốn nhìn thấy mấy gã đàn ông khốn kiếp đó nữa.”
Nói xong cô đi thẳng vào phòng thay đồ lấy túi xách rồi đi vòng qua cửa sau rời khỏi quán. Bie từ nhà vệ sinh bước ra nhìn thấy May mặt mày hầm hầm ra khỏi cửa, cũng không thèm nhìn anh mà đóng mạnh cửa lại.
Bie nhăng mày đi ra quầy rượu hỏi Zoe.
“Có ai chọc giận May hả?”
Zoe gật đầu sau đó liếc mắt về phía bàn rượu có ba người đang ngồi bên kia, Bie nhìn theo anh mắt Zoe hỏi, “Họ đã làm gì?”
Zoe không muốn nói về hành động thô lỗ của người đàn ông đó nữa, cậu chỉ lắc đầu sau đó
đẩy khay rượu qua trước mặt Bie, “Anh đem rượu ra cho khách dùm em.”
Khi Bie mang khay rượu đi, Zoe vẫn luôn chăm chú nhìn hành động của ba người đàn ông, không những có cậu mà còn có một hồn ma đứng bên cạnh cậu đang không ngừng tỏa ra khí lạnh tức giận. Jill nhìn chằm chằm ba người đàn ông vừa cười nói vừa uống rượu bên kia quầy bar mà nghiến răng, linh hồn trắng trong suốt của nó không ngừng tỏa ra khí lạnh làm đông cứng những chai rượu trên kệ. Jill gầm lên, giọng nó uất hận đến thấu xương.
“Là bọn chúng, chính là bọn chúng.”
Zoe ngơ ngác nhỏ giọng hỏi, “Cậu đang nói gì vậy, bọn chúng nào?”
Jill chỉ tay về phía ba người đàn ông, “Ba tên đó, là bọn chúng đã cố tình gϊếŧ chết tôi, trong suốt ngần ấy năm tôi không thể nào quên được gương mặt của chúng.”
Jill nhếch miệng cười ác độc, “Cuối cùng cũng gặp lại nhau, không cần phải mất công đi tìm, rất tốt.”
Zoe quay đầu nhìn ba người đàn ông rồi quay lại nhìn Jill, ba người kia tuổi tác khá lớn có thể đã ngoài năm mươi, nếu Jill còn sống chắc hiện tại cậu ấy cũng đã hơn tuổi mình khá nhiều, làm ông của cậu coi bộ hợp lý hơn là làm bạn. Nhưng thái độ này của Jill dường như đang rất tức giận, có khi nào cậu ta muốn trả thù những người kia hay không?
Zoe nghi hoặc hỏi Jill, “Cậu muốn làm gì?”
Giọng nói có chút khó hiểu đầy vẻ hoài nghi này làm Jill khựng lại quay nhìn Zoe, Jill suy nghĩ một chút, đây là quán bar nơi Zoe làm việc, nó không thể vì nóng giận nhất thời mà lao ra gϊếŧ người để trả thù vào lúc này, nếu làm như vậy Zoe chắc chắn sẽ dùng năng lực của mình để ngăn cản nó rồi đuổi luôn nó đi, có khi vì ngăn nó mà Zoe có thể trong lúc nóng giận nuốt luôn linh hồn của nó vào bụng cũng nên. Đến lúc đó nhưng kế hoạch và suy tính từ trước sẽ không thể thực hiện được.
Jill nhịn xuống nóng giận trong lòng thu lại sát ý, phải rồi, nó không thể gϊếŧ người vào lúc này nhất là trước mặt Zoe.
Jill hé miệng cười, một nụ cười vô hại thiến người ta thương cảm, “Không, tôi đâu có định làm gì, chỉ là khi nhìn thấy những người đó tôi lại nhớ đến những chuyện xấu xa mà bọn họ đã làm, cảm thấy nhất thời có chút tức giận.”
Zoe ân cần an ủi, “Không sao đâu Jill, chuyện đã qua rồi, một ngày nào đó họ sẽ gặp báo ứng với những gì họ đã gây ra cho cậu.”
Jill dùng ánh mắt đen ngòm khinh thường nhìn ba gã đàn ông say xỉn, báo ứng sao? Nếu thực sự có báo ứng thì bọn rác rưởi này tại sao vẫn còn tồn tại trên đời? Tại sao lại có cuộc sống vui vẻ và đắt ý đến như vậy? Nhìn bọn chúng đi, thật sự không nhìn ra có người nào trong số họ đã bị báo ứng. Nhưng không cần đợi đến lúc bọn chúng bị báo ứng, chính tôi sẽ khiến bọn họ phải hối hận với những tội lỗi đã gây ra trước đó.
Thấy Jill vẫn nhìn chằm chằm vào ba người đàn ông bên kia, Zoe nhỏ giọng, “Hay là cậu ra ngoài đi dạo, tôi xong việc sẽ ra tìm cậu.”
“Được.”
Jill lập tức biến mất khỏi quán bar nhưng nó không đi đâu cả, nó đang ngồi ngay trong xe của kẻ thù mà chờ đợi, nhất định hôm nay nó phải kết thúc nối hận trong lòng.