Sau một đêm ngồi nói chuyện cùng nhau, cả Zoe và Neil khi trở về phòng điều không thể ngủ được. Zoe thì cứ suy nghĩ về lá giấy của cái chuông gió kia vì sao khi mình chạm tay vào lại bốc cháy, và về vụ tai nạn không mong muốn của Neil lúc anh còn khá trẻ, đó cũng là một cú sốc tâm lý mà anh khó khăn lắm mới có thể vượt qua được, xem ra anh ấy cũng không phải là một người có cuộc sống nội tâm hạnh phúc và thanh thản như cậu đã nghĩ. Bên kia phòng đối diện Neil cũng đang nằm nhìn trần nhà nghĩ ngợi lung tung, không biết bây giờ Zoe đã ngủ chưa hay còn nhớ đến vụ tại nạn mà anh vừa kể cho cậu nghe.
Suy nghĩ miên mang tâm trạng lo lắng đến lúc cũng an tĩnh trở lại, cả hai người điều chìm vào giấc ngủ khi thời gian đã khá muộn.
Vì ngủ muộn nên khi vừa mới mơ thấy khuôn mặt đáng yêu của người ngủ phòng bên cạnh được ánh nắng sớm dịu dàng chiếu lên rạng rỡ, đôi mắt ướŧ áŧ, lông mi rất dài, khóe miệng hơi nhếch lên làm cho lòng người xao động. Nương theo gương mặt đó Neil nghiêm mình mặt qua muốn hôn một cái lên đôi má trắng mềm của thiếu niên trong mộng, thì lại giật mình khi nghe được tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào cùng với một giọng nói rất nhỏ.
“Neil… Anh dậy chưa… Em… ”
Zoe cảm thấy mình đường đột quá khi sáng sớm lại rõ cửa phòng đánh thức người khác dậy, suy nghĩ một lúc cậu rút tay về định quay lưng đi, nhưng người bên trong phòng chưa kịp mặc quần áo đã hớt hãi khi nghe được giọng nói của người từ trong giấc mơ đang gọi tên mình, anh vội vàng chạy ra mở cửa.
“Zoe… Có chuyện gì sao?”
Nói xong anh nhìn ánh mắt không thể thích ứng được của Zoe đang nhìn mình, rồi dường như đang muốn lảng tránh mà nhìn sang chỗ khác có chút khó hiểu, một lúc sau mới sực nhớ ra mình còn chưa mặc quần áo, trên người lúc này chỉ duy nhất có cái qυầи ɭóŧ che đi nơi nhạy cảm mà thôi. Neil sượng đỏ mặt liền đóng mạnh cửa phòng, sau đó lại hé hé một khe hở nhỏ ngượng ngùng nói vọng ra với Zoe còn đang đứng bên ngoài.
“Xin lỗi… Em đợi anh tí nhé.”
“Được.”
Zoe đưa tay bụm miệng để không phát ra tiếng cười ngặt nghẽo tới thắt cả bụng của mình. Không ngờ cũng có ngày cậu có thể nhìn thấy thân hình trần trụi và sự lúng túng như trẻ con của Neil. Cậu đi ra sopha ngồi đợi Neil, nhịn không được lại ôm bụng cười. Lúc này Neil từ trong phòng bước ra nhìn thấy liền trợn mắt bực mình quay đi chỗ khác.
“Có gì đâu mà cười.”
Zoe cố gắng thật lâu mới nín được nhưng mở miệng nói chuyện thì lại cười tiếp.
“Em… Hahaha… ”
“Được rồi đó, thân hình của anh cũng rất đẹp mà.” Nói nhỏ một tiếng tự an ủi bản thân, khóe miệng của Neil cuối cùng cũng bắt đầu hiện lên ý cười khi nhìn thấy Zoe đang rất vui vẻ. Từ lúc ở cùng nhau anh chưa bao giờ nhìn thấy cậu cười vui đến vậy.
“Phải phải, thân hình của anh rất đẹp, chỉ tội không mặc gì nhìn cứ như con ma nơ canh nam đứng quảng cáo cho hãng qυầи ɭóŧ trong shop thời trang á.” Zoe lại cố nén cười.
“Làm gì giống chứ.” Neil làm bộ dạng lơ đãng mà phản bác, “Body của anh đẹp hơn con ma nơ canh mà em nói nhiều lắm đó, không tin thì sờ thử xem.”
Neil vén áo đưa bụng mình ra cho Zoe xem, Zoe xua tay lắc đầu rồi ôm bụng cười, Neil lại buồn bực kéo áo xuống. Hai người nói vài câu qua lại rồi anh nhìn em, em nhìn anh, lại vui vẻ nhìn nhau ha ha cười.
Vui vẻ một trận cảm thấy rất thoải mái, Neil đưa tay vén tóc mái phía trước của Zoe qua một bên, cậu nhìn anh mỉm cười mở lời hỏi Neil.
“Hôm nay chủ nhật anh có rảnh không?”
“Có, tất nhiên là rảnh, anh còn định rủ em đi công viên chơi.” Neil nhìn Zoe đang lắp lửng khó nói, “Có chuyện gì sao?”
“Neil… Sáng nay em nhận được cuộc điện thoại, chủ quán bar Angels gọi em đến thử việc, anh có thể cho em đi nhờ xe đến đó được không?”
Neil mỉm cười dịu dàng, “Chuyện đó thì tất nhiên là được rồi, chúc mừng em cuối cùng cũng tìm được một công việc.” Neil trêu chọc Zoe, “Tháng lương đầu tiên phải khao anh một bữa thật ngon nha.”
“Không thành vấn đề.” Zoe vui vẻ nói, “Em còn phải trả tiền nhà cho anh nữa mà.”
“Tiền nhà thì không cần.” Neil lắc đầu, “Có em ở đây giúp anh dọn dẹp nhà cửa, anh còn chưa trả tiền công cho em đó.”
Neil đứng dậy, “Bây giờ mình ra ngoài ăn sáng sau đó anh đưa em đến quán bar đó xem thử thế nào.”
Zoe đi theo sau lưng Neil ra cửa, trong lòng cậu xuất hiện một niềm vui nho nhỏ. Neil đột nhiên dừng bức qua đầu lại, bàn tay nắm lấy tay Zoe đan xen, như người anh trai đang nắm lấy tay dắt em mình ngày đầu tiên đến trường học vậy, anh nhếch miệng nhìn cậu mỉm cười, “Được rồi, đi nhanh nào.”
Chủ nhật là một ngày trời đầy mây, sáng sớm mà không nhìn thấy mặt trời ở đâu cả, chỉ thấy một màu xám xịt của mây mù lãng đãng. Vừa ra khỏi cửa đã cảm thấy được rét lạnh như muốn xuyên qua quần áo len lỏi vào da thịt. Bàn tay càng bị người đi phía trước nắm chặt hơn, Zoe nghiêng đầu len lén nhìn Neil, trong mặt anh hình như đang rất vui vẻ.
Lái xe khoảng 30 phút thì đến một ngã rẽ vào con hẻm nhỏ vắng người, ngay cả những cửa hàng buôn bán xung quanh cũng không thấy lấy cái nào. Neil nhận ra đây là con hẻm nơi tập hợp rất nhiều quán bar hoạch động về đêm, đủ thứ những tệ nạn xã hội điều âm thầm dồn hết ở nơi này. Chiếc ô tô dường như chạy nhanh hơn như muốn thoát ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, Zoe ngồi bên cạnh đột nhiên chỉ tay về phía trước, cậu nói lớn trong vui mừng.
“Phía trước, là quán bar có biển màu đỏ kia.”
Cứ tưởng đến nơi Neil sẽ dừng lại, ai ngờ anh lại chạy qua luôn, Zoe tưởng anh không nhìn thấy nên vội vàng kéo lấy tay Neil hấp tấp nói, “Anh vừa chạy qua mắt rồi, anh mau quay lại đi, nếu không sẽ trễ giờ mất.”
“Zoe, đừng vào đó.” Tiếng của Neil trầm xuống có chút cứng ngắc, hai bàn tay vẫn để trên vô lăng lái xe chạy về phía trước không hề có ý định muốn quay đầu.
Zoe buồn bực muốn biết lý do vì sao Neil lại cư xử lạ lùng như vậy, nên biết đây là công việc khó khăn lắm cậu mới tìm được, và cũng thật khó khăn khi có một nơi chịu thuê cậu vào làm cho họ. Đợi một lúc lâu sau khi chiếc xe chạy ra khỏi con hẻm vắng, Neil mới dừng lại bên đường, anh nói với Zoe với giọng có chút bối rối và bất đắc dĩ.
“Xin lỗi em, em đừng làm ở đó được không?”
“Vì sao?” Zoe giống như đang tức giận mà không thèm nhìn Neil, lời nói cũng lạnh nhạt.
“Anh biết rõ cái thành phố này như lòng bàn tay mình vậy, Zoe à. Nơi này được gọi là khu dark.” Giọng của Neil lại rất ôn hoà và dịu dàng giải thích với Zoe. Zoe vừa ngạc nhiên vừa hoang mang khó hiểu mà ngồi im lặng lắng nghe những lời nói tiếp theo của Neil.
“Có rất nhiều tệ nạn xã hội điều bắt nguồn từ nơi này, những người thiếu niên ngoài làm công việc phục vụ trong các quán bar ra họ còn kiêm luôn nhiệm vụ bán da^ʍ cho khách vào đây nếu có nhu cầu. Một khi không may vào nơi này làm việc thì không thể nào trong sạch mà trở ra được. Anh xin lỗi vì không nói rõ ràng vấn đề này cho em biết trước.”
Zoe im lặng một lúc mới quay sang nhìn Neil, “Đâu phải lỗi của anh, là do em không chịu tìm hiểu kỹ trước đã nghe theo người môi giới giới thiệu đến chỗ này.”
Cậu tin Neil không nói dối mình, anh chỉ muốn tốt cho cậu nên mới quan tâm nhắc nhở mà thôi.