Nghỉ ngơi một ngày ở nhà cùng Neil, tối đến mặc dù Neil không đồng ý cho cậu đi làm nhưng Zoe nhất định không chịu ở nhà. Vì cậu không muốn mới vào làm chưa được một tuần lại xin nghỉ, và cũng vì cậu muốn biết người đàn ông đêm qua như thế nào rồi, lúc cậu mơ hồ thanh tĩnh do quá sợ hãi mà bỏ chạy nên chỉ vội vàng nhìn thấy người đàn ông kia nằm co ro không hề động đậy gì.
Vì sự kiên trì của Zoe mà Neil đành phải lái xe đưa cậu đến quán Night làm việc. Hôm nay Zoe đến sớm, cậu bị thương nên Neil không để cậu dùng xe đạp mà trực tiếp trở Zoe đến quan bar. Vừa bước vào cửa đã nghe được lời bàn tán rôm rả của các nữ phục vụ về người đàn ông chết trong con hẻm tối. Neil bước đến chỗ Roger đang ngồi ở quầy bar, còn Zoe thì cúi đầu chào ông chủ rồi đi thẳng một mạch vào bên trong để chuẩn bị công việc.
Roger liếc mắt nhìn Zoe có chút khó hiểu quay sang hỏi Neil, “Đầu cậu ta bị làm sao vậy?”
“Em ấy bị tai nạn.” Neil bước đến kéo ghế ngồi xuống.
“Ôi trời.” Roger giật mình kinh ngạc, “Thế cậu ta có sao không?”
“Không sao, chỉ bị thương nhẹ ở trán thôi.”
Roger trầm tư, “Nhưng cậu ta bị tai nạn khi nào?”
“Là tối qua, khi trên đường từ quán bar trở về.”
Roger thở dài, “Cũng may là Zoe không sao, cũng là tối hôm qua trong con hẻm phía sau quán có người chết.”
“Có người chết?” Neil kinh ngạc tròn mắt nhìn Roger, “Phía sau quán bar này à?”
Roger gật đầu, “Phải, sáng nay tôi đang ngủ ở nhà thì có nhân viên cảnh sát đến, họ nói có người gọi điện đến sở cảnh sát báo tin, là phía sau quán bar có cái xác của một người đàn ông, cảnh sát hỏi tôi tối qua về nhà lúc mấy giờ, có hay biết gì về chuyện này hay không?” Roger lấy cốc nước lọc trên bàn uống một ngụm, hắn nói tiếp, “Tôi nói là không hay biết gì, tôi say rượu và về nhà lúc gần hai giờ, nhân viên phục có thể làm chứng. Rồi họ yêu cầu sáu giờ tối nay tôi phải tập hợp hết mọi người trong quán để thanh tra cảnh sát đến hỏi chuyện, vì xác chết nằm cách nơi này không xa, pháp y khám nghiệm nói rằng thời gian tử vong vào khoảng hai ba giờ sáng, lúc đó quán đóng của cũng tằm trong khoảng thời gian đó. Cho nên cảnh sát muốn hỏi xem có người nào trong quán khi ra về nhìn thấy điều gì bất thường xung quanh đây hay không.”
Neil gật đầu muốn nói gì đó với Roger thì cánh cửa kính quán bar được người từ bên ngoài đẩy vào, Neil và Roger cùng lúc quay đầu, hai người đàn ông cao to mặc đồng phục cảnh sát bước vào.
“Thanh tra Smith.”
Neil đứng dậy, anh nhận ra ngay người đến là ai, cảnh sát Brian Smith vừa là đồng nghiệp vừa là cộng sự của anh ở sở cảnh sát thành phố Wales.
Người thanh niên còn khá trẻ nhưng rất phong độ trong bộ đồng phục cảnh sát uy nghiêm của người thực thi công lý, gương mặt nghiêm nghị, rắn rỏi, hốc mắt sâu và bên trong đó là con ngươi xanh nhạt lạnh lùng. Người còn lại thân hình hơi gầy so với Brian, dù cố tỏ ra một bộ mặt nghiêm nghị nhưng chỉ nhìn thoái qua liền nhận ra anh ta là một cảnh sát mới vào nghề chưa được bao lâu và chưa có kinh nghiệm tra án.
Brian bước đến mỉm cười với Neil, “Sao cậu cũng đến đây, cũng đến tra án sao?”
“Không đâu, tôi đưa người bạn đến đây làm việc.” Neil nhìn qua người đứng bên cạnh Brian gật đầu mỉm cười một cái để chào hỏi, rồi chỉ tay vào Roger, “Ông chủ quán ở đây là bạn thân của tôi.”
“Vậy à.” Brian mỉm cười với Roger, “Nếu là người quen cả thì càng dễ nói chuyện hơn.”
Brian nói với Roger, “ Anh Roger, bây giờ anh có thể gọi hết nhân viên trong quán ra để chúng tôi hỏi chút việc, vấn đề liên quan đến xác chết ở phía sau quán bar này.”
Roger nặn ra nụ cười xã giao hết sức méo mó trên gương mặt, “Tất nhiên là được rồi thưa ngài cảnh sát, chúng tôi luôn sẵn sàng hợp tác trong mọi sự việc, vì đó là nghĩa vụ mà một công dân gương mẫu phải làm.”
Ngoài Neil ra thì Roger từ trước đến nay không ưa gì mấy người cảnh sát. Trong suy nghĩ của Roger, cảnh sát là những người rất giỏi diễn kịch để lừa lấy sự an tâm của những người nhẹ dạ, lời nói và hành động luôn trái ngược nhau, ngoài miệng thì luôn nói ra những điều tốt đẹp mà họ có thể làm tất cả vì sự an toàn của người dân, nhưng khi người dân gặp khó khăn hay nguy hiểm cần sự giúp đỡ thì gọi mãi cũng không một cảnh sát nào chịu nhấc máy nhận cuộc gọi, chỉ nghe những âm thanh máy móc của tiếng trả lời tự động trong điện thoại.
Ví dụ như, “Đây là sở cảnh sát thành phố Wales, xin trình bày những vấn đề mà bạn gặp phải, để lại địa chỉ và số điện thoại liên lạc, rất nhanh chúng tôi sẽ cử nhân viên cảnh sát gần nhất đến giải quyết.”
Thế là chỉ có thể chờ, nếu may mắn thì ba mươi phút sau sẽ có người đến xem xét tình hình, còn xui xẻo thì khi nhân viên cảnh sát đến nơi, người gặp nạn khốn khổ đã tắc thở vì đợi quá lâu mà không có ai đến giúp. Giống như trường hợp bố của Roger, khi ông bị hai tên cướp đột nhập vào nhà đánh đến sắp ngất xỉu, ông đã cố gọi điện thoại báo cảnh sát và khi họ đến nơi thì bố Roger đã không còn thở nữa. Đó là lý do vì sau Roger không hề tỏ ra thích cảnh sát chút nào.
Trả lời qua loa với viên cảnh sát, Roger nhanh chân đi vào và gọi hết nhân viên trong quán ra. Zoe là người đi sau cùng, ánh mắt cậu lúc này chỉ nhìn một người duy nhất mà người đó từ đầu chí cuối cũng chỉ nhìn mỗi mình cậu, đó là Neil. Đôi con ngươi dịu dàng và một nụ cười nhẹ, chỉ như thế thôi cũng đủ tiếp thêm sức mạnh cho Zoe vượt qua chướng ngại tâm lý vì sự sợ hãi trong lòng, khi nghĩ đến mình sẽ bị phát hiện là kẻ sát nhân đã gϊếŧ chết người đàn ông xấu số kia.
Zoe lúc này cũng nhếch khóe môi đáp lại anh một nụ cười, rồi ánh mắt thu hồi không nhìn Neil mà chuyển qua nhìn hai viên cảnh sát đứng bên cạnh, sau đó cậu quay nhìn vào kệ đựng rượu bên trong quầy bar, cậu đứng dựa lưng vào quầy hít sâu một hơi rồi thở ra. Zoe cố gắng không nghĩ đến chuyện đã xảy ra tối hôm qua nữa, nhưng hai bàn tay cậu vẫn không kìm được mà nắm chặt đến nổi lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi lạnh. Kể từ cái lần cậu nóng giận cuối cùng gây ra cái chết của Finn khi bản thân bị ép buộc đến đường cùng mà mất tự chủ, điều đó cũng lặp lại vào tối qua khi cậu gϊếŧ chết người đàn ông say rượu kia. Nhưng bây giờ thì cậu không thể để điều đó tiếp tục xảy ra thêm một lần nào nữa, vì tương lai và cuộc sống sau này của cậu, và cậu không thể lại bị tống vào cái nhà tù tối tâm đó. Và đều quang trọng nhất khiến Zoe càng phải cố gắng để bản thân không bị phát hiện đó là vì Neil. Cậu không muốn làm Neil thất vọng về mình, cậu không muốn Neil dùng ánh mắt ghê tởm mà nhìn cậu như một kẻ sát nhân máu lạnh.
Không biết vì sao, cho dù cả thế giới này xem thường, sợ hãy, hay khinh bỉ ghê tởm, cậu cũng không hề quan tâm. Nhưng đối với Neil thì khác, trong mắt Neil cậu không muốn mình là một thứ gì đó quái dị ghê tởm, một kẻ sát nhân dùng thứ năng lực xấu xa để gϊếŧ người và hút lấy hồn phách của họ làm sức mạnh.